Chương 3: Thời gian không đúng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Nhi (Changg)

Sakurada Maki sững sờ nhìn vào năm trên lịch một lúc lâu.

Cô không thể tin được lao đến bên cửa sổ, nắm lấy mép cửa sổ trèo lên, cuối cùng thò nửa cái đầu ra nhìn tình hình bên ngoài.

Sakurada Maki nhìn thấy Tháp Tokyo với một góc nhọn ở đằng xa, và nhận ra rằng nó nằm gần Minato-ku(*), Tokyo.

Sakurada Maki nhận ra nơi này vì nhà của cô ấy cũng ở gần đó.

Con phố vẫn tấp nập xe cộ và những tòa nhà cao tầng, nhưng so với dòng thời gian nơi cô ở ban đầu, mức độ náo nhiệt và sôi động vẫn chưa bằng, không có bảy năm sau tòa tháp đôi vươn thẳng lên trời .

Vì vậy... cô thực sự đã du hành đến thế giới của bảy năm trước!

Thậm chí có khả năng cô ấy không còn ở trong thời gian và không gian ban đầu của mình nữa.

Sakurada Maki mở to hai mắt và cảm thấy thế giới đang quay cuồng và trái đất đang sụp đổ.

"Rầm."

Cô yếu ớt từ bệ cửa sổ trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, hai con mắt tròn xoe hoàn toàn mất đi linh hồn.

Tại sao lại vậy?

Mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.

Cô nên làm sao trở về? Hay nên nói, cô vẫn có thể quay trở lại?

Đôi mắt hạt đậu vô hồn của Maki Sakurada, trở thành đôi mắt muỗi tròn xoe mê mang bối rối trước một loạt câu hỏi hiện lên.

Không, cô phải vui lên!

Sakurada Maki buộc mình phải bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về chuỗi sự việc đã xảy ra từ đầu đến cuối.

Có vẻ như những câu chuyện trước khi đi ngủ mà baba cô kể cho cô khi cô còn nhỏ không chỉ là những câu chuyện bịa đặt, mà là trải nghiệm thực tế của baba cô.

Ba trăm năm trước, có một người thợ làm búp bê thiên tài Rozen, trong khi tạo ra bảy con búp bê Rozen Maiden, đã tinh chế một viên pha lê có tên là Rosa Mystica thông qua thuật luyện kim.

Rosa Mystica được gọi là "mảnh vỡ trái tim" của Rozen, bởi vì Rozen đã mất đi ý thức và linh hồn không lâu sau khi luyện chế ra Rosa Mystica, chỉ còn lại một cái thể xác trống rỗng.

Rosa Mystica được chia thành bảy phần và đặt vào cơ thể của bảy búp bê Rozen Maiden, từ đó Rozen Maiden có được một cuộc sống và linh hồn độc lập.

Cha cô Jun Sakurada và búp bê thứ năm của Rozen Maiden Shinku, đã đánh bại Enju người tạo ra búp bê độc ác và búp bê Rose Crystal của hắn, người đã cố cướp lấy Rosa Mystica vào ba mươi năm trước. Và cuối cùng đã đạt được phần truyền lại của người tạo ra búp bê thiên tài Rozen.

Mà hiện tại, Shinku nói tên Enju xấu xa đã thức tỉnh rồi, hắn lần này mang theo người của hắn Barasuishou ngóc đầu trở lại, là vì để một lần nữa cướp lấy Rosa Mystica trong cơ thể của Shinku?

Nhưng nếu là như vậy, tại sao Shinku lại đưa nàng đến thế giới bảy năm trước này?

Nếu chỉ sợ nàng bị liên lụy, cũng không cần tốn nhiều phiền phức như vậy.

Rốt cuộc, mục tiêu của Enju và những người khác không phải là cô.

Trừ phi... Trên người cô có đồ vật mà địch nhân mong muốn?

Nhưng cô chỉ mới bắt đầu học việc tạo búp bê, ngoài việc là con gái của cha cô, cô không có gì đặc biệt cả.

Sakurada Maki vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra.

Rosa Mystica mà hai bên tranh giành nhất định không phải ở trên người nàng đúng không?

Nàng không phải búp bê, làm sao có thể?

Sakurada Maki tự nhiên mà nghĩ như vậy, nghĩ tới đây vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.

Đợi đã, cô hình như... thực sự đã là một con búp bê.

Sakurada Maki cứng người và không dám cử động.

Bởi vì cô vừa mới suy nghĩ như vậy, một khối lớn ánh sáng màu đỏ xuất hiện từ ngực của cô!

Phải chăng đây, đây là Rosa Mystica huyền thoại, là nguồn sống của búp bê?

Trơ mắt nhìn có thứ gì đó bị ánh sáng màu đỏ lôi từ trong thân thể nàng ra, Sakurada Maki chỉ cảm thấy sởn gai ốc và kỳ lạ.

"Lạch cạch." Ánh sáng màu đỏ cuối cùng cũng tan biến, để lộ ra bên trong mặt dây chuyền quen thuộc, rơi xuống đùi Sakurada Maki.

Sakurada Maki vừa nhìn thấy hình dáng mặt dây chuyền: "!"

Mặt dây chuyền này đã được đeo trên cổ cô từ khi còn nhỏ!

Làm sao có thể là Rosa Mystica được?

Sakurada Maki nhặt mặt dây chuyền với đôi tay run rẩy.

Mặt dây chuyền này là một hồ lô nhỏ hình giọt nước trong suốt, bên trong chứa đầy nước và sáu viên pha lê màu đỏ, trên nền nước chảy, nó toát ra một màu đỏ mờ ảo yêu dị.

Rosa Mystica được chia thành bảy phần và chia điều cho bảy Rozen Maiden. Tuy nhiên, trong cuộc đấu tranh vào ba mươi năm trước với Enju, ngoại trừ Shinku hắn đã lấy đi tất cả Rosa Mystica của sáu búp bê Rozen Maiden khác, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Thật không ngờ, sau khi cha và Shinku đánh bại Enju và giành lại Rosa Mystica họ thực sự đã kết sáu mảnh vỡ của Rosa Mystica này thành một chiếc vòng cổ, và đeo chúng trên cổ cô trong hơn hai mươi năm.

Lý do vì sao a!!

Dù sao, không thể nào cơ thể cô chỉ là một con búp bê, và cô không ngừng cần năng lượng từ Rosa Mystica phải không?

Sakurada Maki lắc đầu thật mạnh, vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn chợt nảy ra trong đầu.

Mặc dù cha mẹ cô đã ly hôn khi cô còn rất nhỏ, nhưng cô có một người mẹ, và cô ấy là con người! Hơn nữa, nàng là búp bê hay là người, chẳng lẽ nàng, người điều khiển búp bê, còn không biết sao?

Có lẽ một lời giải thích hợp lý hơn sẽ là... Cô bẩm sinh có khuyết tật gì đó rất cần năng lượng của Rosa Mystica để nuôi dưỡng?

Xét về việc cô ấy phải mang theo Rosa Mystica khi trở thành một búp bê, thì khiếm khuyết không phải ở thể xác mà là ở linh hồn?

Nói về nó, mặt dây chuyền này dường như đã trở nên tối hơn một chút so với hơn mười năm trước.

Sakurada Maki vô thức cầm mặt dây chuyền trên tay.

Có phải linh hồn của cô đã lấy năng lượng từ Rosa Mystica?

Đó là lý do tại sao Shinku gửi cô đến đây cùng với Rosa Mystica.

Đôi mắt xanh lục của Sakurada Maki tối sầm lại, cô vụng về điều khiển Rosa Mystica trở lại cơ thể, đứng dậy và tiếp tục đối mặt với việc sửa sang lại trang phục trong gương.

Mặc dù Shinku nói rằng sau khi họ giải quyết xong cuộc khủng hoảng này, họ sẽ đón cô về.

Nhưng Sakurada Maki không phải kiểu người ngồi yên chờ chết.

Cô ở đây, và cô sẽ nỗ lực chăm chỉ để tìm ra giải pháp và câu trả lời cho các vấn đề.

Sakurada Maki đối mặt với gương, cuối cùng thắt hai bím tóc, dùng ruy băng thắt lại nơ, dùng tay vuốt lại phần tóc mái nhỏ trên trán.

Ừm, thứ duy nhất còn thiếu là chiếc kẹp tóc ghim vào một nắm tóc mái.

Cách một cánh cửa.

Khi Furuya Rei vào bếp pha trà.

Đôi mắt của Morofushi Hiromitsu

đột nhiên bị chói bởi một tia sáng khúc xạ.

Morofushi Hiromitsu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn sang, phát hiện cách đó không xa có thứ gì sáng bóng hình như bị rơi xuống sàn nhà.

Morofushi Hiromitsu đứng dậy và bước tới.

Hửm?

Morofushi Hiromitsu dùng hai ngón tay nhặt vật nhỏ sáng bóng trên mặt đất, nhỏ hơn móng tay của anh ta một cỡ.

Đây là... một cái kẹp tóc nhỏ?

Nhỏ như vậy?

Trên kẹp tóc còn có một sợi tóc vàng óng, có chiều dài khá ngắn.

Tóc ngắn, màu vàng

Morofushi Hiromitsu đột nhiên cứng đờ.

Tóc trong chiếc kẹp tóc này là tóc của Zero phải không?

Trời ạ!

Zero có đam mê này từ bao giờ?

Lại nói, trước đó hắn chặm chập không có mở cửa, chẳng lẽ cũng là bởi vì chuyện này sao?

Morofushi Hiromitsu giật mình trước suy đoán của mình.

Vì vậy, khi Furuya Rei trở lại với hai tách trà thảo mộc trên khay.

Anh phát hiện ra rằng Morofushi Hiromitsu đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu.

Furuya Rei hơi khó hiểu: "Có chuyện gì vậy, Hiro?"

Morofushi Hiromitsu đã đấu tranh rất lâu giữa việc tôn trọng quyền riêng tư của bạn mình và lo lắng cho trạng thái tinh thần của bạn mình, cuối cùng chọn cái sau, cầm trong tay chiếc kẹp tóc nhỏ đặt trên bàn cà phê.

"Zero, vừa rồi tôi nhìn thấy chiếc kẹp tóc này trên mặt đất."

Furuya Zero: "!"

Không xong, là kẹp tóc của búp bê nhỏ.

Tại sao lại rơi xuống đất lại còn bị Hiromitsu phát hiện?

Một giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán Furuya Rei: "Ừm, quần áo là mẹ tôi mua là vô tình gửi cho tôi, tôi đoán chúng là đồ trang trí rơi ra khỏi quần áo khi đồ chuyển phát nhanh được mở ra"

Nếu Morofushi Hiromitsu không nhìn thấy một sợi tóc vàng ngắn, có lẽ anh ấy đã tin lời Furuya Rei.

Nhưng mà không có nếu.

Morofushi Hiromitsu nhìn Furuya Rei, trong mắt anh tràn đầy ôn hòa lại bao dung: "Nhưng mà Zero, vẫn còn một sợi tóc mắc kẹt trong chiếc kẹp tóc này."

Morofushi Hiromitsu chỉ vào sợi tóc màu vàng mà anh lấy ra từ chiếc kẹp tóc, nó bị đè dưới món trang sức nhỏ này.

Furuya Rei giật mình.

Còn có cả tóc!

Ngay khi mồ hôi lạnh trên trán Furuya Rei bắt đầu túa ra, Morofushi Hiromitsu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười đỡ trán: "Zero, cậu có sở thích như vậy từ khi nào vậy?"

Furuya Rei: "!"

Sở thích? Vì sao lại hỏi như vậy?

Hiro có tìm thấy manh mối nào khác không? Cậu ấy liệu đã biết về việc anh có một con búp bê trông giống búp bê BJD* ở nhà chưa?

(*BJD là loại búp bê được sản xuất cực giống con người, có thể làm chúng ngồi, đứng, tạo các dáng như tập yoga múa bale... . Chúng là phiên bản cao cấp hơn các bản doll bình thường, và đương nhiên giá cũng chát hơn)

Đúng vậy, Hiromitsu từ trước đến giờ đều rất nhạy bén, không có thời gian thu dọn, phát hiện cái gì cũng không có gì lạ.

Furuya Rei mím môi, cân nhắc nên nói bao nhiêu.

Morofushi Hiromitsu ở phía đối diện thấy Furuya Rei đã lâu không nói chuyện, nghĩ nhầm rằng anh chàng cảm thấy xấu hổ về thói quen này, và xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó.

"Chà, Zero tôi biết mỗi người đều có sở thích nhỏ của riêng mình, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Cậu thích kiểu kẹp tóc nào? Lần sau tôi thấy cái nào đẹp, tôi sẽ mang nó cho cậu." Đôi mắt Morofushi Hiromitsu nhìn Furuya Rei tràn đầy sự khích lệ và bao dung.

Furuya Rei: "...?" Một dấu chấm hỏi từ từ bật ra.

Hiromitsu vì cái gì lại nghĩ theo phương hướng này?

Cậu ấy không phải nghĩ rằng chiếc kẹp tóc này là do chính mình đeo đi?

Hiromitsu đến tột cùng là vì cái gì mà lại nghĩ đến phương hướng này?

Làm thế nào hắn có thể sử dùng kẹp tóc như vậy? Nghĩ như thế nào đều không thể a!

Furuya Rei mở to đôi mắt kinh ngạc: "Chờ đã, Hiro cậu hiểu lầm rồi, đây không phải là kẹp tóc của tôi..."

Morofushi Hiromitsu nhìn Furuya Rei bằng ánh mắt' tôi sẽ xem cậu giảo biện' :"Vậy hãy nói cho tôi biết, cọng tóc ngắn màu vàng trong kẹp tóc này là của ai?"

Furuya Rei: "...!"

Furuya Rei trong lúc nhất thời cứng họng không nói được.

Anh nhìn thoáng qua sợi tóc vàng ngắn được dùng làm "bằng chứng phạm tội" trên bàn.

Anh biết rằng sợi tóc này là tóc mái của búp bê. Nhưng mà Morofushi Hiromitsu thì không biết, và nhầm thành tóc với anh.

Furuya Rei trước mắt có hai lựa chọn.

Một là thừa nhận sợi tóc này là của mình, thừa nhận chính mình có thói quen dùng kẹp tóc nhỏ bóng loáng này trên đầu, làm mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó.

Hai là nói thật, kể chuyện về búp bê nhỏ, nhưng rất có thể Hiromitsu sẽ cảm thấy cậu có chút sở thích chơi búp bê hay gì đó.

Furuya Rei rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan trong một lúc.

Anh cân nhắc lần cuối, và cảm thấy nói rằng trong phòng mình hiện đang giấu một con búp bê giống người thật còn xấu hổ hơn là đeo kẹp tóc.

Ngoài ra, anh ta vẫn chưa biết rốt cuộc búp bê là tốt hay xấu, nên tốt hơn hết là đừng để Morofushi Hiromitsu bị liên lụy đến chuyện này.

Vì vậy nên Furuya Rei nhắm mắt lại và thừa nhận: "Được rồi, Hiro, tôi thừa nhận, đây là tóc của tôi."

Sau khi Furuya Rei nói xong, Morofushi Hiromitsu không khỏi hít một hơi thật sâu.

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn nhưng khi Furuya Rei thật sự thừa nhận điều này, anh vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Zero có thói quen này từ khi nào?

Có phải do dậy thì muộn?

Hắn một người chơi thân từ bé với Furuya Rei thật sự không đủ tiêu chuẩn, thế nhưng lại không phát hiện ra một tí manh mối nào cả.

Hơn nữa, nhìn vẻ cố ý che giấu của Zero, có thể đoán được rằng cậu ấy đã phải đấu tranh qua lại giữa việc "muốn đeo kẹp tóc" và "sợ bị người khác chê cười".

Nếu ngay cả người bạn tốt của cậu ấy là mình cũng từ chối ủng hộ sở thích nhỏ không ảnh hưởng toàn cục của cậu ấy, Zero sẽ càng bị kìm nén hơn, điều này có thể gây phản tác dụng.

Vì vậy, Morofushi Hiromitsu lại vỗ vai Furuya Rei: "Zero, hãy làm những gì mà cậu muốn làm, tôi sẽ luôn ủng hộ bạn."

Furuya Rei: "..."

Mặc dù những lời nói của Hiromitsu rất cảm động, nhưng khi nghĩ đến việc cậu ấy sẽ luôn ủng hộ, bảo mình yên tâm và mạnh dạn đeo kẹp tóc cho con gái, anh lại... Thật sự rất cảm động sau đó cự tuyệt.

~~Hết chương ~~

Edit: Thiên Nhi (Changg)

Sao mình đọc lại nó kiểu không mượt nhợ 🥲
Nó vấp vấp kiểu gì ý. Thôi để lúc nào có thời gian, hoặc edit hoàn rồi sửa lại luôn 🥲🥲.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net