Chương 5 : Mệnh bàn không thể đọc được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết chờ ở ngoài cửa hiển nhiên cũng nghe được tiếng vang kì dị, nhưng không có vọt vào bên trong. Không có chút sát khí nài, không có người ẩn nấp tiến vào. Pháp sư bên trong cũng là người của Hy gia, dĩ nhiên là rất trung thành. Pháp sư phát ra tiếng vang như thế cũng là chuyện bình thường.

" Vỡ rồi" - Bảo Bảo nhìn mặt đất đầy thủy tinh, phun ra hai chữ.

" Ừ, vỡ rồi." - nam tử trung niên thẫn thờ trả lời vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.

Khắc Bảo Bảo không nói gì thêm chỉ chờ người trước mắt lấy lại tinh thần. Một hồi lâu, nam tử trung niên mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đưa tay vào trường bào, móc lại móc, móc ra một quả cầu thủy tinh lớn hơn so với cái cũ - "Làm lại đi "

Như cũ vẫn là tiếng nổ vang, như cũ vẫn là cằm nam tử trung niên sắp trật khớp.

" Nữa không ? " - Bảo Bảo nhẹ giọng hỏi. Nàng biết, đồ ma pháp đều có giá trị xa xỉ cả. Hai quả cầu thủy tinh này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

" Không, không, không cần tiểu thư. " - đáy mắt nam tử trung niênlà rung động sau đó là mừng như điên. Hắn hiện tại thậm trí còn muốn mở miệng nhận thiếu nữ trước mắt này làm đệ tử. Phải biết , pháp sư xem ma pháp là tài sản trân quý của mình, hiển nhiên sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài nhưng cũng không thể mang theo thứ này theo cùng chết đi. Để ma pháp đc truyền đi phương pháp xử lí chính là tìm một đệ tử mà mình hài lòng. Mà một đệ tử có thiên tư tốt thì ít càng thêm ít, đã từng có chuyện pháp sư vì tranh đoạt đệ tử mà đánh nhau. Học viện Húc Nhật mặc dù là ma pháp đấu khí, trường học nhưng ngoài mặt chỉ dạy những thứ căn bản nhất, nhiều nhất dạy cho học sinh trở thành pháp sư sơ cấp và kiếm sĩ sơ cấp. Muốn học nhiều thứ hơn phải tự mình chọn đạo sự ( ng hướng dẫn). Có được đạo sư, đệ tử mới có thể học được nhiều thứ tuyệt diệu hơn. Thiếu nữ trước mắt lại chẳng kém thiên tài Lạp Song Ngư kia, không có lẽ là mạnh hơn !!!

Mặc dù hắn rất muốn mở miệng nhận Bảo Bảo làm đệ tử nhưng hắn biết đây chỉ là ý tưởng tình nguyện của 1 bên. Đừng bảo là muốn cầu xin Bảo Bảo đồng ý, còn phải cầu xin công tước đại nhân đồng ý. Hiển nhiên mình chỉ là một đại pháp sư, thân phận không đủ để trở thành đạo sư của thiếu nữ trước mắt.

" Tiểu, tiểu thư xin đợi chút" Nam tử trung niên tỉnh táo lại, việc đầu tiên nghĩ đến là phải bẩm báo cho công tước đại nhân xử lý. " Tiểu thư, ta trước dạy cho ngươi cách cảm ứng nguyên tố ma pháp chung quanh cùng cách suy tưởng"

" Ngươi nói là những điểm sáng nhỏ xung quanh sao ? " Bảo Bảo duỗi tay chỉ vào hư không.

Nam tử trung niên kinh ngạc tột cùng : " Tiểu thư, ngươi đã cảm ứng đc nguyên tố ma pháp rồi sao ? "

" Quyển sách này viết rất cặn kẽ nha. Ngày hôm qua ta đã xem xong rồi." Bảo Bảo lấy quyển sách ma pháp cơ bản ra.

Nam tử trung niên kinh hãi không thốt nên lời, ngày hôm qua mới đọc xong!! Hôm qua mới tiếp xúc với những thứ này mà bây h cũng đã có thể cảm ứng nguyên tố ma pháp rồi.

" Tiểu thư biết bước kế tiếp không ? " Nam tử trung niên cẩn thận hỏi.

" Bắt lấy nguyên tố ma pháp, khiến cho nguyên tố ma pháp tiến vào trong cơ thể mình. Chỉ hình như là rất khó bắt nha. Bắt một vạn cái thì lưu được 1000 cái trong ng. " Bảo Bảo có chút sầu não nói.

"Phịch" một tiếng vang. nam tử trung niên cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất, ngây ngốc nhìn Khắc Bảo Bảo không nói nên lời. Một vạn cái thì lưu đc 1000 cái !!! nàng còn sầu não như vậy. Nàng có biết lần đầu suy tưởng có thể bắt một vạn cái lưu đc 10 cái cũng không tệ rồi !!! Ban đầu Song Ngư đc gọi là thiên tài, lần đầu suy tưởng kết quả cũng chỉ là bắt đc một vạn cái lưu đc hơn một trăm cái. Việc này đã rung động rất nhiều người ở đế quốc. Mà thiếu nữ trước mắt cũng là lần đầu lại gấp mười lần thành tích ban đầu của Lạp Song Ngư.

Nam tử trung niên hổi lâu mới chậm rãi bò dậy, lên tiếng dặn dò :" Tiểu thư, xin người đừng đem chuyện ngày hôm nay ra nói với bất cứ ai"

" Được" Khắc Bảo bảo đương nhiên hiểu suy tính của người trước mắt.Xem ra khảo nghiệm vừa rồi của mình hình như tốt hơn lần đầu. Chỉ dẫn rất rõ ràng.

" Vậy tiểu thư, ta sẽ dạy cho ngươi chú ngữ cơ bản nhất của hệ hỏa sơ cấp. Khi ngươi có thể phát ra lúc đi, nói cho ta biết" Nam tử trung niên không kịp đợi đã muốn lập tức chạy đến báo cho công tước đại nhân rồi.

" Đc" Bảo Bảo gật đầu mọt cái, đồng ý.

" Thuật hỏa cầu là..........cơ bản nhất. Ngươi phải tập hợp nguyên tố ma pháp trong cơ thể lại, cho đến khi thành một điểm sau đó đọc chú ngữ phun ra." Nam tử tận tâm dạy dỗ " nhưng tiểu thư, ngươi phải nhớ, ma pháp không có bất kì con đường tắt nào, phải đi từng bước từng bước chắc chắn, mặc kệ ngươi thiên phú hơn người thế nào, nóng lòng cầu thành chỉ thương tổn bản thân mà thôi."

" Vâng tạ ơn lão sư." Khắc Bảo Bảo thấy rõ đáy mắt quan tâm chân thành của nam tử trung niên trước mắt, vì vậy trịnh trọng hành lễ.

" Không tiểu thư, ta còn không đủ tư cách đc làm lão sư của ngươi" nam tử trung niên liên tiếp cuống quít khoát tay nói.

" Ngươi dạy ta, dĩ nhiên chính là lão sư của ta, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, giờ khắc này ngươi đã thành lão sư của ta. " Bảo Bảo thành thật nói " Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy"

Lời nói cảm động này khiến nam tử trung niên thiếu chút nữa khóc lên.

" Tiểu thư, ta không đủ tư cách làm lão sư của ngươi, tư chất của ngươi nếu pháp sư giỏi nhất của An Mạt Cách Lan làm lão sư của ngươi cũng không quá đáng nhưng ta Ô Xà Phu thề, nhất định sẽ dạy tận tình hết cho ngươi những thứ ta biết." pháp sư tên Ô Xà Phu kích động tuyên thệ. Hắn có thể đoán đc, thiếu nữ trước mắt, trong tương lai tuyệt đối sẽ là một ngôi sao xuất sắc.

" Tạ ơn lão sư" Khắc Bảo Bảo trịnh trọng hành một đại lễ.

" Tiểu thư, ngươi trước hãy ở đây luyện tập, ta phải tìm công tước đại nhân. Nhớ không đc nói chuyện hôm nay cho bất cứ ai" Ô Xà Phu lại lần nữa dặn dò Bảo Bảo. Nếu tài năng này bị người khác biết đc, là phúc hay họa, ai cũng không thể nói rõ.

" Vâng" Khắc Bảo Bảo gật đầu.

Khi Ô Xà Phu rời khỏi phòng Thiên Yết đứng canh trước cửa có chút kinh ngạc. Cái tên pháp sư mặt lạnh này, luôn điềm tĩnh, hôm nay sắc mặt lại có chút ửng hồng, hình như là rất kích động. Chuyện gì đang xảy ra đây ?!

*******************************************************

" Ngươi nói cái gì ? Đây đều là thật ?" Khi Xà Phu ở quân chính tìm được Cổ Đốn, đến bẩm báo tất cả mọi chuyện cho hắn, Cổ Đốn khiếp sợ tột đỉnh, sau đó là mừng rỡ. Nếu nói là thiên tài trăm năm khó gặp vậy Bảo Bảo chính là thiên tài ngàn năm khó gặp. Trời thương xót cho Hy gia đây mà !!! Cổ Đốn kích động, lập tức hiểu đc lý do tại sao Xà Phu lại bẩm báo. Bởi vì thần điện Quang Minh biết Khắc Bảo Bảo cũng có tài năng giống hệt, nhất định sẽ không bỏ qua, nhất định đem Bảo Bảobiến thành một phần của bọn họ. Tiến hành tẩy não, trung thành với thần điện Quang Minh. Thần điện Quang Minh và vương quyền vẫn có mối quan hệ rất sâu sắc. Tuyệt đối không thể để tương lai của lực lượng lớn mạnh bị thần điện Quang cướp lấy. Cổ Đốn cũng không hy vọng cháu gái mình về sau thuần phục với thần điện Quang Minh đối đầu với hắn.

" Đại nhân, tất cả đều là thật" - Xà Phu gật đầu thành thật nói.

" Rất tốt, Xà Phu, ngươi làm rất tốt." Cổ Đốn vui mừng vỗ vai Xà Phu " Trước khi Bảo Bảo chưa trưởng thành, chuyện này không thể nói cho bất kì ai."

" Dạ , đại nhân" Xà Phu gật đầu

Cổ Đốn vuốt cằm của mình, rơi vào trầm tư, trong lòng đã có quyết định

" Xà Phu, ngươi về trước đi" Cổ Đốn rốt cuộc đã khôi phục lại tinh thần, tiếp tục nở nụ cười nói " Khắc Bảo Bảo cho nổ tung quả cầu thủy tinh của ngươi, ta sẽ cho người đưa cái khác cho ngươi."

" A, không đại nhân cứ đùa" Xà Phu khoát tay xin lỗi.

" Tốt lắm, đi đi. Tối đợi ta về thì gọi Bảo Bảo đến thư phòng chờ ta." tâm tình Cổ Đốn hiển nhiên rất tốt, vỗ vai Xà Phu cười " Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

************************************************

Phía Đông của đế đô là một tòa kiến trúc tráng lệ, một gian an yên tĩnh rộng rãi, trong phòng, mấy người ngồi trên chiếc bàn hội nghị bạch ngọc dài. Ngồi ở phía đầu là một lão già hiền lành. Lão một thân áo bào trắng, áo khoác vàng cũng đủ cho người ta nhìn một cái cũng biết đó là người của thần điện Quang Minh, hơn nữa địa vị cũng không thấp kém.

" Thế nào, có đầu mối rồi sao ?" Lão khẽ cau mày hỏi một người bên cạnh. Người nọ một thân trường bào trắng, tư thái mỹ lệ, một đầu tóc xanh rũ xuống. Ngũ quan xinh đẹp khiến người ta sợ hãi kêu than, nhưng đôi tròng mắt kia lại không có con ngươi, cả mắt đều là màu trắng, thật quỷ dị làm sao.

" Bẩm giáo hoàng, vẫn không có tiến triển gì." thiếu nữ tóc xanh nhẹ lắc đầu.

" Tại sao lại như vậy ? Ngươi là Chiêm Tinh Sư xuất chúng của thần điện Quang Minh chúng ta, lại không tìm ra người mà thần muốn tìm sao." Người ngồi môỵ phía khác có chút gấp gáp nóng nảy mở miệng.

" Không phải là ta không muốn tìm, mà là, người mà thần muốn tìm, Mệnh Bàn hình như hoàn toàn không đọc ra được." Thiếu nữ tóc xanh quỷ dị có chút ảo não. Lần đầu tiên thuật chiêm tinh của nàng không có tác dụng.

" Được rồi, không cãi nữa" Giáo Hoàng thở nhẹ ra một hơi " Người mà thần muốn tìm, rồi cũng xuất hiện thôi. Chúng ta chỉ cần ban lệnh, cả nước nếu có người phi thường xuất hiện lập tức đến tìm là được."

" Cũng chỉ có biện pháp này"

Mọi người tán thành.

****************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net