66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Có đứa con trai lắm người mê là trải nghiệm gì?

Tác giả: Trúc Thiển.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Đọc tại: thuyngu.wordpress.com

—Chương 66—

__Cao Thệ: Trời lạnh rồi, nhà họ Lệ nên phá sản thôi__

Các đồng chí trong đội cảnh sát đặc nhiệm chưa từng nghĩ con Santana của Cao Thệ lại có tốc độ khiếp người đến vậy.

Anh bật còi hú, xe cảnh sát như mũi tên sắc bén lao thẳng vào vào dòng xe nườm nượp trên đường, đánh võng điêu luyện trông như cá gặp nước.

Các cảnh sát một tay bấu chặt vào dây an toàn, tay còn lại bấu chặt vào tay vịn cạnh cửa, có cảm giác như đang trải nghiệm tàu lượn siêu tốc miễn phí, đồ ăn trong dạ dày còn chưa kịp đảo lộn sôi trào thì xe đã thắng kít một phát tới nơi.

Cao Thệ mở cửa xe xuống trước, anh từ ba bước thành hai bước chạy nhanh lên lầu, các cảnh sát đi theo sau phát hiện đây là một tòa nhà nhỏ hai tầng.

Cao Thệ đập mạnh lên cửa hai cái nhưng không có người mở cửa, anh liền sầm mặt dứt khoát lùi ra sau hai bước, sau đó bay tới đá thật mạnh vào cửa, cánh cửa liền trật bản lề rơi xuống cái rầm.

Tình cảnh trong nhà làm đầu óc của anh 'ong ong' vang dội, chỉ thấy bên cạnh bộ sofa trong phòng khách, ba Bì Bì đang cầm dây nịt quất mạnh xuống, Bì Bì bị hắn đè chặt bằng đầu gối đang đỏ mặt một cách bất thường, cả người mềm oặt, trông có vẻ không còn ý thức. thuyngu.wordpress.com

Mẹ Bì Bì hét lớn muốn nhào tới giành lại Bì Bì từ tay hắn, nhưng sức của phụ nữ sao địch lại đàn ông, huống chi còn là đàn ông đang say rượu.

Mẹ Bì Bì bị hất mạnh ra, xương sống đập vào cạnh bàn, cô ta rên một tiếng đau đớn rồi lại nhào tới, há miệng rống giận.

"Thằng chó mày điên rồi hả?! Bộ muốn đánh mất miếng cơm sao! Mau dừng tay lại cho tao!"

Cô ta lấy thân che chắn cho Bì Bì, dây nịt quất mạnh lên lưng hằn ra vệt đỏ rợn người.

Ba Bì Bì định vung lên đánh tiếp nhưng một giây sau, cổ tay của hắn bị bẻ quặp ra sau lưng. Hắn phát ra tiếng hét thảm như heo bị thọc huyết, bàn tay nắm dây nịt thả lỏng ra, Ứng Bất Giải nhanh tay lẹ mắt giật lấy khỏi tay hắn.

Cao Thệ đè nghiến ba Bì Bì xuống đất, hắn thấy Cao Thệ càng điên loạn hơn, quay sang chửi bới mẹ Bì Bì: "Con đĩ thối tha, có phải mày đã sớm tằng tịu với thằng này?! Hôm qua lên mặt dạy đời tao, còn sai tao đưa Bì Bì đến bệnh viện, bây giờ còn dám rước thằng ghệ của mày đến tận cửa!"

Mẹ Bì Bì bị va đập hai lần đau muốn xỉu, nghe ba Bì Bì nói vậy liền gân cổ chửi lại: "Thằng chó, mày bị ngu hả? Mày mở to con mắt ra nhìn xem đó là ai?!"

"Năm đó tao dù gì cũng là hoa khôi của xóm, người tới dạm hỏi muốn đạp đổ cổng nhà, gả cho mày nhiều năm qua không có lấy một ngày an nhàn thì thôi đi, bây giờ mày còn dám đánh vợ đánh con, ông trời ơi ngó xuống mà coi!"

"Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao, đừng tưởng tao không biết chuyện của mày với con điếm kia!"

Ba Bì Bì giãy giụa muốn cãi lại, nhưng ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy cảnh sát mặt đồng phục.

Đầu óc đang bị lửa cồn thiêu đốt như bị tạt cho một gáo nước lạnh, lập tức rùng mình tỉnh táo lại, từ từ cảm nhận được cái lạnh từ sàn nhà truyền vào da thịt.

Lúc nãy hắn phát điên giãy giụa bị đè chặt trên đất, bây giờ sức lực của hắn theo rượu cồn tan hết, hắn xụi lơ nặn ra nụ cười nịnh nọt: "Thưa đồng chí cảnh sát, chỉ là hiểu lầm thôi ạ."

Cảnh sát sầm mặt cất điện thoại vừa mới gọi cho 120 vào túi, vừa ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của mẹ con Bì Bì, vừa khiển trách: "Hiểu lầm? Hừ! Nếu chúng tôi tới trễ một giây, vợ con anh đã chết trong tay anh rồi!"

"Anh nhìn con trai mình đi! Sợ là thằng bé sốt tới 39 độ! Hai người làm cha làm mẹ mà lại không phát hiện ra, còn đánh thằng bé dã man như vậy!"

Bây giờ Cao Thệ mới nói ra câu đầu tiên sau khi vào nhà, giọng nói nặng nề khó nén: "Dù có là cha mẹ đi nữa, hai người đối xử với thằng bé như vậy chính là phạm pháp."

Ba mẹ Bì Bì nghe vậy lập tức biện giải cho mình: "Đâu thể nói vậy được, chúng tôi là người một nhà, có nhà ai mà không đánh con mình chứ?"

Ngay cả mẹ Bì Bì vừa bị ba Bì Bì đánh một roi cũng lật đật biện hộ cho chồng mình: "Chỉ là chuyện vợ chồng xích mích thôi mà, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa."

Ba Bì Bì cũng hùa theo: "Đúng đúng, chuyện trong nhà không nên làm phiền đến các đồng chí, cũng không biết thằng con tôi báo cảnh sát hồi nào, để các đồng chí phải cất công chạy đến đây."

Lúc này ba Bì Bì còn không quên phô trương kiến thức tự học nửa vời của mình: "Lần này là tôi không đúng, sau này sẽ không dám tái phạm nữa, tôi thề sau này sẽ đối xử tốt với vợ con mình. À nhân tiện cũng cảm ơn các đồng chí đã đánh tỉnh tôi, tôi sẽ làm một lá cờ thưởng gửi đến cơ quan cho các anh."

Cao Thệ nhìn hắn tía lia cái miệng biện bạch cho mình, từ nãy tới giờ vợ chồng nhà này chỉ lo biện giải cho họ, không hề nói một câu liên quan đến tình trạng của Bì Bì— Dù thằng bé vừa bị sốt cao vừa bị đòn đau.

Mỗi một đứa trẻ là một cá thể độc lập, nhưng luôn có cha mẹ xem chúng là vật sở hữu của mình.

Anh không dư nước miếng nói nhiều với bọn họ.

"Hai người chờ vào đồn rồi hãy nói tiếp."

Xe cứu thương tới rất nhanh, Bì Bì được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, còn cảnh sát thì đưa ba mẹ Bì Bì vào đồn.

Trước khi đi, Cao Thệ nhặt chiếc di động rơi trên sofa, trên màn hình còn đang ở chế độ bắt máy.

Khi được đưa đến bệnh viện, Bì Bì đã sốt tới bốn mươi độ, viêm dạ dày cấp tính dẫn đến sốt phản vệ, cộng thêm bị trúng gió làm cho nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, phản ứng rất mãnh liệt, dù tối nay ba Bì Bì không đánh Bì Bì, với thái độ đội tiền lên đầu của vợ chồng nhà kia, chỉ sợ không thể đưa Bì Bì tới bệnh viện kịp thời.

Nếu tối nay bọn anh không đến, rất có thể Bì Bì vì trận sốt cao này mà để lại di chứng khó lường.

Sức lực của đàn ông và phụ nữ khác nhau, lực tay của ba Bì Bì rất lớn đã để lại trên da thịt non nớt của đứa trẻ từng vết đánh tụ máu bầm nhìn mà rợn người, còn có rất nhiều chỗ bị trầy trụa khá nặng, y tá tới sơ cứu cho Bì Bì phải đỏ hoe hai mắt. thuyngu.wordpress.com

Nghiêm trọng nhất là ba Bì Bì say rượu không biết nặng nhẹ, hắn vì giữ chặt Bì Bì vùng vẫy mà đè đầu gối lên lưng thằng bé, đè mạnh đến nỗi làm gãy một cái xương sườn, suýt chút nữa là đâm vào phổi.

Bác sĩ quan sát tình trạng của Bì Bì, nói thẳng ra là Bì Bì phước lớn mạng lớn, không biết có phải được ông bà phù hộ cho không, nhiệt độ cơ thể của Bì Bì không còn tăng cao nữa, nếu không thằng bé sẽ bị cơn sốt ảnh hưởng đến thính lực, trở thành một người điếc.

Cao Thệ ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang nhìn người đi tới đi lui. Trong lòng anh đang bùng cháy lửa giận, từ bụng lan tràn ra khắp toàn thân.

Có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, cách một lớp vải có thể cảm nhận được hơi lạnh.

Cao Thệ hít sâu một hơi, quay sang nhìn Ứng Bất Giải, nhẹ giọng hỏi: "Là anh à?"

Ứng Bất Giải không gật cũng không lắc, chỉ nhẹ nhàng chớp mắt một cái.

Luồng linh khí dồi dào tràn vào trong cơ thể của Cao Thệ, anh biết nhờ có Ứng Bất Giải ra tay nên Bì Bì mới tránh khỏi nửa đời sau sống trong thế giới yên lặng không âm thanh.

Thật ra lúc mới thấy vết thương chồng chất trên người Bì Bì, Cao Thệ đã rất phẫn nộ nhưng không đến mức sốt sắng bất an, vì ít ra mẹ Bì Bì còn chút tình cảm với Bì Bì, cô ta ra tay có nhẹ có nặng, mặc dù để lại vết thương trên người thằng bé nhưng tuyệt đối không gây ra tổn thương không thể cứu vãn.

Nhưng anh trăm tính ngàn đoán, không thể lường trước được ba Bì Bì áo mũ chỉnh tề kia thế mà lại trút hết bực tức lên con trai mình.

"Đạo trưởng, được rồi." Anh vỗ nhẹ lên bàn tay đặt lên vai mình của Ứng Bất Giải, không nhận ra người bên cạnh vì đụng chạm của anh mà hơi cứng ngắc.

Lần này anh sẽ tống hai vợ chồng vô trách nhiệm kia vào đồn, tạm giam một khoảng thời gian cho tỉnh táo lại.

Hành vi của ba Bì Bì đủ khiến hắn bị tước bỏ quyền giám hộ, nếu Bì Bì bằng lòng, thằng bé sẽ được quyền thay đổi người giám hộ.

Thật ra Bì Bì có không ít họ hàng ở quê, nhưng tình hình bây giờ của Bì Bì rất đặc biệt, là sao nhí đang nổi đóng nhiều quảng cáo ăn khách, vì thế thằng bé là một cái cây hái ra tiền, ngay cả ba mẹ ruột thịt còn bắt chẹt hành hạ thằng bé, thì đừng trông mong gì những người họ hàng kia sẽ đối xử tử tế với thằng bé hơn cả tình thân.

Vì thế biện pháp tốt nhất là đưa một đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ và họ hàng vào viện mồ côi chính quy.

Trời cao ban tặng đứa bé có vẻ ngoài đáng yêu xinh đẹp cùng với tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng lại quên gửi gắm đứa bé cho ba mẹ giàu tình thương yêu, vì vậy tất cả ưu điểm trên người thằng bé lại là nguyên tội khiến thằng bé phải chịu khổ trên đời này.

Không biết qua bao lâu, Bì Bì được đưa vào phòng bệnh để quan sát thêm, khuôn mặt của thằng bé trắng bệch không có miếng máu, đôi môi tái nhợt khô nứt, giống như búp bê sứ sắp tan vỡ.

Cao Thệ nhìn Bì Bì như vậy, không khỏi nhớ đến Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc ở trong mơ không được Cao Thệ mang về nhà họ Cao, vì vậy cả cuộc đời của cậu toàn sóng gió bão bùng.

Nhạc Nhạc có vẻ ngoài xinh đẹp hơn Bì Bì, hồi còn ở viện mồ côi, cậu vì xinh xắn nên được người ta nhận nuôi, nhưng lại sa vào ổ sói, suýt trở thành đồ chơi của đám quyền quý nước ngoài.

Thuần khiết, hiền lành, xinh đẹp, ngoan ngoãn, dịu dàng... Những điều này vốn là sự tồn tại tốt đẹp trên thế gian, nhưng dưới sự thèm khát của bóng tối lại trở thành nhược điểm trí mạng của họ, không có mũi nhọn thì không thể bảo vệ được bản thân mình. thuyngu.wordpress.com

Nếu đã vậy, hãy để anh tới làm mũi nhọn của họ.

Sau khi Bì Bì khỏe lại, anh sẽ đưa Bì Bì vào viện mồ côi, cũng chính là viện mồ côi đã nhận nuôi Nhạc Nhạc trong mơ. Dù là trong mơ hay hiện thực đều chứng minh viện trưởng và hộ công trong viện mồ côi là như nhau, là người tốt thật lòng chăm sóc tụi trẻ, vì vậy Cao Thệ mới thu mua viện mồ côi này từ sớm, hôm nay viện mồ côi được mở rộng ra rất nhiều và cũng đầy đủ cơ sở vật chất hơn trong mơ.

Có nhà họ Cao che chở, Bì Bì và những đứa trẻ khác sẽ bình yên lớn lên.

Cao Thệ mời hai hộ lý đến chăm sóc cho Bì Bì, anh nhìn Bì Bì còn đang hôn mê lần cuối rồi sải bước rời đi.

Trong quá trình điều tra, anh còn phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Các sao nhí ký hợp đồng làm nghệ sĩ với Vạn Tinh được chia thành hai nhóm, nhóm đầu tiên là sao nhí được Vạn Tinh dốc lòng bồi dưỡng ngay từ còn nhỏ, mặc dù nhóm này không nổi tiếng rầm rộ, nhưng ai có mắt cũng sẽ nhìn ra nhóm này ẩn chứa tiềm lực rất lớn.

Nhóm thứ hai là bất ngờ nổi tiếng trên mạng, phần lớn là nhờ vào một video hay một bức ảnh mà được nhiều người chú ý đến.

Trước khi ký hợp đồng với Vạn Tinh, nhóm nổi tiếng trên mạng sẽ nhận vài quảng cáo, nhưng quan hệ với gia đình không có nhiều thay đổi, sau khi đã ký hợp đồng, nhóm này sẽ thường xuyên đóng quảng cáo và chạy show.

Nhóm này đóng quảng cáo và chạy show sẽ kiếm tiền khá nhanh.

Thời gian gia nhập Vạn Tinh càng dài, lịch trình của tụi trẻ cũng theo đó càng kín mít.

Hiện tượng này có thể nói là các sao nhí đã dần thích nghi với sinh hoạt thường xuyên chạy show, cũng có thể nói cách kiếm tiền này còn dễ hơn những cách kiếm tiền trước đây, để gia đình của những sao nhí này dần dần mờ mắt vì đồng tiền, trở nên tham lam, sắp xếp lịch trình dày đặc không thở nổi cho tụi trẻ.

—Đúng vậy, không có một ngoại lệ nào, phần lớn là ba mẹ hoặc họ hàng thân thích sẽ trở thành người đại diện cho các sao nhí.

Có thể khẳng định rằng, Vạn Tinh Entertainment chính là dùng cách này để ép khô tiềm lực của tụi trẻ.

Hoặc là nói, Vạn Tinh Entertainment không có ý định đào tạo sâu với nhóm thứ hai này, bọn hắn chỉ xem tụi trẻ như rau hẹ mà thu hoạch liên tục.

Thông qua thu nhập ngất ngưỡng từ cát xê quay quảng cáo và chạy show để dụ dỗ phụ huynh của tụi trẻ, khiến tụi trẻ tham gia nhiều tiết mục, quay thêm nhiều quảng cáo, tiếp cận với càng nhiều khán giả, đẩy danh tiếng lên cao, như vậy chất lượng đại ngôn và tiết mục cũng sẽ tăng theo. thuyngu.wordpress.com

Còn về những gia đình còn lương tâm cân nhắc đến sức khỏe và tâm lý của tụi trẻ, muốn giảm bớt lịch trình dày đặc, vậy thì những đứa trẻ này cũng sẽ từ từ flop dần rồi biến mất khỏi tầm mắt của khán giả.

Trong kết quả điều tra của nhà họ Cao cho thấy, có lúc công ty sẽ lấy tài nguyên vốn thuộc về những đứa trẻ trên đem đi phân phát cho những sao nhí khác bôn ba chạy show.

Qua đó có thể thấy, một khi đã bước lên con thuyền lớn Vạn Tinh này, tài nguyên giống như dòng nước chảy ngược vậy, không tiến tất lùi.

Đối mặt với cám dỗ, rất hiếm có ai giữ vững bản tâm bỏ qua cám dỗ, trong cái chảo nhuộm showbiz này, không ai giữ mình còn trong trắng nguyên vẹn cả.

Kết quả là các sao nhí bị bóc lột ép khô giá trị đến giọt cuối cùng, thậm chí còn mất đi một cơ thể khỏe mạnh.

Cho dù là Vạn Tinh Entertainment dụ dỗ, hay là cha mẹ họ hàng làm người đại diện không có lòng kiên định, bị đồng tiền và lợi ích làm mờ mắt, người bị tổn thương duy nhất lại là những đứa trẻ đó.

Với hành vi bóc lột sao nhí, thậm chí là chèn ép các nghệ sĩ tuyến dưới đi bán dâm, lén lút chỉnh sửa hợp đồng. Từng chuyện một xếp từng chồng từng chồng, trở thành một thùng thuốc nổ khổng lồ, mà chuyện của Bì Bì chính là kíp nổ.

Trời lạnh rồi, đến lúc để nhà họ Lệ phá sản thôi.

***

Mà lúc này Lệ Mạch Trần không mảy may ý thức được nguy cơ trước mắt, thời gian này hắn dùng hết mọi thủ đoạn xoay vòng vốn, dù không ký được hợp đồng với Cao Cố Sanh nhưng vốn của Vạn Tinh đã được lấp đầy, đặc biệt kiện tướng Xá Đình Tạ của hắn bắt đầu xuống núi, giúp Vạn Tinh kiếm về không ít nhiệt độ.

Câu nói ấm no sinh dâm dục quả nhiên không trật đi đâu được.

Lệ Mạch Trần đã giải quyết xong nguy cơ của công ty, hắn lại bắt đầu tơ tưởng đến thiếu niên mà hắn chưa bắt vào tay.

Cao Cố Sanh.

Ngón tay của Lệ Mạch Trần miết nhẹ một góc của bức ảnh, thiếu niên trong ảnh có đôi mắt trong veo thuần khiết, cả người tỏa ra sức sống tràn ngập thanh xuân, cậu giống như thiên sứ lạc vào chốn trần gian, nhưng lại giống như chúng sinh vốn tồn tại ở thế gian này. thuyngu.wordpress.com

Hai cảm giác mâu thuẫn trên người cậu đã hấp dẫn Lệ Mạch Trần một cách sâu đậm.

Hắn lại mở một video trên máy tính, là video quay lại cảnh Cao Cố Sanh đứng ra bảo vệ Tôn Quân trước cổng trường hôm đó, khẩu trang của cậu bị rơi xuống, dung mạo của thiếu niên bị lộ ra dưới ánh nắng ban trưa, sống lưng thẳng tắp như cây tùng đón gió, cả người đẹp đẽ tựa như bọt biển mùa hè.

"Thú vị, lần đầu tiên tôi thấy một cậu bé như vậy."

Hắn dứt khoát đứng dậy, thư ký ở phía sau vội đi tới hỏi: "Thưa sếp, sếp có sắp xếp gì tiếp theo sao ạ, để tôi đi liên lạc với tài xế."

Lệ Mạch Trần phất tay: "Không cần, tôi tự lái xe."

Hắn nới lỏng cà vạt, đi tới phòng thay quần áo.

Bé con, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.

===Hết chương 66===

THUYNGU.WORDPRESS.COM

—Chương 67—

__Cao Thệ: Mày vô gia cư rồi__

Từ trước đến nay Lệ Mạch Trần là người nghĩ là làm, hắn hạ quyết tâm lái xe tới trường học của Cao Cố Sanh, nhưng khi đến gần trường học lại vấp phải trắc trở.

Vì hắn phát hiện mình không thể tiếp cận Cao Cố Sanh.

Mời cậu trở thành nghệ sĩ của công ty?

Không, cách này đã dùng rồi, nếu bị từ chối thì hắn sẽ không dùng lại, sẽ tổn hại đến uy nghiêm của hắn.

Nói thẳng ra là bao nuôi?

Hắn luôn thấy Cao Cố Sanh khác với những người kia, cậu không phải kiểu người ham tiền, sợ là chiêu này cũng sẽ vô dụng với cậu. Nếu hành động tùy tiện, nói không chừng về sau khó mà giải quyết thằng nhóc này.

Trong lúc Lệ Mạch Trần phiền não vẫn cảm thấy khá thú vị, hắn không ngờ thằng nhóc này lại khó ăn như vậy.

Thú vị.

Trong lúc hắn đang suy tính thì nhác thấy một bóng dáng quen thuộc trên con đường trước cổng Kinh Đại cách đó không xa.

Cao Cố Sanh?

Tại sao cậu lại ở đó quét đường?

Không nhìn lầm đâu, trước ánh mắt của nhiều người, Cao Cố Sanh cầm cây chổi rất to nghiêm túc quét lá rụng trên đường, lá vàng rơi xuống dưới chân cậu, có mấy cái rơi trên đầu cậu, cả con đường chìm trong sắc vàng óng ánh.

Hai hàng lông mày của Lệ Mạch Trần dựng đứng lên.

Hắn không ngờ tính tình của Cao Cố Sanh lại bướng bỉnh như vậy, thà ra đường quét rác chứ không chịu đồng ý làm nghệ sĩ dưới quyền của hắn, càng không muốn được hắn bao nuôi.

Sinh hoạt cực khổ như vậy mà sống lưng vẫn thẳng tắp như tùng như bách.

Thú vị, thật sự quá thú vị.

Lệ Mạch Trần mờ ám đánh giá đường cong sống lưng bên dưới lớp áo thun mỏng của Cao Cố Sanh.

Thật ra ở khoảng cách xa như vậy không nhìn rõ vẻ mặt của Cao Cố Sanh, nhưng trái tim của hắn vẫn cứ đập bình bịch liên hồi.

Lệ Mạch Trần lập tức cầm điện thoại lên gọi: "Trợ lý Lê, phong tỏa con đường này cho tôi. Sau đó kêu người tới quét sạch lá vàng trên con đường này."

Được lắm, nếu cậu không chịu khuất phục muốn tự mình kiếm tiền, vậy cứ để cậu làm.

Nếu hắn tôn trọng quyết định của cậu, lại giúp đỡ cậu, chắc chắn cậu sẽ rất cảm động.

Tác phong làm việc của trợ lý Lê rất nhanh, khoảng mười phút sau, một nhóm người mặc vest đen đứng chặn kín đầu đường và cuối đường, những người đi bộ trên phố bị đuổi ra khỏi, ai nấy đều tức giận hoặc là ngơ ngác chẳng hiểu gì nhìn nhóm người vest đen kia. thuyngu.wordpress.com

Ngay sau đó, lại thêm một nhóm người vest đen đeo kính râm cầm chổi tràn vào con đường, bắt đầu hì hục quét lá.

Người qua đường: Ủa? Chỉ vậy thôi đó hả? Mấy người làm vậy không sợ uổng một thân cơ bắp cường tráng của mình sao?

Cao Cố Sanh đang quét lá thấy vậy bị dọa cho hết hồn, thoáng cái người đi đường và lá vàng trên đường đều bị quét dọn sành sạch sanh.

Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ có đoàn phim nào đó mượn con đường trước trường học để quay ngoại cảnh? Nhưng sao không có ai trong đội tình nguyện thông báo gì hết vậy?

Nhiều người làm nên xong việc sớm, một hơi tới tận bốn mươi người áo đen làm cả con phố chật ních, chổi bên chổi, mông kề mông, Cao Cố Sanh còn nhìn thấy một anh trai có bờ mông vừa to vừa vểnh, vì quét hăng quá nên ủn mông vào một anh trai khác đẩy người ta văng ra xa.

Chẳng lâu sau, cả con đường sạch sẽ bóng loáng có thể soi gương.

Trong lúc cậu ngỡ ngàng ngơ ngác, các anh trai vest đen cầm chổi đứng thành hai hàng dài thẳng tắp ở hai bên đường, tưởng đâu chuẩn bị thăng đường.

Khi nhóm áo đen đứng xếp hàng hai bên đường, Lệ Mạch Trần mới thong thả đi tới.

Hắn nhìn thiếu niên trợn mắt há hốc trước mặt, cười khẽ nói: "Cậu Cao, cậu thấy hài lòng không?"

Cái quái gì?

Lệ Mạch Trần nghiền ngẫm nhìn thiếu niên hơi bối rối trước mặt: "Nếu đây là lựa chọn của cậu, vậy tôi sẽ tôn trọng. Có điều, tôi giúp cậu như thế, cậu cảm thấy có nên trả ơn cho tôi cái gì đó không."

Cao Cố Sanh không thể tin nổi nhìn Lệ Mạch Trần, cậu chỉ vào con đường được dọn dẹp sạch sẽ bóng loáng, lắp bắp: "Này, này là anh làm?"

Lệ Mạch Trần mỉm cười gật đầu, nói với vẻ kiêu ngạo đắc ý: "Tôi đã cho phong tỏa toàn bộ con đường này, nội trong hôm nay, nó sẽ luôn sạch sẽ như vậy."

Cao Cố Sanh thật sự muốn nổi điên.

Cậu tan vỡ: Bà mẹ nó, thằng cha này bị thần kinh hả?! Cậu phải chảy mồ hôi sôi nước mắt mới giành giật được một slot làm tình nguyện viên đó đồ phá đám!!

Mẹ nó, đã ăn cướp còn la làng, công việc tình nguyện của cậu bị phá đám, không há mồm mắng chửi là đã văn minh lắm rồi. Còn muốn được trả ơn? Trả ơn cái beep á!

Cao Cố Sanh thử lùi ra sau hai bước, dù sao xung quanh nhiều người áo đen như vậy, muốn nhào lên đánh nhau là ăn hành cái chắc.

Cậu cố gắng dằn lửa giận xuống, cười giả lả: "Thưa sếp, lát nữa tôi còn có giờ học, không rảnh ở đây nói chuyện với anh."

"Bái bai sếp nhá!"

Lệ Mạch Trần không cản cậu lại, khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Cao Cố Sanh.

Xấu hổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net