Chương 13 : Thánh ma đạo sư trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Các ngươi muốn đi nơi nào đây ? " - lão đầu nhìn chằm chằm Khắc Bảo Bảo, liền hỏi

Khắc Bảo Bảo trầm mặc, lão đầu kia lại dựa người bên cạnh ngựa không chịu đi.

" Đi đến núi Tật Phong " - hồi lâu, Khắc Bảo Bảo rốt cuộc nhàn nhạt nói một câu.

" A, thật sự trùng hợp, ta cũng đi đến đó. Ngươi đụng ta thì bồi thường, chúng ta đi cùng nhau. Các ngươi người trẻ tuổi, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, bảo vệ một lão gia nhân yếu ớt không tính là quá đáng chứ ? " - lão đầu híp mắt, gian xảo nhìn ngực Khắc Bảo Bảo.

Lão đầu này, không phải đơn giản người, da mặt rất dày, hơn nữa còn là một lão đầu háo sắc! Khắc Bảo Bảo nhìn ánh mắt của lão đầu kia, trong lòng liền khẳng định những ý nghĩ này.

" Chúng ta có hai con ngựa. Ta sẽ thuê cho một chiếc xe ngựa " - Khắc Bảo Bảo cũng không muốn dây dưa với lão đầu này, nên nói ra quyết định như vậy.

" Oh, không được. Đường xá xa xôi, xe ngựa sẽ không nguyện ý đi. Hơn nữa nếu gặp phải nguy hiểm, phu xe chạy nhanh làm sao giúp lão đầu nhu nhược như ta a ? " - lão đầu này hiển nhiên là không muốn thả Khắc Bảo Bảo, liền chẳng biết xấu hổ mà nói. Phu xe có thể so với xe ngựa? Lời này mà lão cũng nói ra được.

Thiên Yết nhìn ánh mắt giảo hoạt của lão đầu này, đáy lòng cũng đang nghi hoặc. Hắn cảm thấy lão đầu này nhìn rất quen, rốt cuộc là người nào? Trước kia, hắn đã gặp nhưng hiện tại nhất thời cũng không nhớ ra.

" Vậy ngài muốn thế nào đây ? " - Khắc Bảo Bảo cau mày, lão đầu này xem ra là quyết định bám theo bọn họ rồi. Mặc dù không biết mục đích của lão đầu này là cái gì, nhưng có thể khẳng định, lão đầu này không có ác ý.

Trong đầu Thiên Yết nỗ lực nhớ lại. Bỗng nhiên, Thiên Yết trừng mắt. Là hắn ! Là ng kia! Hành tung của hắn luôn bất định, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên gặp phải hắn ! Nhưng tại sao lão lại bám theo Khắc Bảo Bảo? Hắn không hiểu, cũng không nghĩ ra. Chỉ là, dọc theo con đường này, căn bản cũng không gặp nguy hiểm như lão nói.

Không đợi Khắc Bảo Bảo nói chuyện, Thiên Yết vội vàng lên tiếng :

" Tốt, lão nhân gia, ta lập tức mua cho ngài một con ngựa tốt, ngài một chút "

Thái độ của Thiên Yết chợt biến chuyển, Khắc Bảo Bảo hiểu. Thiên Yết nhất định đã phát hiện ra cái gì. Nếu như vậy, nàng trước tiên im lặng theo dõi tình hình.

Rất nhanh Thiên Yết liền mua được ngựa, lão đầu lưu loát xoay người lên ngựa, động tác này lại là của một lão gia nhân gia nhu nhược hay sao ?

Ba người cứ như vậy đi xa cửa thành đế đô.

Không khí sáng sớm mát mẻ, đàn chim nhỏ bay tới bay lui hót líu lo. Hàng cây hau bên đường xanh tươi, trên lá cây còn có những giọt sương óng ánh, trong suốt.

" Ngươi tên gì vậy ? Nha đầu xinh đẹp ? "- lão đầu bắt đầu lải nhải. Xưng hô với Khắc Bảo Bảo cũng rất khác biệt.

" Khắc Bảo Bảo " - nàng tùy ý trả lời

" Hả ? Khắc Bảo Bảo? Ân, không tệ không tệ. Người bao nhiêu tuổi rồi ? " - ánh mắt Lão đầu liếc về phía ngực của nàng, trong lòng suy nghĩ. Nhìn dáng dấp, tuổi tác không lớn nhưng trổ mã không tệ, hắc hắc.

" Tại sao phải nói với ngươi " - Khắc Bảo Bảo lạnh lùng nói.

Đáy mắt Thiên Yết bên cạnh có chút lo lắng. Người này, tuyệt đối không thể chọc hắn mất hứng. Phải biết, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng hết sức lấy lòng hắn, chỉ sợ khiến hắn không thoải mái. Bởi vì gắn chính là người có sức mạnh hủy diệt một đô thị.

" Vậy ta đoán một chút ? 12? 13? 14? 15?....." - lão đầu không thèm để ý đến thái độ của Khắc Bảo Bảo bắt đầu suy đoán. Khắc Bảo Bảo chỉ cảm thấy bên tai mình có vô số con ruồi đang bay tới bay lui.

" Khắc Bảo Bảo, ngươi là Ma Pháp Sư sao ? " - lão đầu một mực om sòm nhưng Khắc Bảo Bảo không có để ý tới, lão đầu liền chuyển đề tài.

" Không phải " - Khắc Bảo lạnh lùng phun ra hai chữ

" Khắc Bảo Bảo mới vào học ở học viện Húc Nhật, còn tiến hành khảo hạch cong hội Ma Pháp " - trong lòng Thiên Yết mừng rỡ, hắn cư nhiên chủ động nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ muốn chỉ dẫn cho Khắc Bảo Bảo ? Nếu như vậy, nàng quả thực rất may mắn ! Vì lão đầu ấy chính là Thánh Ma Đạo Sư duy nhất của nước An Mạt Cách Lan, là lão sư của viện trưởng viện Húc Nhật, Khắc Lý Phu. Tên của lão được người người truyền tụng. Lão là một truyền kì, Thánh Ma Đạo Sư nước khác cũng có nhưng hai sáu tuổi liền trở thành Thánh Ma Đạo Sư cũng chỉ có lão. Thiên tài trong thiên tài chính là lão. Nhưng là, người đời đều biết, lão nhân trong truyền thuyết này có một khuyết điểm lớn. Đó chính là - háo sắc ! Mà không phải háo sắc bình thường mà là háo sắc kinh thiên động địa !!!!!

" Vậy ngươi có sư phụ chưa ? " - Khắc Lý Phu hào hứng bừng bừng hỏi.

Những lời này lại làm cho Thiên Yết giật mình, cằm cũng muốn trật khớp! Lời này của Khắc Lý Phu là ý gì ? Muốn nhận Khắc Bảo Bảo làm đệ tử ? Không thể nào? Đệ tử của hắn rất ít, một trong số đó là viện trưởng viện Húc Nhật ? Lão coi trọng Khắc Bảo Bảo sao ? Lạp Song Ngư thiên phú hơn nhiều nhưng Khắc Lý Phu cũng không thèm nhìn qua. Hôm nay lại hỏi Khắc Bảo Bảo như vậy ?!

" Có " - Khắc Bảo Bảo lạnh lùng trả lời càng làm cho Thiên Yết thiếu chút nữa ngã xuống ngựa. Nàng có biết trước mặt nàng là một cơ hội lớn ?

" Ta nhận ngươi làm đồ đệ thế nào ? " - Khắc Lý Phu không chút nào để ý câu trả lời của nàng, vẫn như cũ cười hì hì hỏi.

Trong lòng Thiên Yết đột nhiên cảm giác được bay lên, rơi xuống rồi lại tiếp tục bay lên

" Không cần " - Khắc Bảo Bảo lạnh lùng cự tuyệt. Một người chỉ có thể có một sư phụ. Khắc Bảo Bảo rất rõ ràng.

Trong lòng Thiên Yết lần nữa rơi xuống. Hắn cảm giác buồng tim của mình hôm nay rất bị kích thích.

" Ngươi biết ta là ai không ? " - Khắc Lý Phu bĩu môi có chút giận. Bao nhiêu người muốn làm đệ tử của hắn ? Suy nghĩ một chút, nha đầu xinh đẹp này không biết mình là ai nên mới có thái độ vậy thôi.

" Một lão đầu háo sắc, bỉ ổi " - Khắc Bảo Bảo độc miệng nói. Sắc mặt Thiên Yết đại biến, mặc dù lời Khắc Bảo Bảo là thật nhưng người trước mắt là Khắc Lý Phu nha !!!

" Khụ, khụ~~ " - Khắc Lý Phu ho khan một cái, nhưng trên mặt lại không có chút thẹn thùng hoặc giận dữ, mà vội vàng lên tiếng :

" Ta chính là Khắc Lý Phu "

" Đại sư Khắc Lý Phu, thì ra là ngài !!! Ngài là Thánh Ma Đạo Sư duy nhất của nước chúng ta, là nhân vật truyền kỳ, vì sao hôm nay lại xuất hiện tại nơi đây ? " - Thiên Yết lập tức nói ra thân phận của Khắc Lý Phu, dĩ nhiên là giám tiếp nói cho Khắc Bảo Bảo, cái lão đầu không thể đắc tội, tốt nhất chính là bái ông ta làm sư phụ

Khắc Bảo Bảo khẽ nhíu mày, Khắc Lý Phu ? Là thiên tài trong truyền thuyết ? Lão sư của viện trưởng học viện Húc Nhật ? Là Thánh Ma Đạo Sư duy nhất của nước An Mạt Cách Lan!!! Cư nhiên lão lại có nhân phẩm như vậy, da mặt dày, háo sắc , lại rất bỉ ổi

Trong lòng Thiên Yết nghi hoặc, tại sao nhân vật truyền kỳ như Khắc Lý Phu lại coi trọng Khắc Bảo Bảo? Nếu như chỉ vì dung mại của nàng, lí do này quá gượng ép rồi. Bởi vì Ma Pháp xinh đẹp, ở đâu chẳng có.  Chỉ có một nguyên nhân đó là Khắc Bảo Bảo có chỗ hơn người nhưng hắn không phát hiện, nhưng lại bị Khắc Lý Phu phát hiện.

Khắc Bảo Bảo nhớ lại những lời mà Hy Nhĩ Cổ Đốn dặn dò nàng, không ở trước mặt người ngoài biểu diễn thiên phú của nàng, hơn nữa còn phải gặp người kia. Cũng chỉ có người kia mới có tư cách làm sư phụ của mình. Chẳng lẽ gia gia nàng là ám chỉ người này ? Trong lòng Khắc Bảo Bảo suy đoán

Xét thân phận, tám chín phần là lão rồi

Nếu là như vậy thì....

Đáy mắt Khắc Bảo Bảo hiện lên một tia sáng không dễ dàng phát giác, giảo hoạt cười.

" Ngươi muốn làm sư phụ ta ? " - Khắc Bảo Bảo quay đầu nhìn lão đầu cưỡi ngựa bên cạnh vẫn đang đung con mắt bỏ ổi nhìn trước ngực nàng

Khắc Lý Phu lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn Khắc Bảo Bảo, một cỗ ma pháp quỷ dị tản ra. Thanh âm Khắc Lý Phu trực tiếp vang lên, truyền cho Khắc Bảo Bảo không để cho Thiên Yết nghe :

" Nha đầu xinh đẹp, thiên phú của người ngàn năm khó gặp, hắc hắc~~~, làm đệ tử của ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi " - thanh âm này bỉ ổi như bọn buôn người đang lừa một tuổi muội muội.

Khắc Bảo Bảo hiểu, đây cũng là một loại ma pháp cao cấp, cư nhiên có thể trực tiếp truyền lời cho người khác. Lão đầu này giơ tay nghĩ nói hắn rất có tư cách.

" Cái này sao ~~~ " - Khắc Bảo Bảo cau mày, hình như đang suy tư điều gì, chính là chậm chạp không chịu tỏ thái độ.

Dáng vẻ của Khắc Lý Phu có chút nóng nảy

Lúc ở cửa thành nhìn thấy Khắc Bảo Bảo xinh đẹp, sau đó ngạc nhiên phát hiện nàng có thiên phú hơn người. Bảo bối như vậy làm sao có thể buông tha ? Nhất định phải thu làm đệ tử của lão !!! Tiểu nha đầu này nhất định có thể kế thừa lão !!! Nhất định có thể cùng đệ tử của lão gia hỏa kia so tài ! Hừ ! Cái lão già hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu......kia !!! Chờ xem đi, lão già

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net