Chương 4: Thế thân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Búnn.

"Mở."

[Đối tượng công lược trọng điểm: Kim Thạc Trân, độ thiện cảm: 0. Mời ký chủ không ngừng cố gắng.]

"Xuy!"

Độ thiện cảm của Thạc Trân là 0, Sa Hạ lại không có chút kinh ngạc nào, dù sao cho tới bây giờ hai người bọn họ cũng chưa từng gặp mặt. Trước đó bởi vì Thái Hưởng hoàn toàn không biết tin tức của Lâm Dĩ Nhu, mà thế thân Sa Hạ này lại coi như là an ủi duy nhất trong lòng anh ta, cho nên mới che chở thật tốt, không muốn để anh trai anh ta thấy một chút hay sao? Nếu không...

Sa Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Thạc Trân đang bước từ trên xe xuống. Dựa theo phong thái toàn thân, cùng khí chất lạnh lùng bá đạo của Kim Thạc Trân này, thật đúng là không khó có thể khiến con gái nhà người ta không động tâm, cô cảm giác trong nội dung vở kịch Sa Hạ sau khi bị Thái Hưởng tổn thương nhiều như vậy, sợ là lúc gặp Thạc Trân một người đối với cô dịu dàng che chở, đối với người khác lạnh lùng vô tình thì có động chút tâm tư, nếu Lâm Dĩ Nhu không trở lại, hai người ở cùng một chỗ nói không chừng có thể hạnh phúc, dù sao Thạc Trân cũng không giống em trai ngây thơ kia, mặc dù trong lòng có lẽ sẽ nhớ vợ chưa cưới Lâm Dĩ Nhu, nhưng con người đều phải trưởng thành hơn, cũng tương đối để ý tới tâm trạng của Sa Hạ, cho nhiều hơn chút thời gian, anh ta chưa hẳn không thể quên Lâm Dĩ Nhu.

Đáng tiếc, cuối cùng Lâm Dĩ Nhu vẫn trở lại...

Cán cân trong lòng Thạc Trân không tự chủ liền nghiêng về người con gái mà lòng anh ta yêu nhất.

Lúc này mới khiến tình cảnh của Sa Hạ càng gian nan hơn, cuối cùng đến nông nỗi rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, thương tâm đến mức chỉ có thể ở nơi đất khách quê người.

Nhớ lại nội dung vở kịch, Sa Hạ cong cong khóe miệng, sau khi hai mắt tò mò nhìn nhau với Thạc Trân một cái, sau khi nghe thấy trong đầu vang lên nhắc nhở độ thiện cảm tăng lên 20 điểm, liền không thèm để ý đi vào Châu Quang Bảo Khí, hoàn toàn xem như không nghe thấy Thạc Trân ở sau lưng hét Tiểu Nhu, Tiểu Nhu.

Vừa vào cửa cô liền nghiêng người tiến vào trong hành lang ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn sườn mặt lo lắng của Thạc Trân chợt lóe trước mặt mình, hai chữ Tiểu Nhu bị anh ta gọi thê lương như vậy, giống như là thất lạc báu vật quan trọng nhất của bản thân.

Sa Hạ lại vốn không định đi ra ngoài, dù tính cách Thạc Trân đỡ hơn vị em trai bốc đồng kia của anh ta một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, thật sự gặp mặt, nói không chừng đối phương còn có thể làm ra chuyện giam cầm cường thủ hào đoạt.

Phải biết rằng trong mắt hai anh em bọn họ, tất cả những thứ như ngang hàng tự do đều xem như là nói linh tinh, bọn họ chỉ để ý cảm thụ của bản thân, tình cảm của bản thân mới là quan trọng nhất, cô không thích tôi, tôi sẽ bắt buộc cô thích tôi, cô không muốn tôi sẽ bắt buộc đến lúc cô muốn, tôi tốt như vậy, sớm muộn cô cũng phải muốn, ngang hàng? Cái này là vật gì? Có thể ăn sao?

Sa Hạ cười nhạo một tiếng, rồi mới từ bậc cầu thang đi ra ngoài, cô đến nơi này cũng không phải không có nguyên nhân, cô có một người bạn cùng phòng đại học ái mộ hư vinh vẫn làm việc ở đây, muốn câu một con rùa vàng, trong nội dung vở kịch Lúc Sa Hạ bị Thái Hưởng áp bức, cuối cùng tìm tới cô gái này mới có cơ hội thân cận với Thạc Trân.

Dựa theo tính tình của Thái Hưởng, sớm muộn gì cô cũng phải đi câu dẫu Thạc Trân, vậy thì dứt khoát tới trước đánh phủ đầu là được.

Tìm được bạn cùng phòng, Sa Hạ cũng chỉ cùng cô ấy nghĩ lại chuyện cũ, mờ mịt biểu lộ tình cảnh khó xử hiện tại của bản thân, dù cô gái kia ái mộ hư vinh, nhưng con người vẫn là thích nói chuyện nghĩa khí, không nói hai lời liền móc 1000 đồng ra đưa vào tay Sa Hạ, nói trong tay cô nàng cũng không quá dư dả, chút tiền ấy cô cần có thể dùng trước, nhà cô nàng nghèo, lúc học đại học, nếu không phải tâm tính Sa Hạ thiện lương, nộp một năm học phí cho cô nàng, chỉ sợ cô nàng sẽ bị cha mẹ trong nhà trọng nam khinh nữ kéo thẳng về nhà dùng tiền lễ hỏi đổi đi, bây giờ dù trải qua không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cô nàng cũng có thể tự mình làm chủ.

Nghe vậy, Sa Hạ nhìn cô nàng nửa ngày, kiên quyết từ chối tiền của cô nàng, không chỉ có như thế sau một khoảng thời gian rất dài cũng thời xuyên tới chỗ này tìm cô nàng nói chuyện phiếm, có lần đến tay không, có lần lại mang theo đồ ăn mình làm tốt tới cho cô nàng, lại khiến quan hệ của hai người thoáng cái tốt lên nhiều.

Mà cũng khiến cho Thạc Trân luôn cầu mà không được, nóng ruột nóng gan, độ thiện cảm tăng nhanh đến 45, thậm chí bắt đầu bí mật điều tra hành tung của cô, chỉ là không đợi đầu bên kia của Thạc Trân tra ra kết quả, đầu bên này Thái Hưởng đã trở lại.

Hôm đó sau khi gặp bạn cùng phòng tên là Tô Lệ Lệ kia xong liền trở về nhà, vừa bật đèn Sa Hạ liền nhìn thấy Thái Hưởng xuất quỷ nhập thần ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách hút thuốc.

"Anh về rồi..."

"Cô đã đi đâu?"

Sa Hạ còn chưa kịp nói ra miệng những lời tràn ngập vui vẻ, Thái Hưởng đã trước cô một bước, lạnh lùng dò hỏi như vậy.

"Không phải tôi bảo cô bình thường không có việc gì thì không cần ra khỏi cửa sao? Đi đâu?"Nói xong anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua hộp cơm trên tay Sa Hạ: "Đi đưa đồ cho ai?" Em trai Sa Hạ trị liệu ở nơi nào, cô cũng không biết, cho nên nhất định không phải là đưa cơm cho cậu ta, chẳng lẽ là người khác?

Nghĩ vậy, cơn tức giận trong lòng Thái Hưởng thoáng cái bùng lên, bước hai bước liền tới trước mặt Sa Hạ, đập một cái làm rơi hộp cơm trên tay cô, thậm chí ngay cả mu bàn tay cũng bị đập đỏ, gần như là chỉ thẳng vào mặt cô mà bắt đầu chỉ chích.

"Vài ngày không gặp lòng cô đã không nhỏ rồi? Cô sẽ không quên cô là ai chứ? Chỉ tính tôi bỏ ra số tiền thuốc men lớn trên người em trai cô, cô không khác gì được tôi bao nuôi, hiện tại lại học được việc cầm tiền của tôi ngã vào lòng người khác rồi..."

"Em không..."

"Vậy cô đã đi đâu?"

Trời mới biết được sau khi anh ta gặp được Dĩ Nhu, mới phát hiện đối phương đã mất hết trí nhớ trước kia thì trong lòng bị bực bội đè nén đến mức nào, dù anh ta gợi ý như thế nào, nhắc nhở như thế nào đối phương cũng chỉ coi bản thân là người xa lạ, thậm chí về sau tin vào khuyến khích của tên bỉ ổi Phác Chí Mẫn kia cũng bắt đầu trốn tránh bản thân. Sau đó dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, cùng Chí Mẫn vụng trộm rời khỏi nông trường.

Đợi lúc anh ta mang bụng đói kêu vang từ nước ngoài trở về nhà, Sa Hạ không những không ở trong nhà đợi, lại còn mang theo hộp cơm không biết ở nơi phóng túng nào trở về, cái này làm sao có thể khiến anh ta không tức giận?

Một người hai người đều là như vậy, Dĩ Nhu trốn tránh anh ta, Sa Hạ có lẽ cũng hai lòng...

Nghĩ như vậy, Thái Hưởng liền đưa tay giữ cằm Sa Hạ lại: "Cô nói đi!"

"Em...Em chỉ đi gặp bạn..." Sa Hạ bị anh ta hét như vậy, nước mắt liền rơi xuống rào rào.

"Là bạn cùng học của em, bạn cùng phòng đại học, mấy hôm trước tâm trạng em không tốt ra cửa gặp cô ấy, cuộc sống của cô ấy quả thật không tốt, em mới...em mới..." Nói xong Sa Hạ liền cảm thấy uất ức, cô cũng không biết vì sao Thái Hưởng vừa mới về tới nơi, hai người đã khắc khẩu, rõ ràng bản thân mong mỏi anh ta trở về như vậy.

"Em...Em không ngã vào lòng người khác, anh tin em...Em không...Em thật sự không..."

Càng nói Sa Hạ càng khóc lợi lại, nhìn dáng vẻ này của cô, đương nhiên anh ta biết rõ Sa Hạ toàn tâm toàn ý sẽ không có khả năng hai lòng, anh ta như vậy vốn coi như là giận chó đánh mèo, nhưng muốn anh ta nói xin lỗi thì bây giờ anh ta thật sự không nói lên lời, loại chuyện hạ mình này anh ta hoàn toàn không làm được.

Vì vậy anh ta chỉ có chút lúng túng tại chỗ, cau mày nhìn Sa Hạ khóc.

Sa Hạ cũng biết cái gì gọi thấy tốt mới làm, khóc chưa tới một lúc liền tự lau khô nước mắt, ngẩng đầu liền cẩn cẩn thận thận nhìn thoáng qua Thái Hưởng: "Anh còn tức giận sao? Anh...Anh có đói bụng không? Có muốn em làm chút đồ ăn cho anh không?"

Nhanh như vậy đã tốt rồi?

Thái Hưởng kinh ngạc nhìn cô một cái, trong lòng không nhịn được cũng tốt lên chút ít, quả nhiên Sa Hạ chính là dễ nói chuyện, dễ thương lượng, nếu đổi lại là Dĩ Nhu anh ta nhất định sẽ không dám nói chuyện như vậy với cô ta, nhưng mà Sa Hạ làm sao có thể so sánh với Dĩ Nhu đây?

Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói.

"Nấu cho anh bát mì đi, buổi tối nhiều như vậy ăn không hết..."

Nghe vậy, biết rằng hai người sau cơn mưa trời lại sáng, Sa Hạ lập tức vui mừng trừng lớn hai mắt, vội vàng khẽ gật đầu, xông vào phòng bếp bắt đầu nấu mì.

Thấy thế, Thái Hưởng suy nghĩ, cũng vội vàng đi theo, nhìn sườn mặt Sa Hạ chứa ý cười, trong lòng không thể tránh khỏi xẹt qua một dòng nước ấm.

Có thể là nghe được tiếng bước chân, Sa Hạ liền quay đầu nở nụ cười với anh ta: "Anh chờ một chút, rất nhanh sẽ xong rồi..."Có lẽ tiếp tục như vậy cũng không tồi...

Không hiểu, Thái Hưởng cũng bị suy nghĩ trong lòng mình làm cho hoảng sợ, sau đó hoảng sợ rời khỏi chỗ này, mà Sa Hạ đứng yên tại chỗ, nụ cười lại càng thêm chân thành hơn.

75.

Thật nhanh...

Trong khoảng thời gian sau đó, hoàn toàn khác biệt với nữ chính ngốc ngốc chỉ biết đắm chìm trong nỗi thống khổ cùng tình yêu của bản thân, Sa Hạ bắt đầu không để lại dấu vết xâm nhập dần vào sinh hoạt của Thái Hưởng.

Mà việc đầu tiên làm, chính là lôi kéo tay đối phương bắt đầu sắp xếp lại nhà, cô lấy cớ rất tốt, trong nhà màu sắc đen trắng xám quá đơn điệu, cần nhiều màu sắc hơn một chút, như vậy lòng người có chuyện mới có thể cùng tốt lên theo.

Có tiền luôn tốt, qua hai ba ngày trong nhà liền thay đổi lớn, mỗi một vật trong nhà đều là Sa Hạ quấn quít lấy anh ta cẩn thận chọn mua về.

Lại sau đó, mỗi ngày đúng giờ đúng nơi hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon, quấn quýt lấy anh ta ở cùng nhau trồng một vài chậu hoa cỏ, cùng nhau xem phim, cùng nhau nấu thử nấu cơm, vân vân.

Có thể nói dây dưa trong khoảng thời gian này, Thái Hưởng thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Lâm Dĩ Nhu, thậm chí còn có chút đắm chìm vào cuộc sống bây giờ, mà Sa Hạ thành công xoát độ thiện cảm của đối phương lên 85, sau đó làm thế nào cũng không nhúc nhích, xem ra 85 là một cửa vô cùng lớn rồi!

Sa Hạ yên lặng suy nghĩ.

Mà trong lúc cô đang rối rắm làm thế nào mới qua được cái cửa này thì đúng lúc Lâm Dĩ Nhu gọi điện thoại tới.

Ngay lúc đó Sa Hạ và Thái Hưởng đang làm ổ trên ghế sô pha xem một bộ phim kinh dị, thời khắc căng thẳng, tiếng chuông lại khiến hai người giật nảy mình.

"Thái Hưởng..."

Vừa kết nối với số điện thoại lạ lẫm này, vẻ mặt cười đùa dành cho Sa Hạ của Thái Hưởng liền biến mất không thấy, thay vào đó là nghiêm túc cùng vui điên cuồng trước nay chưa từng có.

Sau khi anh ta nhìn thoáng qua Sa Hạ, liền lập tức chạy tới sân thượng.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Sa Hạ vẫn có thể nhìn ra được trên mặt anh ta có vẻ cẩn cẩn thận thận cùng chân thành hoàn toàn khác khi đối xử với bản thân.

Cô nhìn vẻ mặt đối phương, lấy một miếng khoai tây từ trong túi ra, cắn một miếng rột rột, khóe miệng nâng lên một độ cong nhỏ.

Cảm giác buồn ngủ có người đưa gối thật tốt!

Đợi Thái Hưởng nói chuyện phiếm xong, nhưng cũng không có ý đi vào.

Sa Hạ thì vẫn ngoan ngoãn khéo léo ngồi trên ghế sô pha, nhìn đối phương.

Mãi đến lúc Thái Hưởng hút xong điều thuốc, ném xuống mặt đất, dùng chân nghiền nát xong, mới nặng nề bước chân tới.

"Hạ Hạ, em tới đây, anh có lời muốn nói với em..."

Đến rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net