Chap 19: Chào mừng đến với lớp học MA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quay trở lại vấn đề chính về thầy tân hiệu trưởng.

- Lớp học ma? Ý em là sao?

Thiên Tỉ hỏi.

- Là trong lớp học này... Có ma á ...hù....ngạc nhiên chưa.

Momo nhìn thầy cười.

- Ma... Hiền hay dữ.

Ông run run hỏi.

- Đồng minh của lớp em.

Chúng nó khoái chí.

- Vậy cũng là đồng minh của thầy.

Thầy có vẻ sợ lúc đầu rồi lúc sau lại tỏ ra bình tĩnh.

- Haha em thích thầy rồi đó.

Ngũ Chiết thích thú.

-Um... Cái em tóc đen dài (Ngũ Chiết) có thể cho thầy hỏi 1 xíu, em đã từng.. Học trường này đúng chứ? Và em là ma đúng không?

Ông hỏi.

- Thầy nhận ra em sao? Đúng rồi đó thầy, nhân đây em hỏi 1 câu, có phải thầy cực kì ghét thầy cô trong trường?

Ngũ Chiết hỏi

- Ờ... Ơ làm gì có.

Thầy Thiên Tỉ ấp úng nói.

- Dối lòng là không tốt đâu, em biết hết.

Ngũ Chiết cười đểu.

- Như những gì em nói, đúng là tôi không thích thầy cô trong trường.

Ông thở dài, nói sự thật.

- Tại sao?

Cả lớp tò mò.

- Lúc trước khi tôi chưa làm hiệu phó, có 1 người tên là Minhi, giàu lắm, và muốn trở thành hiệu trưởng. Tôi và thầy ấy cạnh tranh với nhau xem ai làm hiệu phó vì chỉ hiệu phó mới có cơ hội làm hiệu trưởng, nhưng ngờ đâu, Mahe lại dùng tiền đút lót các thầy cô để xa lánh và bầu chọn Minhi, nhưng thầy hiệu trưởng lúc đó biết được nên sa thải Minhi, từ đó, các thầy cô đều xa lánh tôi, luôn dành cho tôi những lời nói chói tai gai mắt.

Ông kể mà mặt cứ buồn buồn.

"Ê tao có ý này." – Ngũ Chiết thì thầm.

"??" - Cả lớp thắc mắc.

"Đưa ổng làm quân cờ để giết các thầy cô trong trường, khi giết xong thì giết ổng luôn để bịt đầu mối.- Ngũ Chiết nói.

"Ý hay!"- Nguyên lớp đồng tình.

- Thưa thầy... Thầy có muốn mấy thầy cô đó biến mất không?

Ngũ Chiết cười nham hiểm hỏi.

- Chết luôn càng tốt.

Thầy Thiên Tỉ lỡ mồm phun ra những lời nói đó.

- A...haha ta đùa thôi.

Ông cười.

- Thưa thầy, chúng em giúp thầy toại nguyện nhé.

Kiki cười nói.

- Ý em là sao?

Thiên Tỉ hỏi.

- Là giết mấy thầy cô đó.

Kiki cười đểu nhìn ông.

- Mấy em....

Ông lắp bắp.

Cửa đột nhìn đóng sầm lại, đèn điện quạt mấy thứ đó tự nhiên tắt hết, trong phòng học không còn 1 lỗ hổng nhưng không khí lạnh buốt cứ tràn vào.

-Thưa...thầy...chúng...em...sẽ...làm...thầy...toại...nguyện.

Ngũ Chiết nói giọng lạnh lẽo.

- A...a... Cái gì đây... Cứu tôi...

Thiên Tỉ sợ hãi.

- Chúng em không hại thầy đâu, thầy là đồng minh của tụi em cơ mà.

Nguyên cười nhí nhảnh.

- Tôi... Các em muốn tôi làm gì?

Thiên Tỉ tỏ ra bình tĩnh. Cả lớp nhìn nhau.

- TẤT NHIÊN LÀ GIÚP TỤI EM GIẾT CÁC THẦY CÔ TRONG TRƯỜNG RỒI.

Cả lớp đồng thanh.

- Rồi tôi sẽ giúp, làm ơn dẹp cái không khí này đi.

Thiên tỉ đổ mồ hôi hột mà nói với chúng nó.

- Hahaha.

Cả lớp cười rồi đèn và quạt chạy lại như ban đầu.

- Tại sao các em lại không muốn chuyển phòng học, phòng này vừa cũ, bóng điện rồi quạt sắp hư còn nằm ở nơi ít ai lui tới.

- Vậy mới ra lớp học ma chứ thầy.

Khải đùa.

- Phòng này nó rộng, tránh xa mấy lớp khác dễ dàng bàn cách giết người luôn.

Đới Manh nói.

- Bàn cách giết người ?? Các em đã giết ai à ??

- Thầy nhớ 5 đứa lớp 1 không, rồi 4 đứa lớp 4 nữa, cả ông thầy hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm do lớp em làm hết.

- Hả ?? Nhưng tất cả là do vô tình, ông chủ nhiệm thì tự tử còn hiệu trưởng bị ám sát nhưng lúc bị ám sát tất cả các em đang có mặt tại sân trường mà.

- Trời, thầy dở quá. Con Kelly em lén mắc một cầu chì vào người nó để sét đánh, cây em cưa một ít để gió thổi mạnh đè dính người nó. Thằng Tom là do em hù rồi mắc nó vào vách núi, chị em nhà Sokang, Sohe thì em giăng dây gai sắt, con chị thì em để cục đá ở đó cho nó té. Con Bella thì nó tắt bàn ủi rồi nhưng em bật lên, chét ít chì vào cửa sổ cho sét đánh rồi ghim vào người nó. 4 con kia thì một con em xô nó xuống cầu thang để nó bị choáng khi đi biển, con kia thì em bẻ chân cho bị chuột rút, con trên cano em xô xuống chỗ chân vịt rồi nhử cá mập đến. Ông thầy chủ nhiệm là mỗi tối em hiện hồn về ám ổng rồi nói con gái ổng rất nhớ ổng muốn ổng chết ai dè mới có 2 hôm ổng chết thật. Ông thầy hiệu trưởng thì em lén xuất hồn lặn xuống sông X lựm thanh lao lên rồi ném vào giữa trán ổng. XONG.

Ngũ Chiết giải thích.

- Sao em có thể làm được????

Thiên Tỉ kinh ngạc. Cô hiện lại nguyên hình.

- Vì em là ma mà.

Nó nói với cái giọng điệu lạnh buốt xương sống.

- Ah..ah... Ghê quá....

Thiên Tỉ sợ run.

Còn mấy em kia.

Ông chỉ vào chúng nó.

- Tất nhiên là "con mồi" của ma.

Cả lớp nó cười.

- Các em muốn gì?

Ông run rẩy hỏi.

- Nói rồi mà, ông bày mưu giết thầy cô đi, có gì trục trặc tôi đến cứu ông.

Ngũ Chiết nói.

- Tôi sẽ làm, xin em đừng giết tôi.

Ông quỳ xuống van xin cô.

- Ưm.. Nếu ông không tiết lộ bí mật của tôi.

Ngũ Chiết nói.

- Cho ổng dấu ấn hông ??

Kiki nói.

- Ừm ... Cho mà đặc biệt hơn. Xin thầy mở mắt thật to.

- Làm gì ??

Thiên Tỉ cố banh mắt thật to, mặc dù là mắt ổng là 1 mí. Cô lấy ngón tay của mình đặt lên mắt trái ổng rồi lấy ngón trỏ vẽ gì lên con ngươi. Ông đau mà không dám nhắm lại. Xong rồi Ngũ Chiết lên tiếng.

- Thầy nhắm lại rồi mở ra.

Ổng làm theo. Quào dấu ấn hiện trên mắt ổng nhưng là chữ H nằm giữa hình ngôi sao mười cánh, một nhỏ trong lớp quăng cho ổng cái gương.

- Chiêm ngưỡng nhan sắc đi thầy.

Ổng chụp lấy cái gương rồi soi mắt ổng trong đó.

- Cái quỷ gì đây??

- Dấu ấn đó thầy, thầy mà hé mồm nói về cái lớp này thì dấu sẽ ăn sâu vào trong người thầy và ... Thầy hiểu chứ, nó sẽ phá huỷ thầy từ trong ra ngoài.

Ngũ Chiết ném cho ổng cái bịt mắt.

- Từ giờ thầy sẽ phải đeo cái bịt mắt này, đừng mở ra, không được để ai nhìn thấy kể cả vợ con cha mẹ thầy, được chứ. Con mắt này sẽ giúp thầy suy nghĩ, phân tích và tìm ra cách giết đối phương nhanh hơn người thường, thầy muốn giết ai trước thì cởi bịt mắt ra và nhìn vào người đó.

- Ê Ngũ Chiết cái này đẹp cả tiện hơn sao không cho tụi tao.

Khải ngây ngô hỏi.

- Nhưng khi bàn luận vấn đề gì đó rất khó khăn cả dễ bị nhìn thấy nữa. Nhìn tụi mày đi, dấu ấn nằm tít trong góc lưỡi thì thấy bằng niềm tin.

- Thôi thôi, xong rồi giờ chúng em sẽ nói thầy nghe việc này.

Đới Manh nói.

- Còn gì nữa hả?

- Vào thứ 5 tiết 2 thầy hãy chạy thật xa phòng thí nghiệm hoá học, lớp em tít trong này nên khỏi chạy.

- Tại sao ??

- Phòng hoá sẽ xảy ra một vụ nổ và học sinh lớp 7 chết hết.

- Các em gây ra ??

- Một tí thôi.

Momo cười.

- Cấm thầy thông báo với ai đấy.

Ngũ Chiết nguy hiểm nói.

- À ừ.

- Mục tiêu của tụi em là đạt top 30 BXH toàn trường, mong thầy giúp đỡ nhé TÂN HIỆU TRƯỞNG.

Top 30?? Các em đùa à?? Các em có vượt qua được lớp 1 không??

- Phì, thầy không cần lo, lớp 1 giờ rất sợ lớp em.

Cả lớp phì cười.

- Tại sao?? Không lẽ chúng cũng biết??

- Phải, có 3 đứa tiết lộ thông tin và bị chính tay tụi em giết.

Kiki hất mặt.

- Ờ ừm, rồi lấy sách vở ra học.

- Không cần học đâu thầy, thầy chỉ cần cho lớp em ôn thi từ bây giờ là được.

- Ôn thi từ bây giờ??

- Thầy chủ yếu ôn cho 2 "tên" kia thôi.

Cả lớp đồng loạt chỉ về Đới Manh và Ngũ Chiết.

- Ê quá đáng nha, trí nhớ tui có hạn.

Đới Manh phản bác.

- Vì biết mày có giới hạn nên tụi nó lôi tao vào để gánh team giùm này.

Ngũ Chiết ôm Đới Manh nức nở.

- Còn mấy người ??

Đới Manh quay sang lớp.

- Mấy phần cơ bản thôi được rồi.

Lớp chớp chớp mắt nhìn Đới Manh và Ngũ Chiết đang hoá đá từ từ. Ông thầy chợt phì cười, lớp này nó cũng đáng yêu đấy.

END CHAP 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net