Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tay Trương Trạch Vũ đang lật menu bỗng hơi dừng lại, bốn chữ này chưa từng xuất hiện trong đầu cậu.

Thích một ai đó?

Điều này là quá khó với cậu, cậu thích cuộc sống hiện tại, nhưng cũng không muốn phá vỡ quy tắc trước kia

Trương Cực chỉ thuận miệng nói, nhưng khi nhìn thấy Trương Trạch Vũ dường như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, anh liền muốn trêu chọc cậu: "Sao vậy? Có người mình thích rồi sao? "

Trương Trạch Vũ tùy tiện chọn vài món ăn, sau đó đưa menu cho nhân viên phục vụ, trả lời anh: "Không có."

Trương Cực nhướng mày, anh đột nhiên rất muốn biết Trương Trạch Vũ trong tình yêu sẽ như thế nào.

Trương Trạch Vũ cảm giác được tầm mắt Trương Cực vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, cậu ngước mắt lên nhìn thấy Trương Cực đang cười, bất lực nói: "Tôi thật sự không có người thích, ngay cả bạn bè cũng không có..."

Cậu suy nghĩ một lúc, lại nhẹ nhàng bổ sung: "Nếu anh muốn nói một cái gì đó, vậy thì anh cũng được tính là một đi."

Trương Cực uống một ngụm rượu nhỏ, nói: "Vinh hạnh của tôi."

Ăn uống xong đã là hơn mười một giờ, Trương Cực uống chút rượu, ánh mắt lạnh lùng hung ác mang theo chút áp bách của ngày thường lúc này bỗng trở nên mờ ảo quyến rũ. Anh châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Trương Trạch Vũ: "Tôi dẫn cậu đi xem pháo hoa. "

Trương Trạch Vũ nhìn đôi mắt đẹp muốn chết của anh, đột nhiên có một ý nghĩ điên rồ.

Hôn lên.

Cậu bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu dọa cho hoảng sợ, có chút bối rối chớp chớp mắt, sau đó dời tầm mắt đi: "Được. "

Trương Cực đưa cậu lên sân thượng, nơi này vốn ít người lại yên tĩnh.

Gió đêm mang theo hơi lạnh khiến con người rét run, Trương Trạch Vũ theo bản năng ôm chặt lấy áo khoác của mình, nhìn thoáng qua bộ quần áo mỏng Trương Cực đang mặc, hỏi: "Anh có lạnh không?"

Đầu óc của Trương Cực bị rượu làm cho kích thích, lại bị gió lạnh làm cho tỉnh táo hẳn lên, anh trả lời: "Không lạnh. "

Pháo hoa đột nhiên nổ từng quả trên đỉnh đầu, rực rỡ sắc màu, những tia lửa thưa thớt rơi xuống bốn phía, rồi biến mất. Dưới ánh sáng của rực rỡ tuyệt đẹp này của pháo hoa, ánh sao cũng thua kém vài phần.

Trương Trạch Vũ dưới ánh sáng của pháo hoa nhìn thấy khuôn mặt Trương Cực được ánh lửa chiếu sáng, khuôn mặt anh tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, giờ phút này giống như một vị thần không thể khinh nhờn.

Đối với cậu mà nói, Trương Cực không phải là một vị thần sao?

Trương Trạch Vũ nhìn dòng xe tấp nập trên đường, tất cả mọi người đều đang đón giao thừa cùng bạn bè và người thân, gửi đến mọi người những lời chúc chân thành và tốt đẹp nhất.

Pháo hoa vẫn đang tiếp tục nổ trên đỉnh đầu, cực kỳ đẹp.

Trương Trạch Vũ nghĩ, nếu giờ phút này cậu đứng một mình ở đây, có lẽ cậu sẽ do dự xem có nên nhảy xuống hay không, cậu muốn chết.

Nhưng cậu đang đứng cùng Trương Cực, ngẩng đầu nhìn pháo hoa, lại hy vọng thời gian sẽ dừng lại ở thời khắc này.

Vốn đã ở trong bóng tối một thời gian dài, cái gì cũng không muốn. Nhưng đột nhiên có người kéo cậu ra ngoài ánh sáng, cậu liền không muốn tiếp tục sống trong bóng tối.

Cậu đột nhiên nghĩ tới một câu: Tôi có thể chịu đựng bóng tối nếu tôi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Trương Cực để ý thấy tâm trạng Trương Trạch Vũ không tốt, anh cười nói: "Nghĩ đến chuyện gì không vui sao?"

Trương Trạch Vũ hoàn hồn lắc đầu.

Trương Cực đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười ôn nhu: "Rõ ràng là tuổi vẫn còn trẻ, tại sao lại có nhiều tâm sự như vậy?"

Trương Trạch Vũ thở dài, đúng là như vậy.

Màn hình lớn của Quảng trường Thời đại bắt đầu đếm ngược

"10、9、8..."

"Trương Cực, sang năm anh có cùng tôi đón năm mới nữa không?" Trương Trạch Vũ vô cùng bình tĩnh.

"Chắc chắn a, cũng không thể ném cậu lại cho người cha máu lạnh kia nữa."

Trương Trạch Vũ nói: "Được. "

Sau này cứ ở bên nhau như vậy đi.

"...... 3、2、1"

Chúc mừng năm mới.

Trương Trạch Vũ thật tâm lưu lại một lời chúc trong lòng, lời chúc đầu tiên liền gửi cho Trương Cực đi.

Tết Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, Trương Trạch Vũ một mình ở biệt thự làm bài tập, vừa vặn hai ngày nay Trương Cực cũng vô cùng bận rộn, hai người không làm phiền lẫn nhau.

Gần đây Trương Trạch Vũ vẽ tranh tiến bộ rất nhiều, từ việc chỉ biết vẽ nhân vật hoạt hình đến nay đã có thể vẽ hoa cỏ cây cối, cậu đột nhiên cảm thấy mình vẫn có chút thiên phú vẽ tranh.

Vẽ chán hoa cỏ, cậu bỗng dưng có chút ý muốn vẽ người, nhưng vẽ ai đây?

Trong đầu cậu lúc đó tự động xuất hiện hình bóng của Trương Cực.

Được rồi, chỉ có anh thôi.

Đôi chân thon dài của Trương Cực hơi gác lên bàn trà, trong phòng tối tăm tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt, anh hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun ra, sương khói bay lượn.

"Cậu đem đồ đạc mang đến cho hắn, sau đó nói cho hắn biết, tôi chờ hắn đến giết tôi."

Đối phương cười lạnh một tiếng: "Cực tổng quả nhiên cao số, sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì. "

"Quả thật không dễ dàng, thủ đoạn của các người tôi đều biết hết rồi." Anh hơi nhếch môi, ý cười lạnh lùng.

Tần Nguyệt nhịn không được buông chén rượu xuống: "Cũng chỉ là một con chuột trốn ở mương nước mà thôi, Cực tổng thậm chí còn không muốn để vào mắt. "

Đối phương nói một câu "Để xem ngươi có thể kiêu ngạo đến khi nào?" Sau đó liền tức giận rời đi.

Trương Cực dùng sức hít một hơi thuốc, ngón tay mảnh khảnh tuyệt đẹp của anh kẹp lấy điếu thuốc, sau đó ấn vào trong gạt tàn.

Tần Nguyệt nhìn bộ dạng tiều tụy của anh, có chút đau lòng, cô nói: "Trương Cực, có phải anh lại nghĩ đến những chuyện đó không?"

Trương Cực không nói gì, Tần Nguyệt đương nhiên biết anh không muốn nói đến chuyện trước kia, nhưng cũng không thể cứ giữ ở trong lòng như vậy, chắc chắn sẽ có vấn đề

Cô tiếp tục: "Những điều đó không phải là vấn đề của anh a, nhiều năm như vậy rồi, tại sao vẫn không thể buông xuống?"

Trương Cực xoa xoa mi tâm, giọng nói của anh mệt mỏi: "Không buông được..."

"Nhưng người đã chết rồi, anh còn..."

"Im miệng!" Anh ngắt lời, "Trở về đi."

Tần Nguyệt thật sự không có cách nào, mỗi lần chỉ cần nhắc tới những chuyện này anh đều sẽ cực kỳ phản kháng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net