Chương 20: Kẻ xấu!.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiện Kỳ Hoàn không nghĩ tới lần đầu thấy Thẩm Dữ Hàm nhanh mồm nhanh miệng lại là vì bảo vệ mình.

Có người bảo vệ mình, Thiện Kỳ Hoàn cũng không bỏ qua, hắn thấy bà Hai đang muốn mắng người nhưng lại nghẹn lời, trong lòng thấy buồn cười, làm một người phải ngậm miệng cũng thật đơn giản.

“Chuyện nhà chúng tôi không đến lượt dì Phương quan tâm, hay là dì giáo dục lại Kỳ Bạch cho tốt trước đi đã”.

Nói xong hắn nhanh chóng đưa Thẩm Dữ Hàm lên xe.

Bà Hai Văn Phương đã bao giờ thấy được Thiện Kỳ Hoàn nói thêm vài câu như vậy, bởi vì người của nhà chính không thích phản ứng lại bọn họ, càng không thích nói nhiều, Văn Phương cũng là càng nói càng hăng, không nghĩ rằng, từ đâu đến một người làm cho bà á khẩu không trả lời được như Thẩm Dữ Hàm, quả thực làm bà ta tức chết!

Tuổi còn trẻ mà đã mồm mép như vậy, thực sự, thực sự là không có gia giáo!

Văn Phương nghẹn muốn chết, quay qua chỗ Thiện Kỳ Vân đang nói chuyện với Thiện Kỳ Bạch oán trách: “Mẹ bị người ngoài bắt nạt, anh còn ở đây nói cười vui vẻ!”.

Thiện Kỳ Bạch không để ý chút nào nói: “Bình thường không phải toàn là mẹ khi dể người ta sao, còn có người có thể bắt nạt được mẹ à?”.

Văn Phương chỉ về phía ba người Thiện Kỳ Hoàn, Thẩm Dữ Hàm cùng Thiện Kỳ Tân đang chuẩn bị lên xe: “Chính là bọn nó!”.

Thiện Kỳ Bạch nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút đi, Thiện Kỳ Hoàn có uy hiếp gì đến chúng ta đâu, bọn họ nói đâu có sai, nếu như ở cổ đại thì chúng ta đúng là nhà kề mà”.

Văn Phương không phải bị người ngoài làm cho tức chết thì cũng là bị chính con trai ruột của mình làm nghẹn khí, sao bà có thể có đứa con trai ngu ngốc như vậy chứ, dù đúng là vậy thì cũng không thể thừa nhận!

Văn Phương chỉ tiếc mài sắt không nên kim, ngược lại là Thiện Kỳ Vân qua đây hỏi một câu: “Bọn họ nói gì?” lúc y ở trong đã nhìn thấy Thẩm Dữ Hàm nói gì đó làm bà Hai Văn Phương tức giận muốn phát điên lên.

Văn Phương vẫn là thói quen làm lớn chuyện, trực tiếp đem tất cả mọi người cùng kéo xuống nước: “Thẩm Dữ Hàm nói chúng ta là người ở nhà kề”.

Thẩm Dữ Hàm nào phải là chọc trúng một cái tổ ong nhỏ mà chính là nguyên tổ ong vò vẽ siêu bự, nhà kề có phải chỉ có một mình nhà bà ta đâu, là ba nhà.

Lời nói ngày hôm nay mà truyền ra, Thẩm Dữ Hàm một lúc đắc tội cả ba nhà.

Thiện Kỳ Vân nói rằng: “Dì Phương, dì chính tai nghe được Dữ Hàm nói như vậy?” Không phải là nói một mình nhà bà chứ?

“Khác nhau chỗ nào à? Tôi và mẹ cậu không phải đều giống nhau sao? Nó mắng tôi thì cũng chính là mắng mẹ cậu còn gì?” Văn Phương chính là chọc trúng tính tình hiếu thảo của Thiện Kỳ Vân, sau này chắc chắn sẽ có thêm một đồng minh, Đoạn Thu Huệ khôn khéo, nhưng con trai của Đoạn Thu Huệ thì vẫn có thể xúi giục một chút.

“Có phải không?” Thiện Kỳ Vân quay đầu nhìn về phía Thiện Kỳ Hoàn, thấy Thiện Kỳ Hoàn đang mở cửa cho Thẩm Dữ Hàm, Thiện Kỳ Hoàn đối với cậu ta tốt như vậy sao?

Là giả bộ nhỉ?

Thẩm Dữ Hàm nhanh như vậy đã có mới nới cũ?

Mặc dù y nghĩ như vậy nhưng y cũng không muốn hỏi đến tận cùng, chỉ là một người từng theo đuổi y, bây giờ kết hôn với người anh cùng cha khác mẹ của y mà thôi, không đáng để y phải ghi nhớ.

Nhưng là, Thẩm Dữ Hàm đến cùng có sức hấp dẫn gì mà khiến cho Thiện Kỳ Hoàn đến club cũng không đi? Tự nhiên lại mất đi một cơ hội cười nhạo hắn.

Rời khỏi Thiện gia, cũng là rời khỏi chốn thị phi, bên tai yên tĩnh đi rất nhiều.

Thiện Kỳ Tân là từ sân bay đón xe trở về, nếu đến nhà Thiện Kỳ Hoàn tất nhiên là muốn đi cùng xe với anh hắn.    

Lần đầu tiếp xúc với anh dâu đúng là rất mới mẻ, đặc biệt cậu ta còn rất biết nói chuyện, câu nói kinh người vừa nãy làm bà hai vốn đầy kỹ năng châm chọc người khác phải nghẹn lời, vừa nãy nhìn sắc mặt bà hai thay đổi như tắ kè bông quả thực làm hắn muốn cười thật lớn.

Lời nói đó vốn là sự thật, chỉ là bọn họ trước giờ không nghĩ đến nói ra miệng thôi.

Thiện Kỳ Tân ngồi ở ghế sau lúc này đang rất tò mò về người anh dâu tiếng tăm không tốt này.

“Anh dâu, mấy câu anh nói lúc nãy thực sự rất đã, giống y như đúc mấy kịch bản cổ trang, không nghĩ tới có ngày được xem một màn trình diễn hay như vậy, quả nhiên là nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống thường ngày, làm sao mà anh dâu nghĩ ra được vậy?”.

Thẩm Dữ Hàm đột nhiên nghe em chồng khen, nhất thời không biết giải thích như thế nào, cậu cảm thấy lời nói vừa nãy rất bình thường, không có vấn đề gì, nhưng bây giờ là xã hội hiện đại, cậu cần phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nhưng mà cậu không chịu được khi người khác bát quái chuyện của chồng mình, Thiện Kỳ Hoàn còn bận tâm mặt mũi nên không chấp nhưng cậu là vợ hắn nên che chở hắn là chuyện đương nhiên.

Cậu còn đang sắp xếp lại câu từ, Thiện Kỳ Hoàn liền nói: “Chú nói mỗi ngày đều ở nhà xem kịch, đọc làu làu cả kịch bản cổ trang, còn không bằng khán giả xem phim như Thẩm Dữ Hàm”.

Có chồng mình giải thích giùm, Thẩm Dữ Hàm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra còn có thể sử dụng lý do là phim truyền hình để giải thích hành vi của mình, cậu học được rồi, cảm ơn phim truyền hình, cảm ơn chồng.

Mà Thiện Kỳ Tân ngồi phía sau lại rất ít khi nghe được ngữ khí thân thiết chứ không phải chán ghét của anh ba hắn khi nói chuyện cùng người khác, chỉ có khi ở chung một chỗ mới có thể thân mật như vậy, chắc là anh ba hắn là có ý với Thẩm Dữ Hàm nhỉ?    

“Anh đang chê bai anh dâu mỗi ngày đều ở nhà xem phim hay đang chê em không đóng được phim cổ trang thế? Phim cổ trang bây giờ toàn là phim xoay quanh nữ chính, cùng lắm em chỉ có thể diễn vai em trai nữ chính hoặc vai công tử bột mà thôi, hay là anh ba đầu tư cho em một bộ phim cổ trang đi, tiên kiếm, võ hiệp, trạch đấu em đều diễn được, để em làm nam chính là được”.

“Nếu chú thấy kiếm tiền dễ quá thì đến công ty anh làm một thời đi” Thiện Kỳ Hoàn nói.

“Anh ba, trong nhà anh là keo kiệt nhất đó, anh cả với chị hai mỗi lần thấy em đều hỏi em có đủ tiền tiêu vặt không, chỉ có anh mỗi ngày đều đả kích tâm hồn bé nhỏ của em thôi” Hắn nói xong như muốn kéo theo sự đồng tình của Thẩm Dữ Hàm: “Anh dâu, anh của em có phải là chưa bao giờ cho anh tiền tiêu vặt không?”.

Thẩm Dữ Hàm một lòng che chở chồng mình: “Ảnh không keo, ảnh có cho anh tiền tiêu vặt mà”.

Thiện Kỳ Tân: “Đúng rồi, không.... cho? Có cho á!?”.

Thẩm Dữ Hàm quay đầu lại nhìn Thiện Kỳ Tân nói: “Có cho nha”.

Cậu nghiêng đầu vừa lúc bắt gặp ánh mắt Thiện Kỳ Hoàn liếc nhìn qua, trong ánh mắt hắn còn có chút đắc ý.

Thiện Kỳ Tân không cam lòng: “Cho được mấy số 0? Anh ba em keo kiệt vậy mà”.

Thẩm Dữ Hàm đã lặng lẽ học xong chữ số Ả rập 1-10, cậu biết ý nghĩa của mấy con số 0 đó, nhưng cậu lại không đếm”.

Ăn ngay nói thật: “Anh không đếm”.

Thiện Kỳ Tân tự động suy ra ý nghĩa lời nói của Thẩm Dữ Hàm là anh ba hắn thật sự cho chu cấp nhưng chỉ cho một chút, Thẩm Dữ Hàm thực sự không tiện nói cho hắn biết.

Thiện Kỳ Hoàn bất đắc dĩ nói: “Thiện Kỳ Tân, tối nay chú muốn ngủ ở ngoài đường hay trong nhà thế? Nhiều chuyện thêm nữa thì xuống xe luôn đi”.

Hình tượng tốt đẹp của hắn sắp bị cái miệng đó phá vỡ luôn rồi, cũng không biết ngày mai Thẩm Dữ Hàm có thể thật sự hỏi hắn muốn thêm một ít tiền tiêu vặt không đây.

Nếu có hỏi, hắn nên cho hay không cho?

Trên đường về nhà, bầu không khí trên xe coi như hài hòa, Thiện Kỳ Tân ngồi phía sau bận trả lời tin nhắn, Thẩm Dữ Hàm thì lại đang nhìn bóng đêm trên đường.

Xung quanh đều có đèn đường, sáng ngời giống như ban ngày, người đi trên đường cũng không cần thắp đèn, còn có cặp vợ chồng đẩy xe đẩy em bé ra cửa, có cụ già ở bên đường xem múa, có người thanh niên ở ven đường dựng quầy ca hát, còn có mùi hương đồ ăn vặt thơm nức mũi, lúc bọn họ chờ đèn đỏ, Thẩm Dữ Hàm còn có thể nghe được mùi dầu chiên ở bên ngoài.

Hóa ra đây chính là ban đêm của người hiện đại, thực sự là thành phố không ngủ.

Cậu tò mò hỏi Thiện Kỳ Hoàn: “Chồng ơi, buổi tối chúng ta có thể ra ngoài chơi không?”.

“Đi quán bar sao?” ánh mắt Thiện Kỳ Hoàn lạnh đi, cho là cậu lại ngứa ngáy muốn tưởng niệm lại quá khứ sống về đêm.

May là Thẩm Dữ Hàm không quay đầu lại, bằng không chắc chắn sẽ bắt gặp ánh mắt không vui của lão chồng mình, cậu chỉ ra bên ngoài nói: “Em không đi uống rượu đâu, chỉ muốn đi xem bọn họ ca hát khiêu vũ thôi”.    

Bọn họ đang đi ngang qua quảng trường, bên này là phố thương mại, buổi tối có rất nhiều người đi tản bộ, dắt chó đi dạo, nhảy quảng trường, diễn đủ loại nghệ thuật, bán đồ ăn vặt.

Thẩm Dữ Hàm nhìn thấy có một người cầm một chùm bóng bay đủ màu sắc, ánh mắt phát sáng, cậu cũng muốn có một quả.

Thiện Kỳ Hoàn nói: “Lần sau dẫn cậu đi, ở đây hơi xa nhà không tiện đi lắm, nhưng những quảng trường khác chắc cũng giống vậy thôi, lại không hỗn tạp như ở đây”.

Thẩm Dữ Hàm chỉ ngoài cửa sổ: “Anh có thể mua cho em cái kia không?”.

Thiện Kỳ Hoàn quay đầu nhìn qua: “Cái gì?”.

Thẩm Dữ Hàm: “Cái đang bay kìa, đủ màu sắc luôn”.

Thiện Kỳ Hoàn: “Có giống trẻ con không chứ, đó là bóng bay chỉ có bạn nhỏ mới chơi thôi”.

“Em muốn cơ, có cô gái đằng kia cũng mua kìa” Thẩm Dữ Hàm thèm thuồng nhìn bóng bay, trước đây cậu chỉ thấy được đèn trời chứ chưa từng thấy loại bong bóng không cần lửa cũng có thể bay lên thế này.

“Lần sau rồi tính” Muốn so bì về độ ngốc nghếch thì chắc không ai hơn được Thẩm Dữ Hàm.

Thiện Kỳ Tân ngồi phía sau yên lặng dừng lại đôi tay đang múa phím, anh ba hắn từ lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Lúc xuống xe, bởi vì là lần đầu tiên Thẩm Dữ Hàm đi xe thể thao nên không tìm được chỗ mở khóa dây an toàn, không thể làm gì khác là cầu cứu chồng mình.

“Chồng ơi, em không mở được, anh mở giúp em với”.

“Có cái khóa dây an toàn cũng không mở được”.

“Có anh rồi còn gì”.

“Còn biết sai bảo người khác”.

“Em không có mà” Thẩm Dữ Hàm là thật sự mở không được.

“Được rồi, xuống xe thôi”.

Thiện Kỳ Tân nghe được đoạn đối thoại này của anh trai anh dâu hắn, không khỏi quay qua nhìn anh Ba hắn kỹ một chút, dáng vẻ này, đúng chuẩn một ông chồng điển hình luôn rồi.

Sau khi về đến nhà, Thiện Kỳ Tân cũng không coi mình là khách, vừa vào nhà lập tức vọt đến phòng thay quần áo lầu ba, lựa chọn loại âu phục mới nhất, quả nhiên tủ quần áo của anh Ba hắn mới chính là tủ quần áo lý tưởng của đàn ông.

Thẩm Dữ Hàm thấy hắn quen cửa quen nẻo, hiếu kỳ hỏi Thiện Kỳ Hoàn: “Chồng ơi, nhà mình cũng không thiếu tiền, sao cậu ấy lại muốn mượn quần áo của anh?”.

Thiện Kỳ Hoàn kiên trì giải thích: “Chú ấy muốn tham gia một buổi tiệc tối, không muốn mặc lại những bộ đã từng mặc những lần trước nhưng cũng không muốn đi mượn người khác, lại không cần thiết vì một lần tham gia tiệc mà mua một bộ mới nên thỉnh thoảng sẽ mượn tôi”.

Thẩm Dữ Hàm: “Cậu ấy làm nghề gì?”.

Thiện Kỳ Hoàn: “Diễn viên, đóng phim”.

“Đóng phim không kiếm được nhiều tiền sao?” Thẩm Dữ Hàm biết ở hiện đại diễn viên cũng xem như một loại nghề nghiệp, không giống những người hát hí khúc ở đời trước, luôn bị người ta coi thường, nghề nghiệp bây giờ không phân sang hèn.

“Kiếm được cũng không bao nhiêu” trong mắt Thiện Kỳ Hoàn, cát xê một bộ phim của Thiện Kỳ Tân cũng chẳng có bao nhiêu tiền, trong Thiện gia thì vẫn tính là nghèo, vẫn phải nhận trợ cấp của gia đình.

Hóa ra em chồng lại nghèo đến vậy, Thẩm Dữ Hàm gật gật đầu, có lẽ là nghèo giống cậu nhỉ?

Hôm nay đi ra ngoài một chuyến về, cả người đều mệt mỏi, ngày mai là bắt đầu một tuần mới, Thẩm Dữ Hàm và Thiện Kỳ Hoàn đều lựa chọn tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi.

Thiện Kỳ Tân luôn ngủ trễ nên lúc mười một giờ tối, hắn chạy đến phòng tìm anh hắn, lại phát hiện trong phòng trống rỗng, giống như đã một khoảng thời gian thật lâu không có người ở.

Nghĩ là anh hắn ở phòng làm việc, kết quả phòng làm việc cũng không có ai.

Mãi đến tận sáng thứ hai, Thiện Kỳ Tân nhìn thấy anh hắn và Thẩm Dữ Hàm cùng đi ra từ một phòng mới hiểu được!

Hóa ra tiền tiêu vặt của Thẩm Dữ Hàm được chu cấp như thế này đây!

Sáng sớm, người quản lý của Thiện Kỳ Tân lái xe đến đón hắn, cũng không phải là lần đầu tiên nên rất quen cửa quen nẻo.

Vừa bước xuống xe, lập tức nhìn thấy một người đẹp đang đứng trong sân ngửi một nhánh hoa trong bình cắm.

Vị quản lý trong mắt lóe lên sự kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, lấy ra một tấm danh thiếp: “Người đẹp, có muốn trở thành ngôi sao không?”.

Người đẹp sợ đến mức hất thẳng nước trong lọ hoa đang cầm vào mặt gã: “Á! Kẻ xấu!”.

Thiện Kỳ Hoàn mới vừa bước đến ban công để thưởng thức cảnh Thẩm Dữ Hàm thay nước hoa: “...”.

Từ sau vụ mắng người nhưng không thô tục tối hôm qua, hôm nay Thiện Kỳ Hoàn lại được thấy một mặt khác hung hăng hơn của Thẩm Dữ Hàm.

--------

Watt ơi là Watt 😥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net