Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi thấy tiểu tử kia lớn lên vô cùng trắng trẻo, cực kỳ thích..." Lưu Chính Hoa cười khốn nạn.

Hắn ta nói ra những lời tục tĩu trong phòng thẩm vấn, cảnh sát cũng không khỏi cau mày

Sắc mặt Trương Cực là cả một bầu trời u ám, KI có thể thấy được biểu hiện này của anh, thầm nghĩ không ổn rồi, Cực tổng thực sự tức giận rồi

KI cũng không biết Cực tổng đối với đứa trẻ tên Trương Trạch Vũ kia có tình cảm như thế nào. Gặp cũng chỉ mới gặp vài lần, nhưng lại bất chấp nguy hiểm để cứu cậu, nhưng nếu nói quen biết như thế nào, bất quá cũng chỉ là mối quan hệ gặp qua vài lần. Người bên cạnh Cực tổng đều là người đã qua kiểm tra, thân phận sạch sẽ, Cực tổng cực kỳ đa nghi và ghét nhất là ai phản bội mình. Cho nên cho dù nói thế nào, anh cũng không thể nào nhặt bừa một đứa trẻ để ở bên mình

Huống chi... Cậu còn là con trai của Trương Dược Thành.

Trương Gia và JZ là mối quan hệ cạnh tranh, là kẻ thù.

Thật không biết Cực tổng rốt cuộc đang nghĩ gì.

Người đàn ông trong phòng thẩm vấn vẫn tiếp tục nói bậy "... Tôi muốn trói cậu ta lên giường, để cậu ta cầu xin tôi..."

"Rầm——"

Trương Cực lao vào phòng thẩm vấn, cửa bị đập mạnh vào tường, cảnh sát thế nào cũng không ngăn được anh, anh dùng hết sức lực kéo Lưu Chính Hoa đứng dậy, một quyền hung hăng đấm tới.

Lưu Chính Hoa thế nhưng lại bật cười, hắn nói với Trương Cực: "Ta đã điều tra qua, cậu ta căn bản không phải là em trai gì đó của ngươi, cậu ta là con trai của Trương Dược Thành ha ha ha... "

Trương Cực trừng mắt nhìn hắn, lại nói với cảnh sát "Đừng để hắn sống sót trở ra."

Trương Trạch Vũ tự mình đi làm lại sim điện thoại, vừa làm xong đã có điện thoại gọi tới

"Wei, ai vậy?"

Đối phương sửng sốt thật lâu, dường như sắp khóc: "Ca ca! Có thật là anh không?"

"Trương Tuấn Hào? Sao em lại gọi cho anh? "Trương Trạch Vũ có chút ngạc nhiên

Trương Tuấn Hào nhỏ giọng nức nở: "Anh... Anh bị bắt cóc sao?"

"Anh không sao rồi, em đi học tốt nhé, không có việc gì anh cúp máy trước." Trương Trạch Vũ không muốn cùng cậu nói chuyện này nữa

Trương Tuấn Hào không chịu cúp máy, vừa khóc vừa nói: "Anh ơi, tạm thời anh đừng trở về, bác nói nếu nhìn thấy anh sẽ đánh chết anh... Em, phí sinh hoạt của em sẽ chuyển cho anh, nếu không đủ, em sẽ lại nghĩ cách..."

Trương Tuấn Hào tuy khóc, nhưng đại khái vẫn sợ Trương Trạch Vũ không muốn nghe mình nói xong, vội vàng nói ra tất cả những gì muốn nói.

Trương Trạch Vũ nhất thời nghẹn lại, không biết nên vui hay buồn, cậu nói: "Anh không cần tiền của em, em đi học cho tốt. "

Trương Tuấn Hào lo lắng nói: "Anh đừng cúp máy trước! Em, em chỉ muốn quan tâm đến anh, anh có thể đừng từ chối.... "

Trương Trạch Vũ thở dài, bây giờ cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi, nói: "Trương Tuấn Hào, cảm ơn em." Trương Trạch Vũ dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Đồng thời cũng muốn xin lỗi em, xin lỗi. Anh sẽ không trở về Trương gia, em đừng lo lắng về anh, học tập chăm chỉ. "

Trương Tuấn Hào khóc càng lợi hại: "Em, em có thể thường xuyên liên lạc với anh không, em không muốn mất anh..."

Trương Trạch Vũ thu hồi tầm mắt nhìn thẳng vào mặt trời, cậu cảm thấy ánh mắt chua xót, nói: "Nếu em muốn, anh vẫn sẽ là anh trai em. "

Trương Trạch Vũ không có người thân, nếu có, Trương Tuấn Hào cũng tạm được tính là một người đi.

Trương gia không thể về cũng chẳng sao, cậu từ lâu đã muốn chạy trốn. Nếu không phải không bỏ được mẹ...

Quên đi...

Cậu có thể làm gì?

Có lẽ kiếp trước đã phạm phải tội ác nào đó, Trương Trạch Vũ có chút bi ai nghĩ, bằng không cậu cũng không thể rơi vào tình trạng này

Lúc Trương Cực trở về biệt thự thấy Trương Trạch Vũ ngơ ngác ngồi trên sofa, trên người mặc một chiếc áo len mỏng, màn hình TV đang phát một chương trình quảng cáo gì đó, ánh mắt cậu cũng không tập trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trương Cực đột nhiên lại nhớ tới những lời Lưu Chính Hoa nói trong phòng thẩm vấn cùng nụ cười ghê tởm của hắn, anh đột nhiên cảm thấy không nên để hắn chết một cách dễ dàng. Nhất định phải tra tấn, nếu có thể, để Trương Trạch Vũ tận mắt chứng kiến người ghê tởm này chết đi mới tốt.

"Sao cậu lại ngồi đây?" Trương Cực bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trương Trạch Vũ từ từ định thần lại, cậu nhìn Trương Cực đang ngồi bên cạnh mình, đôi mắt ôn hòa, trả lời: "Chờ anh."

Trương Cực bất ngờ nhíu mày, nhìn chằm chằm Trương Trạch Vũ một cách thích thú

"Tôi đến giờ vẫn nghĩ không ra, tôi đối với anh mà nói, có giá trị gì sao? Lần đó trong nhà kho của trường, trong suy nghĩ của anh, có lẽ tôi là một người rất đáng ngờ, nhưng tại sao anh lại để cho tôi theo anh?" Trương Trạch Vũ nghiêm túc hỏi Trương Cực

Trương Cực cười cười, anh đưa tay xoa đầu Trương Trạch Vũ, càng ngày càng cảm cậu thú vị, anh nói: "Bởi vì cảm thấy cậu rất thú vị, lá gan lớn lại không sợ chết, vừa thông minh vừa dũng cảm, tôi rất thích. "

Trương Trạch Vũ có chút khó tin, người anh miêu tả không phải là anh sao? Cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ có đủ dũng cảm, có đủ thông minh, cậu trong ấn tượng của người khác luôn là một người quái gở và kỳ lạ

Trương Cực lại nói: "Nói mới nhớ, tất cả những gì tôi biết về cậu đều là tôi vô tình biết được hoặc tự điều tra ra, đến bây giờ, ngay cả tên cậu cũng không nói với tôi, nhưng lại biết rất nhiều về tôi."

Anh luôn luôn đa nghi, những người có thể ở lại bên cạnh chắc chắn là những người anh cực kỳ tin tưởng. Trương Trạch Vũ có thể nói là một ngoại lệ, nhưng tại sao cậu lại là ngoại lệ, chính anh cũng không thể nói rõ, có lẽ vì cậu từng cứu anh mà bị thương, cũng có lẽ là do trực giác của anh mách bảo rằng cậu sẽ không làm tổn hại đến anh, hoặc có thể là...

Trong đầu Trương Cực đột nhiên xuất hiện hai chữ.

Duyên phận.

"Tên của anh có mấy ai không biết, trẻ tuổi thành danh, làm việc quyết đoán, những thứ này đều là để miêu tả anh." Trương Trạch Vũ cũng không muốn nói cho anh biết lần đầu cậu gặp anh.

Quá mức chật vật, quá mức xấu hổ, cậu không muốn nói cho anh biết

Trương Cực cười khẽ hai tiếng, trong giọng nói của anh đều mang theo ý cười: "Vậy bây giờ cậu có thể bắt đầu tìm hiểu tôi từ một khía cạnh góc độ khác."

Có thể từ lúc quyết định không giết cậu, sự tình đã bắt đầu thay đổi theo một hướng mà không ai ngờ tới

Trương Trạch Vũ mờ mịt chớp chớp mắt, cậu không hiểu ý tứ của những lời này của Trương Cực.

Trương Trạch Vũ nghỉ ngơi hai ngày liền đi học, điều khiến cậu bất ngờ là cậu đã gặp lại Chu Chí Hâm

Buổi chiều, khi tiết học đầu tiên kết thúc, cậu đến văn phòng nộp bài tập về nhà, vừa ra khỏi cửa văn phòng liền nhìn thấy Chu Chí Hâm mang theo cặp sách từ trong phòng học đi ra ngoài. Trương Trạch Vũ vội vàng đuổi theo: "Chu Chí Hâm!"

Chu Chí Hâm kinh ngạc quay đầu lại, Trương Trạch Vũ cảm thấy Chu Chí Hâm thoạt nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, cậu hỏi: "Sao cậu không đến trường?"

"Không học nữa." Giọng điệu của cậu có phần nhàn nhạt.

Trương Trạch Vũ vẫn không nhịn được muốn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải liên quan đến Tô Tân Hạo không?"

Biểu cảm của Chu Chí Hâm lúc này mới có thay đổi, nói: "Không liên quan gì đến cậu ấy, là nhà tôi xảy ra chuyện. "

Trương Trạch Vũ mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, từ trước đến nay cậu không biết an ủi người khác, nhưng vẫn nói một câu: "Nếu cần giúp đỡ có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Chu Chí Hâm lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: "Trương Trạch Vũ, cám ơn cậu, tôi rất muốn làm bạn với cậu, tuy rằng bây giờ không còn cơ hội, nhưng chuyện sau này ai nói trước được chứ?"

Chu Chí Hâm bỏ học, trong trường bắt đầu xì xào to nhỏ. Nói ba cậu ấy uống rượu lái xe đâm chết người, toàn bộ tài sản đều lấy ra bồi thường. Hơn nữa gia đình nạn nhân ngày ngày đều đến làm loạn, cậu ấy căn bản không có tâm tình đi học.

Trương Trạch Vũ nhìn thoáng qua vị trí để trống của Chu Chí Hâm, cậu nghĩ, nếu không có những chuyện này, có lẽ cậu và Chu Chí Hâm thật sự có thể trở thành bạn bè.

Người bạn đầu tiên của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net