Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu câu nói của Trương Trạch Vũ vào đêm hôm đó giống như thăm dò khiến anh có thể trốn tránh, thì câu "Tôi sẽ lầm tưởng anh cũng thích tôi" chính là lời khẳng định cho phỏng đoán của Trương Cực.


"Cũng?"


Trương Trạch Vũ thích anh.


Bàn tay Trương Cực buông xuống bên cạnh hơi nắm lại, ánh mắt anh dừng lại miếng băng gạc trên trán cậu.


Bầu không khí giữa hai người cũng vì câu nói đột ngột của Trương Trạch Vũ mà có chút xấu hổ.


Trương Trạch Vũ bị nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, cậu cũng không chút yếu thế nhìn lại. Nhìn vào ánh mắt Trương Cực, không biết có phải trong con ngươi anh có ma lực gì hay không, cậu kìm lòng không được nắm lấy cổ áo anh, giống như đem toàn bộ ủy khuất bấy lâu nay đẩy anh vào tường, ngẩng đầu hôn lên.


Nơi khoang miệng anh vẫn còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, động tác của Trương Trạch Vũ cũng không dịu dàng, thậm chí còn vô cùng thô bạo, cậu dùng sức hôn xuống, răng môi va chạm tạo cảm giác đau đớn.


Cậu vốn hoàn toàn không biết hôn môi, Trương Cực là người đầu tiên.


Cậu là học theo cách Trương Dược Thành hôn Lâm Tư, cậu nhắm mắt lại, có chút giống như đang hưởng thụ, nhưng hàng mi hơi giao động cùng hô hấp có chút loạn nhịp đã làm bại lộ sự thấp thỏm của cậu. Cậu giống như đang tức giận, răng khẽ cắn vào môi Trương Cực, thậm chí có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng vẫn không muốn buông lỏng.


Lúc Trương Cực bị đẩy vào tường, đầu óc mù mịt, mãi đến khi Trương Trạch Vũ dùng sức hôn vào môi anh mới mơ hồ phản ứng lại. Anh nhìn Trương Trạch Vũ vụng về dùng răng vuốt ve cánh môi anh, lại nhìn hàng mi hơi giao động của cậu cùng những ngón tay nắm chặt cổ áo anh có chút bất an.


Trương Cực đột nhiên nghĩ, hay là cùng nhau chìm đắm đi


Không cần biết anh có thể sống được bao lâu, không cần biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết hiện tại, anh yêu cậu.


Yêu chú cún con đáng yêu, ấm áp này.


Bàn tay buông thõng bên hông của Trương Cực chậm rãi nâng lên, đúng lúc này, trong đầu anh vang một giọng nói nhắc nhở anh rằng, một khi anh đã bước đến bước này, anh sẽ không thể rời khỏi Trương Trạch Vũ, mọi mối nguy hiểm xung quanh chắc chắn đều sẽ nhắm vào Trương Trạch Vũ.


Liệu anh có bảo vệ được cậu không?


Tuyệt đối không được sai sót.


Trương Cực giơ tay lên rồi lại buông xuống, chật vật một lúc lâu, lâu đến tận khi bờ môi mềm mại của Trương Trạch Vũ rời khỏi môi anh.


Khoảng cách giữa hai người là rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Trương Trạch Vũ nhìn bộ dạng thờ ơ của Trương Cực, hai mắt cậu đỏ hoe, cảm thấy hành động vừa rồi của mình giống như một trò đùa.


Ngoài hành lang không bật đèn, ánh đèn trong phòng khách có chút yếu ớt, dựa vào ánh đèn màu cam nhạt, Trương Cực dường như nhìn thấy nước mắt của Trương Trạch Vũ, anh muốn ôm cậu...


Trương Trạch Vũ cảm thấy mình thật giống một người điên, có phải Trương Cực đang cười nhạo cậu trong lòng không? Có phải anh cũng cảm thấy cậu rất điên hay không, nhưng rõ ràng là cậu nghiêm túc.


Nghiêm túc thích anh, nghiêm túc muốn hôn anh, nghiêm túc muốn có một câu trả lời.


Nhưng cậu vẫn không làm được


Cho nên, có phải bây giờ trông cậu rất ngu ngốc và buồn cười không?


"Lần sau nếu anh còn nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi sẽ hôn anh, sẽ không sợ anh chán ghét tôi..." Lời nói ra rất hung dữ, nhưng thanh âm rõ ràng mang theo chút nghẹn ngào, thậm chí cuối cùng còn mang theo chút nức nở.


Nói xong, cậu không muốn nhìn thấy bất kỳ phản ứng nào của Trương Cực nữa, vì vậy liền chạy về phòng.


Đóng cửa lại, giống như từ chối tất cả tình yêu của Trương Cực.


Trương Cực đứng im một chỗ hồi lâu, đến tận khi cảm thấy chân mình đau nhức rồi mới chịu động đậy. Anh đưa tay chạm vào nơi cánh môi vừa bị Trương Trạch Vũ cắn rách, hương vị và nhiệt độ của người kia vẫn còn chưa tan đi.


Lúc Trương Trạch Vũ tỉnh lại thì trời đã sáng, cậu ngơ ngác ngồi bên giường, nhớ tới hành động điên cuồng tối hôm qua của mình đột nhiên có chút hối hận.


Nhưng làm thì cũng làm rồi, quên đi, chắc Trương Cực sẽ không tức giận đâu. Bằng không anh đã bắt cậu cuốn gói dọn ra khỏi nhà rồi


Trương Trạch Vũ rửa mặt xong nhìn đồng hồ đã là chín rưỡi. Cậu bắt xe đến quán cà phê đã hẹn với Trương Tuấn Hào.


Trương Tuấn Hào luôn nói muốn cậu giảng bài cho mình, cho nên liền hẹn một nơi thích hợp để học tập.


Trương Trạch Vũ vừa đi vào liền nhìn thấy Trương Tuấn Hào trong góc điên cuồng vẫy tay với mình.


Cậu đi qua, đặt túi của mình xuống và ngồi đối diện với Trương Tuấn Hào: "Em đợi anh lâu chưa?"


Trương Tuấn Hào cười hắc hắc: "Em cũng vừa mới tới. "


Thật ra không ai biết cậu đã ở đây chờ hơn một tiếng đồng hồ, có hẹn với Trương Trạch Vũ, cậu luôn muốn tới sớm. Cậu không muốn Trương Trạch Vũ chờ mình.


Trương Tuấn Hào lấy một viên sô cô la từ trong túi ra: "Cho anh."


Trương Trạch Vũ kinh ngạc nhíu mày: "Em mang kẹo trong người?"


Trương Tuấn Hào hai mắt sáng rực mở to: "Đương nhiên a, em đoán chắc anh vẫn chưa ăn sáng. "


Trương Trạch Vũ chột dạ cười cười.


Sau đó rất nhiều năm, Trương Tuấn Hào vẫn luôn mang theo sô cô la trong người


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net