Chương 22: Không thể mặc anh tùy ý định đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau.

Ánh mặt trời sáng sớm dịu dàng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu lam nhạt, chiếu xuống một đôi nam nam đang ôm nhau ngủ trong phòng. . . . . .

Do cảm giác ánh sáng nóng rực mà Biện Bạch Hiền từ từ mở mắt ra, nhưng trong giây phúc mở mắt đó, một khuôn mặt đàn ông vô cùng điển trai lại không hề báo động trước lọt vào tầm mắt của cậu.

"Ặc. . . . . ." Biện Bạch Hiền không kiềm được phát ra một tiếng hô kinh ngạc, nhìn Phác Xán Liệt gần trong gang tấc, trong đầu cậu lơ đãng thoáng qua tất cả hình ảnh đã diễn ra đêm qua.

Tối hôm qua, anh không quan tâm cậu hết lời cầu xin, áp cậu trên tường. . . . . . Cậu thậm chí không biết mình mất đi tri giác từ bao giờ, càng không biết anh ôm cậu trở lại trên giường từ lúc nào.

Thật là ghê tởm! !

Trong lòng phiền não làm cho cậu về với thực tế, tận đáy lòng cậu chửi rủa anh ta vô số lần, cũng trong lúc vô tình lại chú ý đến vẻ mặt vô tội khi ngủ say như trẻ con của anh ta.

Nếu như nói trước đây chưa từng nhìn thẳng vào anh, thì lần này cậu đã hoàn toàn thấy rõ ngũ quan của anh.

Lúc này anh ta tuấn tú rung động hơn khi nhìn anh ở khoảng cách xa, nếu như anh ta không xuất hiện chân thật trước mặt cậu, cậu quả thật không thể tin được trên thế giới này lại có một người đàn ông có khuôn mặt hoàn mỹ như thế. Hơn nữa, càng nhìn anh cậu lại càng cảm thấy giữa họ có cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể anh có ma lực mê hoặc vô hình, dần dần hấp dẫn cậu. . . . . .

Không, cậu tuyệt đối không thể có cảm giác quen thuộc với anh ta như vậy. . . . . .

Điều chỉnh lại suy nghĩ, cậu muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra cánh tay to lớn của anh ta đã vững vàng chiếm giữ eo của cậu từ lâu.

Cậu dịch cánh tay của anh ra, tiếp theo rón ra rón rén nhảy xuống giường, nhanh chóng nhặt quần áo nằm dưới sàn nhà lên, chạy vào phòng tắm. . . . . .

-

Tối hôm qua cậu cũng đã dặn dò người giúp việc giữ bí mật về hành tung giúp cậu, nên ông bà Biện cũng không biết chuyện cậu rời đi lúc nửa đêm.

Vì vậy, sau khi Biện Bạch Hiền rời khỏi khách sạn, cậu không trở về nhad họ Biện, mà đi thẳng đến công ty.

Thật may là bây giờ cậu làm việc ở tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc, cậu đến muộn cũng không làm cho đồng nghiệp chú ý.

Trở lại chỗ ngồi trong phòng thư ký, cậu còn chưa ngồi vào chỗ của mình, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.

Trên màn hình hiện ra dãy số điện thoại chỉ cần nhìn thoán qua cũng thấy ấn tượng. Đây là dãy số đêm qua, lòng cậu không khỏi hoảng loạn, rồi lại không thể không nhấn nút trả lời.

Cậu đưa điện thoại di động gần sát bên tai, nhỏ giọng, "A lô. . . . . ."

"Ai cho phép cậu đi? Quay lại! ! !" Hình như anh ta hơi tức giận, hai chữ cuối cùng kia gần như là dùng giọng điệu ra lệnh.

"Tôi. . . . ." Biện Bạch Hiền vừa định trả lời, Phác Xán Liệt đã cắt ngang điện thoại.

Kết thúc cuộc nói chuyện, tiếng tút tút bắt đầu truyền vào tai Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền cất điện thoại di động đi, tức giận cắn môi dưới.

Cậu không trở lại thì sao?

Chẳng lẽ đồng ý yêu cầu vô sỉ của anh ta, rồi sau này cứ phải bị anh tùy ý định đoạt vô điều kiện sao?

Biện Bạch Hiền càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoát thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.

Ra khỏi công ty, Biện Bạch Hiền đi dạo trên đường phố ồn ào náo nhiệt ròng rã ba giờ, cho đến khi cậu hết tức giận mới chuẩn bị về công ty.

Nhưng mà, vào lúc này, cậu lại nhận được một cuộc điện thoại của Biện mẫu gọi tới.

Giọng của Biện mẫu vô cùng lo lắng, "Hiền nhi, con mau trở về, ba con đã xảy ra chuyện. . . ."

Vote và comment cho ta nhe! 👻👻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net