Chương 46: Ai cho phép cậu mang thai con tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biện Bạch Hiền lau tóc, đi ra từ phòng tắm.

Ông bà Biện bước lên trước nghênh đón, "Hiền nhi. . . . . ."

Biện Bạch Hiền ngước mắt nhìn vẻ mặt kích động của ba mẹ, không khỏi nghi ngờ, "Ặc, ba mẹ. . . . . ." Sao ba mẹ lại đến phòng con vào lúc này?

Biện mẫu dắt Biện Bạch Hiền đi tới bên cạnh giường, vui sướng nói, "Vừa rồi trợ lý tổng giám đốc Phác gọi điện thoại tới cho con, cậu ấy nói tối nay tổng giám đốc Phác sẽ về. . . . . ."

Biện Bạch Hiền vui mừng, "Vậy sao?"

Cha Biện gật đầu, "Đúng vậy, ba mẹ còn nhờ trợ lý Lộc nói lại. . . . . ."

Cha Biện còn chưa kịp thốt lên, Biện mẫu đã nháy mắt với cha Biện, ngay sau đó tiếp lời cha Biện nói, "Ba mẹ đã nhờ trợ lý Lộc nói lại với tổng giám đốc Phác, tối nay con sẽ tới sân bay đón tổng giám đốc Phác. . . . . ."

Biện Bạch Hiền nhìn cha Biện muốn nói lại thôi, sững sờ gật đầu, "Dạ. . . . . ."

"Vậy ba mẹ về phòng nghỉ ngơi trước, Hiền nhi, con cũng phải trang điểm xinh đẹp một chút." Biện mẫu vội vàng kéo cha Biện rời đi.

Lúc ông bà Biện sắp đi khỏi, Biện Bạch Hiền mới nhớ tới hỏi ba mẹ, "A, ba mẹ tới tìm con có chuyện gì vậy?"

Biện mẫu vội trả lời, "Không có việc gì, sáng nay thấy con khó chịu nên mới đến xem. . . . . ."

"Dạ."

Nhìn ba mẹ rời đi, Biện Bạch Hiền cứ có cảm giác hành động của ba mẹ hơi kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.

. . . . . .

Sau khi ông bà Biện rời khỏi phòng của Biện Bạch Hiền, cha Biện hoang mang hỏi Biện mẫu, "Tại sao bà không nói cho Hiền Hiền chuyện tổng giám đốc Phác đã biết nó mang thai?"

Biện mẫu cười hì hì, "Vậy là ông không hiểu rồi. . . .Ông nghĩ đi, tổng giám đốc Phác biết Hiền nhi chúng ta mang thai, chắc chắn là rất vui mừng. . . .Có lẽ lúc này tổng giám đốc Phác đã chuẩn bị cầu hôn với Hiền nhi. Lát nữa Hiền nhi đi đón tổng giám đốc Phác, như vậy không phải là sắp nghênh đón một tin vui thật lớn sao. . . . . ."

Cha Biện giờ mới hiểu được, khuôn mặt từ ái bật cười, "Bà suy nghĩ thật chu đáo!"

------

Biện Bạch Hiền đứng trước tấm gương trong phòng, cẩn thận nhìn ngắm trang phục của mình.

Mái tóc suôn thẳng đen nhánh được chải chuốt, vẻ mặt nhẹ nhàng trang nhã, áo thun đen, quần jean tươm tất, tôn lên làn da trắng nõn của cậu. . . . . .

Lúc này cậu thật xinh đẹp mà thuần khiết.

Cậu chưa từng chuẩn bị cẩn thận như bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu muốn mình thật xinh đẹp trước mặt người khác. . . . .

. . . . . .

Mười giờ tối, Biện Bạch Hiền ngồi xe nhà đến sân bay tư nhân của Phác Xán Liệt.

Từ xa cậu đã thấy máy bay Phác Xán Liệt dừng lại ở sân bay, máy bay hạ xuống ngay sát chiếc Bentley màu đen quen thuộc.

Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn trang phục của mình lần cuối, lúc này mới hài lòng xuống xe.

Có lẽ là ánh mắt thâm trầm trước sau như một của Phác Xán Liệt luôn làm cho người không thể không chú ý, Biện Bạch Hiền vừa xuống xe đã cảm giác được ánh mắt u ám đến từ chiếc xe hơi màu đen kia.

Biện Bạch Hiềnhậm rãi đi đến bên cạnh Bentley, cửa xe chỗ ghế lái phụ đã mở sẵn cho cậu, người ngồi trên ghế tài xế chính là người đàn ông anh tuấn mà mấy ngày nay cậu vẫn mong nhớ.

"Xán Liệt." Cậu khẽ gọi tên anh, ngay sau đó ngồi bên cạnh anh.

Trong thoáng chốc, Phác Xán Liệt áp mạnh Biện Bạch Hiền lên cửa xe, ngón tay lạnh như băng của Phác Xán Liệt không hề báo trước bóp chặt cổ họng của Biện Bạch Hiền, nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, giọng nói của Phác Xán Liệt như thể tiếng quỷ Satan nguy hiểm, "Ai cho phép cậu mang thai con của tôi?"

Anh dng tay li đi nhe anh nếu không mun hnh phúc v sau tan v......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net