Chương 9-2: Bị phê bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đồng hồ điểm hai giờ sáng, mấy người Tiêu Ngư đều đã về nhà.

Trong nhóm chat [Không có Tiểu Nói Lắp] đang vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Ngư: Lão đại, lão đại vì sao anh chạm vào Bạc Nhiễm Nhiễm mà không có chuyện gì xảy ra, chạm vào các cô gái khác thì cả người sẽ nổi mẩn?

Tiêu Ngư: Chẳng lẽ Bạc Nhiễm Nhiễm chiếm vị trí đặc biệt trong lòng lão đại?

Tiêu Ngư: Có nội tình nha, nhất định có nội tình!

Bành Triết: Cậu không thể ngừng một lát hả! @Tiểu Ngư Nhi

Bành Triết: Tôi đoán là bởi vì lão đại và Bạc Nhiễm Nhiễm lớn lên cùng nhau, cho nên lão đại coi cô ấy như em gái, căn bản không xem là người khác phái mà đối đãi. [mặt tươi cười]

Tiêu Ngư: @Nhan Hạo, đừng có trốn chứ, mau mau phân tích xem, vì sao lão đại chạm vào Bạc Nhiễm Nhiễm mà vẫn không có việc gì.

Nhan Hạo: [mỉm cười]

Tiêu Ngư: [Xem thường]

Tiêu Ngư: Tóm lại, Bạc Nhiễm Nhiễm đối với lão đại khẳng định là không giống với người khác.

Trong phòng ngủ ánh sáng tối tăm, Mục Lê mặc quần áo ngủ màu đen ngồi dựa đầu giường, mơ hồ có thể thấy được trong lòng cậu đang ôm một con thỏ nhung, tay trái đang vân vê lỗ tai dài của con thỏ, đôi mắt phượng híp lại, tùy ý nhìn tin nhắn nhảy lên trên màn hình di động.

"Tiểu Nói Lắp không giống những cô gái khác?"

Không khí chuẩn bị cho ngày thành lập trường diễn ra vô cùng náo nhiệt, Bạc Nhiễm Nhiễm đi từ văn phòng giáo viên về lớp, trên đường cũng nghe mọi người thảo luận không ít.

"Ngày hôm qua tớ có tới lễ đường xem tập luyện~Ngữ Chi lớp chúng ta múa vũ điệu dân tộc được lão sư coi trọng và khen ngợi, tớ cũng cảm thấy Ngữ Chi rất giỏi! Cậu ấy nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trong lễ kỉ niệm thành lập trường."

"Cậu nói thế không phải vô nghĩa sao? Từ bé Ngữ Chi đã theo múa dân tộc, bạn cùng trang lứa ai có thể sánh cùng cậu ấy? Lớp trưởng của ban 2 bên cạnh cũng đăng kí tham gia tiết mục múa sáu người, họ phối hợp với nhau không được tốt lắm, thật có cảm giác chữa lợn lành thành lợn què."

"Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, tớ đây cũng rất chờ mong ngày đó!"

Lúc đi ngang qua bồn hoa dưới lầu, Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn thấy một người quen, chính là Ôn Ngữ Chi. Đại tiểu thư Ôn gia, Ôn Ngữ Chi sinh ra đã mang trên người dòng dõi thư hương, lộ ra khí tức văn thư. Mới ba năm không gặp, mà đã trổ mã càng thêm duyên dáng, yêu kiều, dịu dàng.

Ôn Ngữ Chi cũng thấy được Bạc Nhiễm Nhiễm, cười ôn nhu một cái.

Sau tiết học thứ ba, sẽ là giờ tập thể dục tập thể, học sinh toàn trường sẽ xuống sân vận động để cùng nhau tập luyện.

Hai tuần lễ trôi qua, Bạc Nhiễm Nhiễm cơ bản đã thuộc các động tác của bài thể dục, có thể theo kịp động tác của bạn làm mẫu trên đài cao.

Kết thúc bài thể dục, giọng nói của thầy chủ nhiệm từ loa phát thanh truyền đến: "Các bạn học đừng vội giải tán, tạm thời giữ nguyên đội hình theo lớp như trước đó, lớp trưởng hoặc bí thư các lớp nhắc nhở các bạn. Cô Lưu phụ trách tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường có đôi lời muốn nhắc nhở mọi người. "

Trên cao mặt trời chói chang không ngừng thiêu đốt, bình thường học sinh ai cũng lười tập thể dục, nghe thấy câu phải đứng yên tại chỗ, lập tức ồn ào ai oán. Sợ hàng ngũ sao đỏ đứng phía sau, cho nên không ai dám trốn về lớp trước.

Trên bục kéo cờ, một giáo viên mặc đầm hoa đã đứng đó từ bao giờ, sắc mặt nghiêm túc, mở micro, ngữ khí không tốt lắm vang lên:

" Trật tự! Các bạn đứng dưới đó phơi nắng, lẽ nào tôi đứng trên này thì không phải phơi. Các bạn giữ trật tự, tôi nói xong sớm chút nào thì các bạn cũng sẽ được về lớp sớm chút ấy. "

" Lục Trung đến nay đã thành lập được hơn ba mươi năm, ngôi trường này đã đào tạo ra không biết bao nhiêu sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại, tôi tin tưởng ngày hôm nay mỗi bạn học sinh đứng tại chỗ này đều thấy tự hào. Từ ngày hôm nay đến lễ kỉ niệm ngày thành lập trường cũng chẳng còn mấy ngày, thời gian ngày càng rút ngắn, các bạn tham gia đều đã tích cực chuẩn bị cho lễ kỉ niệm hôm ấy. Hôm nay tôi đứng đây là muốn hỏi bạn học sinh nào đó một chút, bạn rốt cuộc là tin tưởng khả năng đàn dương cầm của bản thân đến mức nào mới có thể vắng tập luyện nhiều như vậy. "

Lời này vừa nói ra, học sinh dưới đài lập tức xôn xao, nhìn trái nhìn phải, muốn biết học sinh có năng lực như vậy trong miệng cô giáo là ai.

Ánh mắt cô Lưu nhìn về phía cao tam, ban 6 lớp tự nhiên, nghiêm khắc nói:" Các bạn học sinh trật tự, cao tam, ban 6 lớ tự nhiên – Bạc Nhiễm Nhiễm, xin hỏi nếu như tôi tự mình mời em thứ ba tuần sau đến tập luyện, em có thể đến hay không? "

Ngay lập tức, tất cả học sinh ban 6 đồng loạt nhìn về phía Bạc Nhiễm Nhiễm đứng bên dưới, dù sao thì bị công khai phê bình như thế này cũng không phải cái gì vinh quang cho lắm.

"? "

Bạc Nhiễm Nhiễm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt hạnh mê man hướng về phía bục cờ, lại chú ý tới ánh mắt không mấy thiện cảm, liền nhíu mày nhìn Tưởng Tâm Văn. Khi bắt gặp ánh mắt khiêu khích cùng vui sướng khi người gặp họa của cô ta, Bạc Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chắc Tưởng Tâm Văn đã cố ý đăng kí tên cô tham gia biểu diễn, nhưng không hề thông báo cho người tham gia là cô biết.

Bây giờ toàn trường từ giáo viên đến học sinh đều đã biết Bạc Nhiễm Nhiễm cô sẽ tham dự biểu diễn tại lễ kỉ niệm thành lập trường, nếu như cô đổi ý, chắc chắn sẽ bị dị nghị.

" Xin lỗi cô, thứ ba tuần tới sau khi tan học em sẽ tới đúng giờ ạ. "

Bạc Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn đáp lời cô giáo, đúng ý của Tưởng Tâm Văn, thế nhưng lại làm cho Mục Lê ở cuối hàng nheo mắt phượng lại, lộ ra biểu tình hung ác, khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

[Lão đại, theo như em tra được, mẫu đăng kí tham gia biểu diễn là Tưởng Tâm Văn điền, cô ta cũng không hỏi qua ý kiến của Bạc Nhiễm Nhiễm mà là tự mình quyết định.]

" Làm chuyện xấu cũng phải có chừng có mực, nếu như có lần sau, đừng trách tôi không niệm tình hai nhà Mục Tưởng mà không khách khí với cô. "Thừa dịp lớp học không có ai, Mục Lê đi tới trước bàn học Tưởng Tâm Văn, ngón tay gõ lên bàn học cô ta, lạnh giọng cảnh cáo.

Nhìn thấy Mục Lê đến tìm mình, lòng Tưởng Tâm Văn tràn đầy vui sướng, lại nghe thấy ngay cả nguyên nhân cậu cũng chẳng thèm hỏi mà đã bảo vệ Bạc Nhiễm Nhiễm, cô ta sinh ra bất mãn:

" Anh Lê, Bạc Nhiễm Nhiễm cũng chỉ coi trọng tiền của anh mà thôi, cô ta là đứa con hoang lai lịch bất minh, làm sao.. "

Rầm!

Mục Lê dùng một chân đá bàn học bên cạnh Tưởng Tâm Văn, khóe miệng tuy cong lên, nhưng thanh âm lại lạnh tới cực điểm:" Con mẹ nó cô thử nói lại hai chữ con hoang lần nữa xem! "

Tưởng Tâm Văn sợ tới mức cả người run lên, mang theo thanh âm nức nở nói:

" Anh Lê em cũng vì muốn tốt cho anh thôi, anh ngàn vạn lần cũng đừng để con hồ ly tinh Bạc Nhiễm Nhiễm kia lừa gạt! "Nói xong liền ủy khuất chạy khỏi lớp học.

Mục Lê nhìn chằm chằm hướng Tưởng Tâm Văn rời đi, đôi mắt thâm thúy, bực dọc mắng:" Tiểu nói lắp không phải là hồ ly tinh."

Chuyên đi câu dẫn lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net