11 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Có đứa con trai lắm người mê là trải nghiệm gì?

Tác giả: Trúc Thiển.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Đọc tại: thuyngu.wordpress.com

—Chương 11—

__Cao Thệ: <Tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu: Tiểu kiều thê đừng hòng trốn>__

Sáng sớm hôm sau, Cao Thệ đúng giờ thức dậy.

Cao Cố Sanh giống như heo con ngủ nướng khét lẹt, Cao Thệ ghi giấy nhắn lại cho cậu, kêu cậu sau khi dậy nhớ bới cơm trong nồi ra ăn.

Sau đó lái xe phi thẳng đến sân bay.

Sương mù vẫn chưa tan, cả thành phố đã bắt đầu một ngày mới.

Tiếng người ồn ào, tiếng còi xe inh ỏi, tòa cao ốc chọc trời hai bên đường san sát nhau, trên màn hình led lớn đang giới thiệu sản phẩm nước hoa mới, cô gái với đôi mắt dịu dàng, xách tà váy dài bước ra từ trong rừng sâu, ngước mắt nhìn lên như thể thấy cả một mùa hè tươi mát. thuyngu.wordpress.com

Trí nhớ của Cao Thệ rất tốt, chỉ cần tùy ý nhìn sang là biết nữ minh tinh trong quảng cáo là ai, đó là người đã khiến trái tim của Thừa Trạch Kỳ tan nát.

Đèn giao thông trước mặt chuyển sang màu xanh, Cao Thệ dời mắt về từ từ khởi động xe chạy tiếp.

Anh vững vàng lái xe suốt tám giờ tới đậu trước sân bay.

Thời gian còn sớm, cậu ngồi trên xe chờ, tiện tay rút ra một quyển sách trên kệ sách nhỏ đằng sau.

<Tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu: Tiểu kiều thê đừng hòng trốn>

À, quyển này đọc rồi.

Cao Thệ lại lật tìm trên kệ sách, lấy ra một quyển khác.

<Hợp đồng tình nhân: Anh là kiếp nạn của em>

Cao Thệ lật xem giới thiệu.

Năm năm trước, cô vì một sự cố ngoài ý muốn mà bán thân, một tờ giấy hợp đồng, trở thành tình nhân hợp đồng của sếp tổng Cao thị.

Cao Thệ hít sâu một hơi cổ vũ cho mình, nhíu mày đọc tiếp.

Hợp đồng, chim hoàng yến.

Khi anh nói ra từ khóa mấu chốt này cho các thành viên trong tổ đội để họ suy luận, đám Thường Dương nháo nhào lên, đoán ra đủ thứ.

Thường Dương: "Chim hoàng yến? Có phải là đầu cơ trục lợi động vật quý hiếm của quốc gia? Tên này là tội phạm buôn lậu?"

Nhiễm Thu 'Quào' một tiếng: "Chuyện này phải chuyển giao cho bên đội trưởng Đường chứ? Chuyện lớn đó!"

Hoàng Sam: "Nói vậy, hợp đồng là giao dịch bất hợp pháp."

Thường Dương: "Nhưng tôi lại thấy, chim hoàng yến cũng được gọi theo một nghĩa khác, địa vị của chim hoàng yến chưa cao lắm, nếu đúng là một con cá lớn, rất có khả năng là động vật quý hiếm cấp hai trở lên hoặc là cấp quốc gia."

Thường Dương nịnh bợ: "Không hổ là anh Nhiễm đa tài của chúng ta, vậy mà cũng đoán ra được."

Nhiễm Thu: "Nào có nào có, anh Thường cũng rất giỏi mà."

Thường Dương: "Nào dám nào dám, vẫn là anh Nhiễm lợi hại hơn."

...

Trong khi đám đàn ông thảo luận sôi nổi, Trang Hưu Hưu lại nhỏ giọng xen vào: "Biết đâu... Chim hoàng yến là chỉ người thì sao?"

Cô gõ phím lạch cạch tìm ra một trang web, mọi người nghía sang liền cười ha hả.

<Chim hoàng yến tỉnh ngộ: Kiều thê mang bầu chạy>

Cô, xinh đẹp yếu đuối, một tờ giấy hợp đồng, trở thành chim hoàng yến của ông trùm!

Hắn, lãnh khốc bá đạo, hai trăm ba mươi ngàn tệ (~789 triệu VNĐ), mua đứt đêm đầu tiên của cô!

Cô yêu hắn, nhưng hắn, còn có một người vợ sắp cưới.

Cô quyết tâm trốn khỏi lâu đài của hắn, nhưng không ngờ mình đã có bầu!

Hắn phát hiện chim hoàng yến của mình biến mất, giận dữ: "Phong tỏa tất cả chuyến bay, tìm bằng được em ấy về đây!"

...

Cô trốn, hắn đuổi! Cô chắp cánh khó thoát!

Cánh mày râu lặng im.

Bọn họ quay đầu nhìn nhau, nhận ra Trang Hưu Hưu nói... Lại mẹ nó rất có lý.

Cao Thệ không chút nghi ngờ, biết chắc sẽ có một vị tổng tài chán sống, dùng mọi thủ đoạn hèn hạ hòng cưỡng ép bao nuôi thằng con anh.

Nhưng ba cái chuyện bao nuôi này với anh mà nói, đúng là nằm ở điểm mù.

Vì nhanh chóng bổ sung thêm kiến thức về phương diện này, Cao Thệ quyết định tiến hành song song, một mặt đi tìm hiểu những tin tức cũng như lời đồn về tổng tài từ thực tế, một mặt đọc tham khảo những quyển tiểu thuyết về thể loại tổng tài bá đạo.

Trang Hưu Hưu nhiệt tình cống hiến số tiểu thuyệt được cô cất giữ hơn mười năm qua, cũng hào phóng tỏ ý khỏi trả lại.

Hiện tại Cao Thệ tranh thủ thời gian ngồi đợi đọc xong quyển ông trùm cưỡng chế yêu kia.

Trong quyển tiểu thuyết này, nữ chính nhặt được nam chính mất trí nhớ, yêu nhau, nam chủ bị tai nạn giao thông được người nhà tìm thấy và mang về, quên mất nữ chính, nữ chính vác bụng bầu đi tìm nam chính, dây dưa nảy sinh tình cảm, nam chính lại mất trí nhớ, nam nữ chính lại gặp nhau... Sau khi nữ chính lặp đi lặp lại thức tỉnh người yêu, nam chính lặp đi lặp lại mất trí nhớ, cuối cùng hai người nhận ra nhau. thuyngu.wordpress.com

Khi Cao Thệ đọc tới đây bèn thở phào một hơi, đột nhiên nữ phụ từ đâu nhảy ra giở trò ly gián, nữ chính vác theo bụng bầu ra nước ngoài.

Nam chính nghĩ nữ chính muốn rời xa mình, trong lúc đau buồn tột độ bất ngờ bị tai nạn giao thông, lại mẹ nó mất trí nhớ!

Cao Thệ hận không thể chui vào trong truyện bóp cổ nam nữ chính hỏi, hai đứa bây không có miệng hả?! Không có miệng hả!!

Còn cái thằng nam chính kia nữa, có một quyển sách mà mất trí nhớ tận năm, sáu lần, đầu thép cũng phải chịu thua!

Nhưng bình tĩnh lại mà nói, bút lực của tác giả rất tốt, ít ra còn làm Cao Thệ bị cuốn theo mạch truyện, anh đọc xong quyển tiểu thuyết này rất muốn đàm đạo nhân sinh với tác giả, còn muốn tặng thêm chút đặc sản đậm mùi quê nhà cho tác giả.

...

Mặt trời bên ngoài cửa kính đã lên cao, ánh nắng buổi sáng sớm hiếm khi nhẹ nhàng khoan khoái, chiếu vào trang sách.

Nếu Cao Thệ không đóng kính xe, từ bên ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy một thanh niên đang cúi đầu chăm chú đọc sách, ánh mặt trời hôn lên sống mũi dọc dừa và bờ môi mỏng của anh, từng trang sách phảng phất như tỏa ra vầng sáng vàng. thuyngu.wordpress.com

Đây đúng là một khung cảnh tốt đẹp.

Điều kiện tiên quyết là không thấy nội dung quyển sách trong tay Cao Thệ.

Cao Thệ lật quyển tiểu thuyết hợp đồng tình nhân ra xem, sau khi bị nam chính làm nhục, bị mẹ của nam chính làm nhục, bị em gái của nam chính làm nhục, bị nữ phụ ác độc làm nhục, bị người qua đường làm nhục, còn có mang thai, phá thai, mang thai, phá thai rồi lại mang thai... Cuối cùng, Cao Thệ hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ đeo tay.

Tám giờ năm mươi.

Trong năm mươi phút ngắn ngủi, thế mà lại có cảm giác dài đằng đẵng.

Cao Thệ nhéo mũi, hoạt động cái cổ rồi đẩy cửa xe ra, đi tới cổng đón khách, vòng eo của anh thon gọn lực lưỡng, hai chân thon dài thẳng tắp, vừa bước xuống xe liền hấp dẫn đông đảo ánh nhìn.

Cao Thệ vô tư không biết, trong đầu toàn là yêu hận tình thù của nam nữ chính.

Ở đại sảnh đón khách xuống máy bay rất nhộn nhịp, có một đám người giơ bảng giơ băng rôn các thứ, trên đó viết hai chữ 'Tần Thời' rõ to, có vẻ đang chuẩn bị đón vị minh tinh nào đó sắp ra.

Cao Thệ cầm di động lên mạng tìm kiếm, không khỏi nhíu mày.

Tần Thời là nghệ sĩ đang cực kỳ nổi tiếng của Vạn Tinh Entertainment— Công ty giải trí lớn nhất bấy giờ.

Fan của Tần Thời có một đặc điểm, chính là cuồng, Tần Thời và đoàn đội của hắn hầu như không quản hành động của fan, khiến cho phần lớn fan của hắn theo đuổi idol một cách điên cuồng, không chỉ có một lần, trước đây từng suýt xảy ra chuyện khi ra sân bay đón idol.

Nhìn số lượng fan ra sân bay đón idol hôm nay, sợ rằng sẽ có phiền phức lớn.

Cao Thệ gọi điện cho Không Miểu, nhưng mãi mà không bắt máy.

Không Miểu nói, Ứng Bất Giải không thể chụp hình vì sẽ bị dọa giật mình, đến nay Cao Thệ vẫn chưa mường tượng ra dáng vẻ của Ứng Bất Giải.

Ứng Bất Giải đã nhìn thấy ảnh chụp của anh, nhưng Ứng Bất Giải là một người không tròn vẹn Sảng linh, thật sự có thể nhận ra anh sao?

Lúc đó Cao Thệ nghe vậy rất muốn ngồi máy bay phi thẳng đến chỗ Không Miểu để tẩn lão già này hai cú đấm, nhưng Không Miểu lại nói Ứng Bất Giải rất nổi bật, dù có đứng trong đám đông vẫn có thể nhìn ra y.

Thời gian chờ đợi phá lệ dài đằng đẵng, bầu không khí nóng nực bực bội dần lan tràn khắp đại sảnh, có một đôi tình nhân đang cãi nhau khí thế.

Là một cặp đồng tính, thiếu niên có vóc dáng thấp bé thoạt nhìn lớn hơn Nhạc Nhạc một, hai tuổi, người còn lại cao hơn, trông độ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, không thể xưng là thiếu niên mà nên gọi là thanh niên.

Thiếu niên nắm chặt tay kéo hành lý, nói: "Anh lén trả lại quần áo của em! Anh làm vậy là có ý gì?"

Thiếu niên bất mãn vỗ mạnh lên ghế ngồi của mình, người qua đường đang ngồi bên cạnh bị dọa sợ vội nhích qua ghế kế bên.

"Anh có ý gì? Em không hiểu tình hình bây giờ của chúng ta sao?! Em mua bộ quần áo đắt tiền như vậy, đủ một tháng tiền ăn lận đó!"

Thiếu niên tức giận: "Đắt thì sao? Là tiền em bỏ ra! Em theo anh hai năm, chưa từng mua một bộ đồ mới nào!"

Thanh niên nhìn cậu ta với ánh mắt thất vọng: "Tiểu Vũ, anh không ngờ em lại là một người ham vật chất như vậy."

Thiếu niên giận quá hóa cười: "Em ham vật chất? Em ham vật chất mà bán nhà đưa tiền cho anh đầu tư? Em ham vật chất mà sống như vậy với anh suốt hai năm trời?" thuyngu.wordpress.com

Thiếu niên giận run người: "Quần áo của em không cũ cũng bạc màu, còn anh lại nói mình thường xuyên ra ngoài kéo đầu tư nên cần quần áo sang trọng đẹp đẽ, còn em đâu?! Quần áo của em lủng lỗ anh cũng không cho em mua đồ mới!"

"Anh định để em ra ngoài kiểu gì? Che mờ kiểm duyệt chắc?!"

Có cô gái đi ngang qua nghe vậy không khỏi 'phụt' một tiếng phì cười, nhưng cô vội che miệng lại, ai ngờ thanh niên giống như tìm được chỗ trút giận quay sang mắng: "Cô cười cái gì! Hả?!"

Cô gái bị dọa vội càng co rúm lùi ra sau, có mấy người nhiều chuyện đứng nghe chung liền bảo vệ cô gái sau lưng, thiếu niên thấy vậy kéo thanh niên, mắng: "Anh nạt nộ người ta làm gì!?"

Thiếu niên hít sâu một hơi, nói xin lỗi với cô gái, sau đó lạnh lùng nói với thanh niên: "Được rồi, mấy năm qua, em cũng đã hiểu rõ con người anh, là em mù, chia tay đi."

Ai ngờ thanh niên mới nãy còn mất kiên nhẫn ra mặt liền quay ngoắt thái độ, vội vàng kéo tay thiếu niên lại, van xin: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ anh sai rồi, đừng chia tay có được không?"

Ngay lúc này, đồng hồ treo ở đại sảnh báo đã đến chín giờ, cửa đón khách xuống máy bay mở ra.

Lúc này hành khách túa ra như ong vỡ tổ.

Toàn bộ đại sảnh như nồi lẩu sôi sùng sục được mở nắp ra, tiếng cãi nhau của thanh niên và thiếu niên bị át đi.

Lần cuối Cao Thệ nhìn sang thì thấy không biết thanh niên nói gì mà trông thiếu niên hơi nguôi giận, lông mày không còn nhăn tít nữa. thuyngu.wordpress.com

Theo sự xuất hiện của Tần Thời, fan của hắn bắt đầu hú hét ầm ĩ, ùa tới chẳng khác gì bạo động, an ninh sân bay liều mạng bảo vệ trật tự, dòng người chen lấn xô đẩy, giống hệt tàu điện ngầm trong giờ cao điểm.

Cao Thệ cảm thấy mình dẫm trúng cái gì, cúi đầu xuống thì thấy là một chiếc giày không biết của ai.

"Tần Thời! Tần Thời! Tần Thời!"

Xung quanh chìm trong tiếng hò hét khóc lóc inh ỏi của đám fan.

Cao Thệ hơi phiền ngoáy lỗ tai.

Khi ngẩng đầu lên xuyên qua biển người nườm nượp, trong tiếng ồn ào không dứt bên tai, anh đối diện với một ánh mắt.

Khoảnh khắc đó, âm thanh xung quanh như thủy triều rút đi hết.

...

Thì ra những gì Không Miểu nói, là thật.

===Hết chương 11===

THUYNGU.WORDPRESS.COM

—Chương 12—

__Cao Thệ: Không bắt quỷ phải về nhà thừa kế gia sản__

"Nè nè nè đừng đẩy, ly sữa đậu nành của tôi!"

"Trời đất, giày của tôi sao còn có một chiếc vậy?!"

"Chen cái gì mà chen!"

Fan của Tần Thời giống như đàn ong bị vỡ tổ, điên cuồng ùa tới chỗ Tần Thời, phòng tuyến bảo vệ của nhân viên an ninh bị công phá, chẳng khác gì đối mặt với tấm sắt của máy thủy lực.

Người đàn ông kia thoắt cái biến mất tăm.

Cao Thệ nhíu mày, cố gắng chen lấn đuổi theo người đàn ông, nhưng quả nhiên không thể chống lại sức mạnh của quần chúng nhân dân chỉ với sức của một người, ngay khi dây nịt bằng da thật của anh sắp đứt tới nơi do xô đẩy dữ dội, đột nhiên nghe một tiếng nổ. thuyngu.wordpress.com

"Ầm!"

Tiếng nổ này không quá lớn, nhưng vang vọng vào tai mỗi người ở đây.

Chỉ thấy phía trước đột ngột chừa ra một khoảng trống lớn, đứng chính giữa là một thanh niên mặc đạo bào trắng.

Xung quanh y giống như có thứ gì đó vô hình đẩy đám người ra, chừa thành một khoảng trống hình tròn.

Mái tóc dài của y nửa cột nửa thả, tóc đen mắt đen, trên mặt lạnh lùng không cảm xúc, trông hờ hững với mọi thứ xung quanh, giống như một bức tranh thủy mặc vô tình xuất hiện ở đây.

Thanh niên không chút lưu luyến xoay người đi ra ngoài, người nào bị ánh mắt của y tia qua liền im bặt, vô thức lùi lại chừa ra một con đường cho y đi.

"Mới nãy... Là gì thế?" Có người hoàn hồn lại khó tin nổi, sờ soạng toàn thân mình: "Không thấy đau gì cả."

"Mẹ bà nó, đây là show giải trí nào vậy? Là khoa học hay thế giới pháp thuật??"

"Nhưng không còn ồn nữa, lúc nãy ồn muốn chết, mới xuống máy bay liền dẫm phải bãi cứt chó, xui xẻo!"

Quý bà vừa nói 'bãi cứt chó' khinh miệt liếc Thần Thời, sau đó xách cái túi hàng hiệu thong thả đi ra ngoài.

Tần Thời tức khắc xanh mặt.

Từ lúc hắn ra mắt tới nay chưa có ai dám hống hách trước mặt hắn như vậy.

Chuyện càng làm hắn tức giận hơn là đám fan cuồng nhiệt si mê hắn thế mà lại túm tụm bàn tán về thanh niên mặc đạo bào trắng lúc nãy.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng bị người cướp mất spotlight!

Tần Thời để cảm xúc của mình hiện hết lên trên mặt, mọi người còn đang say sưa bàn tán chuyện vừa xảy ra nên không ai để ý hắn. Nhưng phản ứng của Tần Thời lại rơi vào trong mắt của một người khác.

Ở một chỗ khuất người trong sân bay, khi tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tần Thời, có hai người đã nhanh chân đi tới một chỗ vắng.

Hai người này đều đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang màu đen, mắt kính cũng màu đen, hoàn toàn che giấu dung mạo của mình.

Vóc dáng cao ráo chuẩn tỷ lệ đẹp, dù không nhìn rõ mặt nhưng vẫn rất thu hút.

Nếu có người có thể tháo khẩu trang và kính râm của hắn xuống, chắc chắn sẽ nhận ra đây là diễn viên đỉnh lưu của làng giải trí— Tiêu Dư Thánh.

Hắn là ảnh đế trẻ tuổi nhất, cũng là minh tinh có nhiều fan hâm mộ nhất, ngay cả Tần Thời đứng trước mặt hắn cũng chỉ xứng với một câu nhận xét như vầy—

Ánh sáng đom đóm, sao dám tranh giành với ánh sáng của vầng trăng.

Người bên cạnh hơi thấp một chút là người đại diện của hắn, tên Dư Tây.

Dư Tây được người trong nghề xưng là 'Người đại diện vàng', lúc này đang nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, lắc đầu nói: "Tần Thời này nổi tiếng không được lâu đâu."

Tần Thời hưởng thụ cảm giác được vạn người điên cuồng theo đuổi, về chuyện bị fan cuồng mấy lần gọi điện quấy rối lần trước, hắn không những không thấy nhục mà còn còn cho đó là vinh quang. Với tính cách tự xem mình là trung tâm này sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.

Với Tần Thời, Tiêu Dư Thánh không thèm liếc mắt lấy một lần, nở nụ cười có vẻ bạc bẽo.

"Đồ ngu."

Hắn đứng dựa vào tường, nhìn theo hướng thanh niên mặc đạo bào rời đi, khẽ nhíu mày, nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Dạo này Lệ Mạch Trần đang điều tra cái gì? Có biết không?"

Dư Tây nói: "Hình như... Đang điều tra một người."

Hai người họ vừa nói vừa ngồi vào một con xe đen chạy tới đón họ, Dư Tây từ trong túi cầm ra xấp tài liệu, trên tờ giấy đầu tiên là giấy nhập học kèm ảnh 3×4 của một thiếu niên.

Thiếu niên trong ảnh có quả đầu chó gặm, tóc mái dày cui, còn đeo một cặp đít chai to đùng che hết cả nửa mặt, khiến cả người cậu trông hèn nhát và u ám.

Tiêu Dư Thánh không thích nhất là thấy thứ xấu xí, hắn giống như bị đau mắt mà ném tài liệu qua một bên: "Cái giống ôn gì đây, khẩu vị của Lệ Mạch Trần từ lúc nào trở nên mặn mòi thế."

Dư Tây nói: "Vậy cậu còn muốn ra tay không?"

Tiêu Dư Thánh nhăn mặt, lông mày xoắn tít một hồi rồi giãn ra, nói: "Tôi cần gì phải tự mình ra tay."

***

Cao Thệ không đuổi kịp người.

Thanh niên kia giống như giọt nước giữa trời nắng chang, cứ thế mà bốc hơi.

Cao Thệ lại gọi cho Không Miểu, nhưng Không Miểu vẫn không bắt máy.

Anh gửi tin nhắn cho Không Miểu, không ngờ lại nhận được tin nhắn tự động: "Xin chào, lão đạo bây giờ đang dưỡng thương, có chuyện hãy để lại tin nhắn, sau khi lão đạo xuất quan sẽ trả lời từng cái một."

Cao Thệ nhức đầu day trán.

Lúc này nhóm vệ sĩ nhắn tin tới, nhao nhao bày tỏ không nhìn thấy người nào trông đặc biệt cả.

Phiền phức.

Lúc đầu Cao Thệ định dẫn theo nhóm vệ sĩ này đến sân bay, đồng đội của anh lại cười bảo chuyện bé xé ra to, chỉ là đi đón một người thôi mà, mắc gì phải điều động cả binh đoàn như thế, không biết còn tưởng tới bắt người về đồn.

Bây giờ thì hay rồi, hơn hai mươi cặp mắt mà lại không nhìn thấy người nọ đi đâu.

Cao Thệ đau đầu bấm vào danh bạ, chọn vào một số điện thoại trong đó rồi gọi.

"A lô— Ba."

"Cu Thệ? Mày còn biết gọi cho ba mày hả?!"

Cao Thệ đưa di động ra xa lỗ tai.

"Nói đi, lần này định khi nào về?"

Cao Thệ né tránh không nói: "Ba, giúp con tìm một người, liên quan đến tính mạng của cháu nội ba."

Giọng nói bên kia liền trở nên nghiêm túc: "Người nào?"

"Nhìn vào không giống những người xung quanh."

Ông Cao im lặng chốc lát: "Mày đổi sang nghề triết học rồi hả, hay là nghiên cứu người ngoài hành tinh? Phạm vi quản lý của nước Hoa chúng ta đã mở rộng ra ngoài vũ trụ rồi?"

Cao Thệ đen mặt.

Lão già không đáng tin quăng cho cái tin nhắn càng không đáng tin, ngay cả ba anh nghiêm túc cẩn trọng như vậy cũng tỏ vẻ khó hiểu với yêu cầu này của anh.

"Tạm thời chỉ biết anh ta mặt đạo bào màu trắng, tóc dài." Cao Thệ khựng lại giây lát rồi bổ sung thêm: "Nhưng hơi đần." Dù sao cũng khuyết thiếu Sảng linh mà.

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng gõ phím: "Phái nam mặc đạo bào để tóc dài, có lẽ rất dễ tìm, tìm được sẽ báo tin cho mày."

Còn về phần tin tức 'hơi đần' này, ông Cao tỏ vẻ không muốn nhắc tới.

"Là người của bên chỗ Không Miểu?"

Cao Thệ 'dạ' một tiếng, nói: "Là học trò của ổng."

Ông Cao thở dài.

Cao Thệ không muốn để ba mẹ phiền lòng, cười nói: "Ba, có phải sắp đến kỉ niệm ngày kết hôn của ba mẹ? Đã nghĩ ra phải làm gì chưa?"

Ông Cao nghe vậy tức giận: "Mày định long nhong bên ngoài đến khi nào nữa?!"

Cao Thệ không nói gì, anh biết với tính tình của ba mình, chỉ cần nói ra thời gian dự định về thì chắc chắn đến lúc đó anh sẽ bị tóm cổ về nhà, dù có phản kháng cũng sẽ bị khiêng về.

Ông Cao thấy thằng con mình không nói tiếng nào, càng tức giận hơn: "Ông nội của mày mới hơn bốn mươi đã giao công ty cho ba mày, ông cố của mày mới ba mươi đã giao công ty cho ông nội mày, còn ba mày thì sao?!"

Cao Thệ tằng hắng nói: "Ba còn khỏe mạnh sung sức mà."

Ông Cao: "Bớt nịnh đầm đi! Mấy ngày nay ba mày và mẹ bận rộn chuẩn bị cho ngày kỷ niệm kết hôn, nên có thể châm chước chút thời gian cho mày, mau cút về nhà!" thuyngu.wordpress.com

Cao Thệ nói vài câu lấy lệ rồi vội vàng cúp máy.

Anh sực nhớ còn một tháng nữa là đến sinh nhật của ông nội, anh nhất định phải dẫn Nhạc Nhạc về, lúc đó chắc chắn không tránh khỏi bị càm ràm điếc tai, càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Ngay lúc này, có người kêu anh.

"Anh Cao! Anh Cao!"

Cao Thệ quay đầu lại thấy Ngân Linh, bên cạnh cậu ta là Huyền Ngọc mặc đạo bào màu xanh nhạt.

Bọn họ mặc trang phục nổi bật như vậy mà người xung quanh vẫn tới lui bình thường, như thể không nhìn thấy bọn họ.

Cao Thệ chỉ vào một con hẻm nhỏ, mọi người tránh chỗ có CCTV, tụ tập trong hẻm.

Cao Thệ nói: "Sao các cậu lại ở đây, có quỷ quái xuất hiện?"

Huyền Ngọc gật đầu, giơ la bàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net