Chương 15: Anh có thể vô sỉ hơn nữa được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bộ đồ Tây màu đen cắt xén vô cùng thích hợp, ôm gọn thân hình cao ngất của anh, trên khuôn mặt điển trai tản mát ra khí khái anh hùng, con ngươi đen tối lóe ra tia sắc bén không dễ dàng phát giác, thân hình anh to lớn cao ngạo đứng ở trước mặt cậu, làm cho cậu có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, tổng thể mà nói, người đàn ông này đúng là kỳ dị.

Nhưng không thể phủ nhận, lúc này thoạt nhìn anh càng thêm kiêu ngạo khinh người, khí thế hưng phấn.

Dù rằng người đàn ông trước mắt xem ra rất ưu tú, Biện Bạch Hiền lại không có chút cảm tình nào với anh ta, rời ánh mắt đi nơi khác, Biện Bạch Hiền nói lạnh nhạt, "Tôi và anh không hề quen biết. . . . . . Anh chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Khóe miệng Phác Xán Liệt khẽ nhếch cười, di chuyển đến trước mặt của Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền quay mặt đi, nghĩa là không muốn liếc nhìn anh ta.

Phác Xán Liệt trấn định tinh thần mà nhìn cậu, bởi vì cậu không quen bị người ta nhìn chằm chằm như vậy nên có vẻ hơi luống cuống, hơn nữa lúc anh đến gần cậu lại phát ra hơi thở nam tính và mùi thơm thoang thoảng dễ chịu khiến cho cậu nhớ lại đêm đó, gương mặt cậu không khỏi đỏ bừng lên.

Khóe miệng Phác Xán Liệt hiện lên ý cười, không hề báo trước đưa tay nhẹ nhàng nâng lên cằm Biện Bạch Hiền.

Trong khoảnh khắc anh chạm vào cậu, cậu né tránh như điện giật. Cậu giương đôi mắt hung hăng lườm anh, "Tôi về công ty không có nghĩa là tôi phải chịu sự quấy rối cợt nhả của anh, xin anh tự trọng! !"

Phác Xán Liệt thu tay lại, cười nhạt nói, "Cậu cần gì phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn hỏi cậu. . . . . ." Phác Xan Liệt ngừng lại, ánh mắt di chuyển từ trên người Biện Bạch Hiền xuống hạ thân, cuối cùng nhướng đôi mắt nhìn Biện Bạch Hiền với vẻ sâu xa, "Còn đau không?"

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền nhất thời không hiểu ý, đến khi ý thức được ánh mắt người nào đó vừa mới dừng lại ở hạ thân của cậu một giây, cậu hiểu ngay lập tức, mặt đỏ bừng trong nháy mắt, "Anh. . . . . . Anh là tên khốn kiếp! !"

"Xin lỗi!" Giọng nói Phác Xán Liệt bỗng nhiên chuyển sang nhu hòa, ánh mắt nhìn Biện Bạch Hiền cũng mang theo một chút áy náy, "Đêm đó tôi không thể khống chế bản thân, đối với lần đầu tiên của cậu, tôi nên hạn chế mới đúng!"

Biện Bạch Hiền nhanh chóng dùng đôi tay che lại lỗ tai, "Anh có thể đừng nói nữa không! !"

Phác Xán Liệt không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quan sát Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền không hề hay biết, ánh mắt Phác Xán Liệt quan sát Biện Bạch Hiền rõ ràng mãnh liệt chấn động lòng người, thế nhưng anh lại không lộ dấu vết.

Biện Bạch Hiền hít sâu ba hơi liên tục, lúc này mới nâng đôi mắt hơi ửng hồng lên nhìn người đàn ông trước mặt dường như không có chuyện gì xảy ra, nói lạnh nhạt, "Tôi biết rõ, chuyện đã qua cho dù tôi muốn truy cứu cũng không truy cứu được, tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống yên tĩnh trước kia của tôi. . . . . . Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Khóe môi Phác Xán Liệt hơi nhếch lên, môi mỏng hờ hững nói, "Tôi muốn cậu làm người tình của tôi!"

Biện Bạch Hiền hoảng hốt lùi về sau một bước, cậu khó có thể tin nhìn khuôn mặt điển trai hờ hững của Phác Xán Liệt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không?"

Phác Xán Liệt xoay người, thân hình nghiêm nghị rời đi đến trước tủ rượu tự rót cho mình một ly rượu màu hổ phách, lúc này mới chậm rãi lên tiếng, "Từ nay về sau cậu phải tập làm quen với tính cách của tôi!"

Biện Bạch Hiền hoàn toàn không có hứng thú hỏi xem Phác Xán Liệt ngụ ý tính cách là gì, cậu giận dữ trừng mắt nhìn anh, bụng đầy phẫn nộ xoay người bỏ đi.

Vote cho ta nhe! ☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net