Chap 1 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tittle: MUỘN...
- Length: one shot (about 10500 từ :v)
- Author: Cá KyoYoon
- Chuyển ver: Ngân Luta <3
- Editor + Beta-er (gọi cho vui thôi bởi vì tui có chỉnh sửa nhiều trường đoạn và viết lại cái kết cho nó): Đồng Lý Thần Nguyên (SHIN-I)
- Category: ngược tâm, mồm miệng độc công, tiểu nhược mỹ thụ, hiện đại, đô thị, sad, cường - nhược, 1vs1, ?E (=]]]]]]]]]]]]]])
- Rating: PG-13
- Pairing: KrisHo
- Disclaimer: Fic không thuộc về editor. Các nhân vật đều do trí tưởng tượng mà ra, họ thuộc về nhau, không ai thuộc về author lẫn editor.
- Summary:

Cậu, Kim Tuấn Miên, ung thư máu giai đoạn cuối, nhà nghèo lại mồ côi nên có thể nói là vô phương cứu chữa, thời gian chỉ còn tính bằng ngày.

Hắn, Ngô Diệc Phàm, bạn cùng lớp với Tuấn Miên, thường xuyên khi dễ cậu.

"Xin lỗi... Diệc Phàm, cậu giúp tôi một việc có được không?... Làm người yêu của tôi được không?..."

"... Cậu biết mà, tôi thích cậu!"

"Diệc Phàm à... Cảm ơn... Cảm ơn cậu đã không thương hại tôi..."

"... Diệc Phàm, tôi yêu cậu"

...
- Note: Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Chúc các readers đọc vui vẻ ạ. *cúi chào*
- Lời của editor:

... ĐÂY LÀ FIC CHUYỂN VER. BẢN ĐĂNG TRÊN WORDPRESS NÀY ĐÃ ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. DO NOT TAKE OUT WITHOUT MY (AND ITS AUTHOR) PERMISSION!...

~ LET'S ENJOY THE FIC ~

...

"Kính... coong..." - tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Mẹ nó chứ, đứa nào mới sáng sớm đã đến thế?". Ngô Diệc Phàm mắt nhắm mắt mở, nhăn nhăn nhó nhó ra mở cửa.

Hiện tại tuy đã vào thu nhưng trường hắn vẫn chưa nhập học. Bởi vậy nên mấy ngày này hắn toàn "nướng" tới 9, 10 giờ trưa. Hôm nay chưa tới 8 giờ chuông cửa đã kêu, khó trách hắn bực bội.

Diệc Phàm mở cửa, rất nhanh thanh tỉnh bởi khuôn mặt xanh xao quen thuộc trước mắt. Đó chẳng phải là tên nhóc cùng lớp mà bình thường hắn hay quát mắng, khi dễ hay sao?

"Mẹ nó, Kim Tuấn Miên, chán sống rồi hay sao mà sáng sớm sang phá tao ngủ?". Hắn chẳng thèm kiêng nể, lớn tiếng chửi mắng cậu.

"Xin lỗi đã đánh thức cậu, Diệc Phàm. Tôi có chuyện muốn nhờ cậu, cậu có thể nghe một chút không?". Gương mặt xanh xao của Tuấn Miên nở một nụ cười nhợt nhạt, nhạt thếch đến vô hồn...

"Aish, vào đi.". Hắn nhăn nhó mở rộng cửa. Giờ có đuổi cậu ta về hắn cũng chẳng ngủ lại được nữa. Haish!

Ngô Diệc Phàm vào bên trong, dọn gọn ghế sofa trong phòng khách rồi chỉ bừa vào một chỗ trống bảo cậu ngồi. Hắn rót một ly nước, dằn xuống trước mặt cậu rồi hừ lạnh:

"Nói gì thì nói nhanh lên đi, tao không có thời gian chơi với mày đâu."

Tuấn Miên cầm lấy ly nước, nhấp một ngụm rồi ôm lấy nó, nhìn chăm chú vào những gợn nước sóng sánh bên trong. Cậu nhìn lâu, thật lâu, lâu đến nỗi hắn mất kiên nhẫn, quát ầm lên:

"TĐM! Con mẹ nó, Kim Tuấn Miên, không nói thì cút. Tốn thời gian tao quá!"

Cậu hít một hơi, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Xin lỗi... Diệc Phàm, cậu giúp tôi một việc có được không?... Làm người yêu của tôi được không?..."

"Cái gì?". Hắn như không tin nổi vào tai mình:

"Mắc gì tao phải làm người yêu của mày?"

"Cậu biết mà, tôi thích cậu!". Tuấn Miên nhìn vào ly nước, cười buồn:

"Tôi biết, cậu có thể khinh thường tôi. Nhưng mà thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Tôi muốn được một lần hạnh phúc bên người mình thích. Cậu chỉ cần đi chơi với tôi một ngày thôi. Không! Chỉ đến chiều thôi cũng được! Sau đó cậu hãy quên ngày hôm đó, quên luôn cả sự tồn tại của tôi đi."

"Này... mày nói thế là có ý gì đấy?". Hắn giấu đi vẻ hoang mang trong đôi mắt, hỏi vặn lại.

"Cậu đã nghe chưa nhỉ? Tôi bị ung thư máu... Giai đoạn cuối...". Nụ cười trên môi cậu càng buồn hơn...

"... Hiện tại đã là giai đoạn cuối rồi, không thể cứu chữa được nữa. Bác sĩ nói, những ngày cuối cùng của tôi nên ở cùng với người nhà"

"Cậu...". Hắn thốt lên trong vô thức, không biết mình đã thay đổi xưng hô với cậu.

"Tôi chẳng có ai để nhờ trừ cậu cả. Tôi không có bạn bè. Ngoại trừ cậu ra tôi không biết phải nhờ ai. Bởi vì cậu không ưa tôi nên khi tôi biến mất cậu sẽ chẳng đau khổ gì. Cậu cứ tiếp tục ghét tôi, tiếp tục coi khinh tôi, tiếp tục xem tôi chẳng ra gì. Tôi chỉ xin cậu ngày hôm đó hãy cười với tôi... Cười với tôi một lần thôi cũng được!"

"Này...". Hắn vẫn không biết phải nói gì với cậu. Những lời cậu nói, đều là sự thật?

"Cậu cứ việc suy nghĩ, không cần phải vội. Ngày mai tôi đợi cậu ở cổng khu giải trí lúc 9 giờ. Nếu cậu đến, xem như cậu đồng ý. Sau một tiếng mà cậu không đến, tôi tự hiểu câu trả lời của cậu...". Tuấn Miên nói nhanh rồi đặt ly nước xuống bàn, đứng dậy ra về...

Diệc Phàm còn lại một mình, ngã vật ra ghế sofa, nằm vắt tay lên trán. Kim Tuấn Miên... cậu ta nghĩ cái quái gì mà lại nhờ hắn như thế? Mà hắn... cảm xúc của hắn về cậu ta là cái gì mà trong lòng hắn bây giờ cứ như nổi bão? Hắn dường như không thể chịu được khi nghĩ tới việc Kim Tuấn Miên sắp sửa biến mất khỏi thế gian này.

[...]

~Khu giải trí. 9 giờ sáng~

Ngô Diệc Phàm đứng trước cổng khu giải trí, nhíu mày. Hắn không biết vì sao cả đêm qua hắn lại không ngủ được, hơn nữa cả ngày hôm qua chẳng làm gì ra hồn, sáng sớm nay lại lết ra khỏi nhà, chân tự động đi tới khu giải trí.

" Diệc Phàm?". Giọng Tuấn Miên vang lên từ phía trước.

Hắn ngước lên và thấy rõ trong mắt cậu là một chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng.

"Xin lỗi, nói là chờ cậu mà cuối cùng lại để cậu chờ tôi.". Tuấn Miên bước đến bên cạnh hắn, cười có lỗi.

"Tôi cũng vừa mới tới!". Hắn nhún vai, đút hai tay vào túi quần:

"Tôi chỉ có ngày hôm nay cho cậu thôi, đừng lề mề nữa!"

Tuấn Miên nghe thấy, mỉm cười vui vẻ một chút rồi chạy tới quầy bán vé mua vé vào cổng. Cậu và hắn cùng bước vào khu giải trí.

Tuy vẫn chưa nhập học, nhưng vì các bậc phụ huynh vẫn phải đi làm vào các ngày thường, không đưa con em mình đi chơi được nên khu gải trí dù có đông cũng không quá ngột ngạt. Mọi người đều tập trung đi chơi theo nhóm, tụm năm tụm ba ở từng khu trò chơi. Bởi vậy nên chẳng ai chú ý tới hai người con trai, một cao ráo điển trai đi phía trước, một nhợt nhạt mà thanh tú đi phía sau.

Hắn bước đi trước, càng đi càng cảm thấy khó chịu. Tuấn Miên rủ hắn tới đây, vậy mà khi đến nơi rồi lại câm như hến, chẳng mở miệng nói câu gì khiến hắn thật sự cảm thấy rất bực bội.

"Này, Tuấn Miên.". Hắn nhăn nhó quay người lại. "Cậu muốn đi như vậy mãi sao?"

"Ừm... Đây là lần đầu tôi tới đây. Cậu chắc biết nhiều hơn tôi, cậu gợi ý đi". Tuấn Miên ậm ừ một lát rồi nói.

"Vậy mà cậu cũng rủ tôi đi sao? Thiếu chuyên nghiệp quá đó.". Hắn nheo mắt rồi giật lấy tấm bản đồ khu giải trí được phát lúc qua cổng trên tay cậu.

"Tôi vốn dĩ là kẻ ngốc mà.". Cậu cười buồn. Ừ thì cậu ngốc! Thế nên cậu chẳng bao giờ xứng với hắn cả. Mãi mãi không bao giờ xứng với hắn.

"Thôi cái kiểu cười ấy đi. Cậu mà còn cười như vậy nữa tôi sẽ đi về. Ngứa mắt!". Hắn khó chịu vì nụ cười buồn của cậu. Cười gì mà khó coi quá đi! Cười thật đẹp một lần cho hắn xem nào!

"Ừm...". Cậu cố thu nụ cười lại, không muốn làm hắn gai mắt, chân lại rảo bước theo phía sau hắn.

Hắn vừa đi vừa xem bản đồ một hồi, tiếp tục cảm thấy khó chịu vì cậu cứ đi đằng sau hắn. Cậu với hắn dù gì cũng là bạn cùng lớp, bằng tuổi nhau, cậu lại là người rủ hắn đi chơi, vậy mà cậu cứ đi ở phía sau hắn, cứ như nếu đi ngang hàng hay đằng trước hắn thì cậu sẽ bị hắn ăn thịt vậy.

" Tuấn Miên, cậu bước lên đây cho ý kiến coi!". Hắn đột ngột đứng lại khiến cậu đập mặt vào lưng hắn.

"Ui da...". Tuấn Miên đưa tay xoa xoa cái mũi đau điếng.

"Đi đứng mắt mũi để đâu vậy? Phải nhìn để biết người ta đứng lại chứ. Mũi cậu làm từ cái gì vậy? Đau lưng tôi quá!". Hắn nhăn nhó.

"Xin lỗi...". Cậu cười có lỗi, dè dặt đưa tay xoa cái lưng hắn chỗ mũi cậu đập vào.

"Thôi bỏ đi". Hắn chán nản thở dài. Hắn muốn cậu phản bác lại hắn cơ mà. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi hắn độc mồm độc miệng với cậu là cậu chỉ cười trừ, xin lỗi hoặc làm theo lời hắn. Hắn chỉ đơn giản là muốn cậu phản bác lại hắn thôi. Vậy mà cậu suốt ngày cứ làm ra cái biểu tình nhàm chán đó.

"Diệc Phàm... Có chuyện gì sao?". Tuấn Miên e dè hỏi, không biết vì sao gương mặt hắn lại tràn đầy vẻ bất đắc dĩ như vậy.

"Này, Tuấn Miên! Đàn ông con trai nói chuyện có khí thế lên chứ! Sao mà cứ như bọn đàn bà con gái thế? Hỏi lại xem nào"

"Diệc Phàm, có chuyện gì?". Cậu im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng đã bớt dè dặt hơn.

"Được hơn rồi. Này xem đi. Chúng ta đang ở đây này, cậu muốn chơi cái gì?". Hắn gật gật đầu rồi đưa tấm bản đồ sang cho cậu, tay chỉ chỉ vào một điểm trên bản đồ.

"Vòng Xoay Kì Diệu này là trò gì?". Cậu tò mò chỉ vào một điểm gần ngón tay hắn.

"Hai người ngồi vào một cái ghế được thiết kế giống như cỗ xe ngựa trên một cái vòng xoay. Tường bao quanh giống như màn hình ti vi vậy, người ta sẽ chiếu liên tục những hình ảnh khác nhau. Giống như ngồi trên xe ngựa, bên tai là tiếng lộc cộc ngựa chạy, trước mắt là những cảnh đẹp, có cảm giác như cùng nhau chu du thiên hạ vậy. Trò này mấy cặp đôi thường hay đi với nhau" hắn giải thích cho cậu, trong lòng có chút chờ mong. Mà chờ mong cái gì, ngay cả hắn cũng không rõ...

"Cậu không phiền chứ?". Tuấn Miên dè dặt hỏi hắn.

"Lại cái giọng đó nữa rồi. Tôi đã nói là cậu dẹp đi rồi mà. Hôm nay là ngày của cậu, cậu muốn chơi cái gì thì chơi cái đó thôi". Hắn nhăn nhó trả lời rồi bước nhanh tới quầy mua vé vào trò chơi.

Tuấn Miên bước theo sau Diệc Phàm vào khu trò chơi Vòng Xoay Kì Diệu. Hắn bước vào, nhìn nhìn mấy cỗ xe ngựa một lát rồi chọn một cái. Cậu cũng nhanh chóng tới chỗ hắn.

Cỗ xe ngựa cậu và hắn đang ngồi có thể nói giống như một cỗ xe hoa cho đám cưới vậy. Ghế ngồi được bọc nhung đỏ, tay vịn được sơn màu giống như mạ vàng. Con ngựa giả kéo xe đằng trước có bộ lông đen tuyền, bờm dài, trên đầu là một cái nón trắng, trước cổ là một bó hoa cưới.

Cậu khẽ mỉm cười. Được ngồi với hắn trên một cỗ xe như thế này là cậu mãn nguyện rồi.

"Phụt!". Đèn đột nhiên vụt tắt.

"Aaaaaaa...". Cậu kêu lên. Tuấn Miên cậu từ trước đến nay vẫn luôn sợ bóng tối. À không, chính xác phải là: cực - kỳ -sợ - bóng - tối!

"Gì vậy?". Giọng hắn vang lên từ bên cạnh.

"Đèn tắt... tối...". Cậu lắp bắp, cố gắng khống chế không cho hai hàm răng mình đập vào nhau.

"Một chút nữa là chiếu hình rồi. Chốc nữa lại sáng thôi, người ta đang chuẩn bị mà!"

"Tôi muốn ra ngoài...". Cậu khổ sở nói, một chút cũng không muốn ở lại nơi tối thui này.

"Khi nãy cậu muốn chơi mà!". Giọng hắn rõ ràng bực bội.

"Khi nãy cậu không nói là sẽ tắt đèn..."

"Cậu...". Đến lúc này hắn đã thoáng nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cậu. Bình thường cậu đã rất dè dặt rồi, bây giờ giọng nói lại lạc hẳn đi.

"Tôi sợ bóng tối... Cho tôi ra đi..."

Trong bóng tối, ngoài tiếng tim đập thình thịch liên hồi của cậu, cậu còn nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ bên cạnh. Ngay sau đó, cậu cảm giác được có một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên bàn tay đang nắm chặt dần lạnh toát của cậu.

"Ngồi yên đó cho tôi. Tôi ở ngay kế bên mà cậu sợ cái gì chứ?. Hắn hừ nhẹ.

"Chuyến đi sẽ bắt đầu trong vòng ba giây nữa. 3... 2... 1..."

Tiếng thông báo từ loa ngoài vừa dứt, những khung cảnh tuyệt diệu bắt đầu hiện lên trên màn chiếu ở bức tường - màn hình bao bên trong, những cỗ xe ngựa cũng bắt đầu chạy.

Ánh sáng hắt ra từ màn hình làm dịu đi nỗi sợ của Tuấn Miên. Cậu như bị cuốn vào những hình ảnh hết sức tuyệt vời đó mà quên mất tay cậu vẫn còn nằm trong tay hắn.

Hắn đưa mắt ngán ngẩm nhìn màn hình rồi chép chép miệng. Những thước phim này hắn đã coi hàng chục lần rồi, đều đã muốn thuộc lúc nào sẽ là cảnh nào, sau cảnh nào sẽ là cảnh nào. Lần này xem lại, hắn chẳng hề có chút hứng thú. Đối với hắn mà nói, người ngồi kế bên có lẽ còn thú vị hơn.

Diệc Phàm đánh mắt sang nhìn cậu. Tuấn Miên đang mở to mắt thích thú nhìn những hình ảnh dần thay đổi trên màn hình. Đột nhiên hắn cảm thấy, hình như hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của cậu. Hắn lúc trước luôn sai vặt, quát mắng, khi dễ cậu còn cậu lúc nào cũng cúi gằm mặt trước hắn. Hắn chưa bao giờ chú ý tới ánh mắt của cậu... Diệc Phàm khẽ giật mình, ánh mắt của cậu ta thì có liên quan gì đến mình đâu cơ chứ?

Kết thúc Vòng Xoay Kì Diệu, cậu và hắn cùng đi ra ngoài, ngồi xuống bên bồn cây đối diện khu trò chơi.

Tuấn Miên lúc này cả người vẫn lạnh toát vì nỗi sợ khi nãy. Tuy là những hình ảnh tuyệt vời kia đã làm dịu đi phần nào nhưng cậu vẫn cảm thấy không ổn. Có lẽ dạo này thể trạng quá yếu, tâm tình dễ bị ảnh hưởng, cũng khó mà lấy lại bình tĩnh như lúc đầu.

Diệc Phàm hắn thấy cậu như vậy, tinh thần quát mắng như mọi khi cũng biến mất. Hắn nhìn quanh, thấy cái máy bán nước tự động thì chạy lại mua chai nước khoáng.

"Nè!". Hắn đưa chai nước ra trước mặt cậu.

"... Cảm ơn...". Tuấn Miên hơi sững người một chút rồi cầm lấy chai nước khoáng trên tay hắn, mở nắp uống một ngụm.

Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi:

"Cảm thấy thế nào rồi?"

"Đỡ hơn rồi. Cảm ơn cậu". Kim Tuấn Miên cười nhẹ, trả lời.

"Cậu sợ bóng tối?"

"Ừ"

"Tại sao?"

"Có chút chuyện từ khi còn nhỏ..."

"Ừm...". Hắn gật gù. Cậu không nói cũng phải thôi. Hắn và cậu chưa thân tới mức chuyện gì cậu cũng kể cho hắn nghe. Nhưng mà tại sao hắn lại cảm thấy hụt hẫng thế này?

Cậu cầm chai nước, nhấp vài ngụm nữa rồi đứng lên nói với hắn:

"Cậu đề nghị đi, đi đâu tiếp đây?"

Hắn mở tấm bản đồ ra xem, nhìn một hồi liền đưa ra quyết định, thò tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo sang khu trò chơi gần đó. Hắn không muốn cậu cứ tiếp tục đi đằng sau hắn, cũng không muốn tranh cãi nhiều với cậu, vậy nên cứ trực tiếp nắm tay lôi đi thôi.

Diệc Phàm với Tuấn Miên đi hết chỗ này đến chỗ khác, chơi hết trò này tới trò khác. Có cảm giác như, hai người bọn họ dành dụm tiền ngần ấy năm là để dành cho một ngày đi chơi này.

Hai người chơi tới trưa rồi cùng nhau đến nhà hàng buffet ở trung tâm khu giải trí dùng bữa, ăn xong thì ngồi đợi trời bớt nắng rồi mới bắt đầu ra ngoài chơi tiếp. Tất cả các trò chơi trong khu giải trí này lần lượt được hai người chơi hết, trừ những trò lợi dụng bóng tối.

Ngô Diệc Phàm tuy lúc đầu có hơi gượng ép khi đến đây, nhưng vào thời điểm này, hắn thật sự đã có một buổi đi chơi rất vui mà bình thường hắn chưa bao giờ có.

Còn Kim Tuấn Miên, cả ngày hôm nay cậu đã được đứng bên cạnh Diệc Phàm, được đi chơi cùng Diệc Phàm, được nói chuyện với Diệc Phàm. Với cậu mà nói, như vậy thì có chết cậu cũng cam lòng...

.

.

.

"Tuấn Miên, cậu còn muốn chơi cái gì nữa không?". Diệc Phàm lên tiếng hỏi khi mắt thấy trời sập tối.

"Cái kia được không?". Cậu chỉ vào cái đu quay đứng cách đó không xa.

"Đu quay đứng?"

"Ừm... Cậu không phiền chứ?". Tuấn Miên dè dặt gật đầu.

"Không. Đi thôi!"

Nói xong hắn tiếp tục nắm lấy cổ tay cậu, bước đến quầy mua vé.

Hắn và cậu bước lên một cabin, ngồi đối diện nhau, đưa mắt nhìn ra ngoài.

Đến khi đã lên được lưng chừng, trời cũng đã tối hẳn.

Tuấn Miên hít lấy một luồng gió lạnh, cảm thấy thanh tỉnh đầu óc. Cả ngày hôm nay làm phiền Diệc Phàm như vậy là đủ rồi, chơi xong cái này phải cảm ơn cậu ấy và tự biến mất đi thôi. Cậu thấy mình đúng là một đứa rắc rối mà, luôn luôn mang lại phiền phức cho những người xung quanh. Bởi vậy nên, cậu chẳng có lấy một người bạn. Mà Diệc Phàm, người cậu thích, lại luôn bị cậu làm cho khó chịu, bực bội không thôi...

Mà... cậu thích Ngô Diệc Phàm từ khi nào nhỉ? Chính Kim Tuấn Miên cậu cũng không rõ là từ lúc nào bắt đầu thích hắn, cậu chỉ là thật ấn tượng hắn ngay từ lần đầu gặp mặt. Rồi không biết tự bao giờ, cái thiện cảm ban đầu đó đã trở thành thích mất rồi. Mặc cho hắn cứ khi dễ cậu, quát mắng cậu, con tim cậu vẫn cứ hướng về hắn.

Diệc Phàm ngồi ở phía đối diện, chăm chú nhìn Tuấn Miên. Tuấn Miên lúc này có vẻ như đang miên man suy nghĩ một thứ gì đó rất tập trung. Đôi mắt cậu hướng ra khoảng không vô định bên ngoài cửa sổ cabin, chốc lát lại lấp lánh phản chiếu ánh sáng của những ngôi sao nhỏ bên ngoài kia. Hắn hôm nay đi với cậu là cả một ngày hắn khám phá ra những vẻ mặt, những ánh mắt của cậu. Đầu tiên là ánh mắt ngạc nhiên vui mừng lúc thấy hắn ở cổng khu giải trí, rồi tới ánh mắt thích thú lúc ở Vòng Xoay Kì Diệu, ánh mắt buồn bã, ánh mắt sợ hãi, tới bây giờ là ánh mắt lấp lánh sáng. Ánh mắt Tuấn Miên làm cho hắn càng lúc càng không hiểu nổi mình. Càng khám phá được nhiều, hắn lại càng muốn biết nhiều hơn nữa, điều mà với hắn chưa bao giờ xảy ra.

"Cậu bị như vậy... gia đình có biết không?". Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. Thật ra hắn muốn hỏi một cái gì khác, nhưng không hiểu sao khi mở miệng lại là những từ ngữ đó.

Tuấn Miên quay lại, chăm chú nhìn Diệc Phàm một chút rồi trả lời:

"Hình như... cậu chưa từng để ý nhỉ. Có bao giờ ba mẹ tôi đi họp phụ huynh đâu chứ. Họ có còn đâu mà biết..."

"Sao...". Hắn nhất thời á khẩu, không biết phải nói thế nào cho phải.

"... Tôi sợ bóng tối, một phần cũng là vì như vậy. Lúc tôi còn nhỏ, cả gia đình tôi đã bị bắt. Tôi bị bịt mắt, nhốt vào một cái kho tối om, còn ba mẹ tôi ở phòng ngoài bị người ta đánh đập dã man...". Tuấn Miên quay mặt ra bên ngoài. "Cậu thử nghĩ xem, cậu không thể nhìn thấy gì, trước mắt tối đen, bên tai lại là tiếng kêu thảm thiết của người thân cậu, cảm giác như thế nào? Cảm giác đó, hoang mang lắm, đáng sợ lắm. Ba mẹ tôi bị tra tấn khá lâu. Tôi bị bịt mắt, lại ở trong phòng tối, chẳng tính thời gian được, đại khái có lẽ cũng vài ba ngày. Ba mẹ tôi bị hành hạ đến chết, còn tôi thì ngất đi, một phần vì đói, một phần vì sợ. Hơi thở tôi lúc đó nhẹ đến nỗi, chúng nghĩ tôi đã chết rồi, cứ thế vứt tôi lại đó bên cạnh xác ba mẹ trong căn nhà hoang rồi bỏ đi. Rồi không biết bằng cách nào, tôi đã tỉnh lại và chạy ra khỏi nơi đó..."

"Sự việc như vậy, cảnh sát không điều tra sao?". Hắn hỏi, giọng pha chút bất mãn.

"Là do những kẻ có tiền có quyền ra lệnh, cũng không có chứng cứ. Cảnh sát không mấy bận tâm. Tôi hoàn toàn không biết ba mẹ tôi đã đắc tội gì với bọn họ. Đến khi tôi tìm được một số chứng cứ thì đã quá trễ rồi..."

"Cậu... có còn muốn tiếp tục không?"

"Không..." .Tuấn Miên lắc đầu. "Ba mẹ tôi đã mất nhiều năm rồi, tôi muốn họ được nghỉ ngơi. Hơn nữa... thời gian của tôi bây giờ chẳng còn lại nhiều"

"Ừm... thôi không nói chuyện này nữa!". Hắn lảng sang chuyện khác. "Cậu biết mình bệnh từ khi nào?"

"Khá lâu rồi... Từ hai năm trước"

Hắn nghe vậy mà lạnh người. Từ hai năm trước? Vậy có nghĩa là, trong khi cậu đang đau đớn chống chọi với bệnh tật thì hắn lại suốt ngày quát mắng, khi dễ cậu? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người bệnh như cậu lại để mặc cho hắn bắt nạt, sai bảo. Tim hắn nhói lên một cái. Diệc Phàm, mày thành kẻ tàn nhẫn máu lạnh rồi đó!

"Cậu sao lại chọn tôi cho hôm nay?". Hắn lại nêu cái thắc mắc này một lần nữa. Thật sự thì hắn chẳng muốn hỏi điều này, nhưng vừa mở miệng ra thì lại thốt lên những lời đó.

"Tôi chẳng phải đã nói rồi sao? Tôi thích cậu. Tôi muốn được một lần đi chơi với cậu trước khi chết nên mới nhờ cậu. Hơn nữa, cậu không ưa tôi, tôi biến mất rồi cậu sẽ chẳng thấy mất mát gì...". Tuấn Miên vẫn hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, trả lời Diệc Phàm.

Hắn lặng người nhìn cậu. Lúc này đây, tất cả mọi tế bào trong hắn dường như đang hét lên thể hiện sự phản đối với suy nghĩ của cậu. Hắn không thể hiểu rõ mình nữa rồi. Nếu như không có ngày hôm nay, có lẽ hắn đã đồng ý với cậu rồi. Nhưng mà bây giờ, hắn cảm thấy mình không thể chấp nhận được sự biến mất của cậu. Hắn khựng lại một chút. Có thật là nếu không có ngày hôm nay, hắn sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net