Chap 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm tuyết nọ, Obito nhặt được một cục rác lớn hình con chó sắp bị tuyết đóng băng chết ven đường.

Nhìn qua có vẻ là một con vật thuộc giống chó gần bằng tuổi hắn, bộ lông của đối phương có màu trắng bạc, trông rất mềm mại, đôi tai hình tam giác rũ xuống dính đầy bông tuyết, lộ ra nửa khuôn mặt trắng bệch như bị đông cứng. Obito vươn tay nhéo đôi tai xù xù trên đầu đối phương, đôi tai sờ vào rất mềm, nếu như bỏ qua cái lạnh do bông tuyết bị tan đi bởi độ ấm trên tay hắn, nó lạnh đến nổi cảm giác như chủ nhân của đôi tai này có thể chết bất cứ lúc nào.

Trong nhiều tình huống, Obito thật sự là một con báo đen rất thích giúp đỡ mọi người. Thế nên hắn chỉ nhìn quanh năm giây, cuối cùng vẫn quyết định túm con sói lông trắng bạc kia lên, ‘thuận tay’ chậm rì rì lôi đối phương về nhà.

Obito cẩn thận đặt cục rác lớn kia lên tấm thảm giữa nhà, dùng tốc độ nhanh nhất của một con báo đốt lò sưởi lên, sau đó mới an tâm ngồi quan sát kẻ mình vừa nhặt về.

Hắn sống một mình trong khu rừng già này đã nhiều năm, trong trí nhớ của Obito, kẻ trước mặt hắn là sinh vật đầu tiên đến nhà hắn. Hắn lấy tay kéo cái mặt nạ bảo hộ che hết nửa khuôn mặt của đối phương xuống, ngón cái cạ vào hai bờ môi tái nhợt, đúng là lạnh đến mức không cảm nhận được tí ấm áp nào. Obito thò mặt xuống nhìn cậu ta, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại thè lưỡi liếm nhẹ lên khóe miệng của đối phương, rồi hắn thấy lông mi của cục rác kia hơi run lên, cứ như bị ai đó chọc cho tỉnh, cục rác từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy rõ Obito, ngay lập tức, cục rác lớn khi trợn tròn mắt, tựa như gặp phải chuyện gì khinh thiên động địa lắm.

Obito bĩu môi, không mấy vui vẻ nói: “Tuy rằng tôi trông như từ dưới địa ngục ngoi lên nhưng tôi cũng không có lôi cậu xuống địa ngục đâu, đừng lo.”

“...Obi… không, là cậu đã cứu tôi sao?” tựa như cục rác lớn chợt lấy lại tinh thần, biểu cảm khiếp sợ trên mặt cũng biến thành vẻ buồn bã ỉu xìu, “Cảm ơn nha.”

“À, tôi chỉ tiện tay nhặt cậu về thôi, dù sao để kẻ đẹp như cậu chết bên vệ đường thì đúng là phí phạm của mà.” Obito giải thích xong thì cảm thấy có lẽ bản thân nên tự giới thiệu một chút, thế nên hắn đưa tay phải về phía cục rác lớn vừa mới tỉnh kia, “Tôi tên Obito, cậu thì sao?”

“...Kakashi.” đối phương nói nhỏ, sau một lát do dự cuối cùng vẫn nắm lấy tay của Obito, độ ấm quen thuộc đột nhiên truyền đến từ bàn tay làm lòng cậu loạn cào cào.

“Cái tên thú vị thật.” Obito cười rộ lên, “Nhưng cậu nhìn kiểu gì cũng đâu có giống con bù nhìn đâu, tôi thấy cậu giống như tuyết ấy, cả người từ trên xuống dưới đều trắng nõn như sữa bò vậy.”

“Sao mà câu trước giống tuyết mà tới câu sau lại giống sữa bò vậy hả?” trên mặt Kakashi hiện vẻ bất đắc dĩ.

“Bời vì cái nào cũng giống hết á!” Obito chớp mắt, đầy tò mò nhìn Kakashi: “Nói đi cũng phải nói lại, cậu là con gì vậy? Tôi chưa từng thấy ai giống cậu, nhìn qua thì giống chó, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy cứ có chỗ nào không giống…”

“Ừ, thành thật mà nói thì tôi cũng có chút quan hệ họ hàng xa với loài chó vì tôi là sói.” Kakashi nói thẳng.

“Sói lông bạc có cảm giác rất hiếm thấy à, tôi có thể sờ thử được không?” Obito hỏi.

“Được chứ, cậu muốn sờ bao nhiêu lần cũng được.” Kakashi ngoan ngoãn cúi đầu, ý bảo Obito cứ sờ đi.

Obito vui vẻ lấy tay xoa mái tóc trắng bạc lộn xộn của Kakashi, bông tuyết dính trên tóc sớm đã tan thành nước vì cái lò sưởi trong phòng, làm vài chỗ sờ vào có cảm giác ướt át. Obito xoa tới xoa lui, tay trái vô tình đụng vào tai của Kakashi, đôi tai xù lông của đối phương vô thứ run nhè nhẹ, rất mau sau đó bị chủ nhân đè xuống.

“Không thích tôi sờ lỗ tai của cậu hả? Nếu không thích thì cứ nói, tôi sẽ không sờ nữa.” Obito nói xong định nhấc tay ra nhưng lại bị tay của đối phương giữ lại, “Sao vậy?”

“...Chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, không phải là tôi không thích cậu.” Kakashi nhỏ giọng nói.

“Vậy là tốt rồi.” không biết vì sao Obito đột nhiên lại thấy vui chỉ vì một câu nói, hắn véo véo bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay trái của mình, “Bất quá cậu đã tỉnh lại rồi, sao mà tay vẫn lạnh thế này?”

“Chắc vì lạnh.” Kakashi khịt mũi, quần áo trên người cậu bị nước tuyết tan thấm ướt, dính vào làn da cậu, như con quái vật không ngừng hấp thụ độ ấm trên cơ thể Kakashi.

“Gì, tôi đã đốt lò sưởi rồi mà? Cậu vẫn còn thấy lạnh sao?” Obito hao tâm tổn trí nhìn Kakashi, sau một hồi lâu cân nhắc, hắn kéo bả vai của đối phương, nhét Kakashi vào lòng ngực của mình, “Thế tôi ôm cậu để sưởi ấm như thế này có được không?”

Kakashi gác cằm lên vai Obito, cố mặc kệ những kí ức phủ đầy bụi đang dần vén màn kia, đầu cậu dụi vào cổ Obito, dịu dàng nói: “...Được.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net