Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Trương Trạch Vũ nhìn thấy Trương Tuấn Hào, cậu quay đầu trừng mắt nhìn Trương Dược Thành, giọng nói lạnh như băng: "Ông đánh em ấy như vậy sao?"


Trương Tuấn Hào ngã trên mặt đất, trên quần áo toàn là vết máu bẩn, vùng trán bị rách, máu đã đông lại, khuôn mặt đầy những vết thâm tím. Lúc này cậu đang cuộn mình trên mặt đất, tay chân đều bị trói lại.


Trương Dược Thành thản nhiên nói: "Tiểu tử này không nghe lời ta, ta cũng chỉ giáo huấn một chút. "


Trong lòng Trương Trạch Vũ nóng như lửa đốt, cậu không nhìn Trương Dược Thành nữa. Trương Dược Thành cũng nhìn ra Trương Trạch Vũ không muốn để ý tới ông nữa, thức thời đi ra ngoài.


Trương Trạch Vũ chạy tới đỡ Trương Tuấn Hào dậy, cởi bỏ dây trói cho cậu, nhỏ giọng gọi: "Trương Tuấn Hào... Em còn ổn không?"


Trương Tuấn Hào nhíu nhíu mày, khẽ mở mắt ra, vừa nhìn thấy Trương Trạch Vũ liền vô cùng lo lắng: "Anh à? Sao anh lại ở đây? Không phải em bảo anh đừng đến sao? Anh..."


"Anh không sao, em không cần lo lắng cho anh, Thuận Thuận ngoan, anh bảo người đưa em đến bệnh viện được không?" Trương Trạch Vũ đau lòng xoa đầu em trai mình.


Trương Tuấn Hào lắc đầu liên tục, hốc mắt lúc này đã đầy nước, thanh âm mang theo chút nức nở: "Ca ca, anh không cần anh đến cứu em, anh không cần..."


Trương Trạch Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Tuấn Hào, giọng nói của cậu vẫn có chút khàn khàn: "Anh thật sự không sao, vẫn là đưa em đến bệnh viện trước. "


Trương Tuấn Hào thoáng nhìn gương mặt sưng đỏ của Trương Trạch Vũ, cậu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Trương Trạch Vũ, lại giống như sợ mình chạm vào sẽ làm anh đau đớn, vậy nên rất nhanh đã rụt tay lại, cậu khóc hỏi: "Chú cũng đánh anh ạ?"


Cũng đâu chỉ muốn đánh, còn muốn giết cậu.


Trương Trạch Vũ lắc đầu: "Anh không sao, dù sao anh cũng là con trai ông ta, ông ấy sẽ không làm gì anh, nào, đến bệnh viện trước."


Việc Trương Trạch Vũ đưa Trương Tuấn Hào đến bệnh viện có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất của Trương Dược Thành. Trương Dược Thành phái hai người đi theo dám sát Trương Trạch Vũ, sợ cậu chạy trốn hoặc làm việc gì đó.


Sau khi Trương Trạch Vũ chắc chắn rằng Trương Tuấn Hào không có vấn đề gì, hai người kia liền muốn đưa Trương Trạch Vũ đi, Trương Tuấn Hào vội hét lên: "Ca ca."


Trương Trạch Vũ hỏi cậu còn gì nữa sao, Trương Tuấn Hào nói với hai người kia: "Tôi và anh trai tôi nói chuyện, hai người đừng có nhìn chằm chằm như thế. "


Hai người kia không chịu, Trương Trạch Vũ suy nghĩ một chút, nói với cậu: "Cũng không cần nói gì đâu, em nghỉ ngơi thật tốt, lần sau anh lại đến thăm em, nếu em thấy tốt rồi thì hãy đến Cảnh Viên tìm bạn anh, đưa chiếc điện thoại này cho anh ấy."


Trương Trạch Vũ đưa điện thoại cho cậu, sau đó lại nói: "Em nói với anh ấy, bây giờ anh rất khỏe mạnh, bảo anh ấy đừng lo lắng. "


Trương Tuấn Hào nhận lấy điện thoại di động, sau đó gật gật đầu.


Trực giác của cậu chỉ cho cậu rằng, Trương Trạch Vũ dường như đang có việc muốn nhờ cậu làm giúp, cậu nhớ kỹ những gì Trương Trạch Vũ nói, không bỏ sót một chữ nào trong đầu.


Cho nên sau khi Trương Trạch Vũ bị đưa đi, Trương Tuấn Hào khập khiễng đi ra ngoài gọi xe.


Khi cậu đến Cảnh Viên mới phát hiện cửa bị khóa, vì vậy cậu đành ngồi ở cửa chờ.


Lúc Trương Cực và Tô Tân Hạo từ Linh Đạc trở về thì trời đã tối, Tô Tân Hạo vỗ vỗ vai Trương Cực: "Cậu đừng lo lắng, người của tôi cậu có thể dùng bất cứ lúc nào. "


Trương Cực khẽ gật đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Cám ơn. "


Tô Tân Hạo lại một lần nữa nhắc nhở: "Trương Cực, cậu ngàn vạn lần không nên bốc đồng. Những lời tôi nói kỳ thật cậu cũng có thể tính đến, chỉ là cậu hiện tại căn bản không có tâm tư suy nghĩ những thứ này..." Hắn nói xong nhìn thoáng qua Trương Cực hiện lên vẻ lo lắng, lại nói: "Aisss, nếu là bình thường, cậu so với tôi đáng tin cậy hơn nhiều lắm mà."


Trương Cực thừa nhận, anh hiện tại gần như không thể suy nghĩ chuyện gì khác, tâm trí anh hoàn toàn rối loạn


Lúc Trương Cực trở lại Cảnh Viên đột nhiên nhìn thấy một bạn nhỏ ngồi ở cửa. Cậu cúi đầu, ôm lấy đầu gối như thể đang chờ anh.


Trương Cực mở cửa xe, từng bước dài đi về phía Trương Tuấn Hào, Trương Tuấn Hào ngẩng đầu nhìn thấy Trương Cực thì liền kích động đứng bật dậy, lại cũng bởi vì quá kích động nên thiếu chút nữa đã ngã xuống, Trương Cực nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu.


"Cậu tìm tôi sao?" Trương Cực hỏi.


Trương Tuấn Hào đánh giá Trương Cực một hồi, sau đó hỏi anh: "Anh là Trương Cực sao?"


Trương Cực gật gật đầu.


Trương Tuấn Hào có chút kinh ngạc, không ngờ người bạn mà Trương Trạch Vũ nói tới lại chính là Trương Cực?


Cậu lấy chiếc điện thoại mà Trương Trạch Vũ đưa cho từ trong túi ra, sau đó thuật lại lời Trương Trạch Vũ nói: "Đây là anh trai tôi bảo tôi đưa cho anh, anh ấy còn nói..."


"Ý cậu là Trương Trạch Vũ?!" Trương Cực kích động nắm lấy vai Trương Tuấn Hào.


Trương Tuấn Hào gật đầu, tiếp tục nói: "Anh ấy nói, điện thoại này trả lại cho anh, để anh đừng lo lắng cho anh ấy, bây giờ anh ấy không sao."


Trương Cực nhận lấy chiếc điện thoại, anh nhíu nhíu mày.


Đây là điện thoại của Trương Trạch Vũ.


Anh hỏi "Cậu ấy bảo cậu nói như vậy sao?"


Trương Tuấn Hào suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.


"Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu." Sau đó nói với KI trong xe, "KI, đưa cậu ấy về nhà."


Trương Cực mở điện thoại của Trương Trạch Vũ ra, mật khẩu điện thoại di động của cậu chính là năm sinh của cậu. Trương Trạch Vũ đã sớm nói cho anh biết, cậu vẫn luôn phóng khoáng như vậy.


Trương Cực nhìn thấy một đoạn video trong điện thoại di động của cậu, hình ảnh đen kịt, chỉ có âm thanh, là tiếng Trương Dược Thành hỏi Trương Trạch Vũ cái gì đó. Trương Trạch Vũ nói chỉ có một tài liệu, sau đó Trương Dược Thành tát cậu một cái, đoạn còn lại là tiếng ông ta la hét vài câu rồi xông tới bóp cổ Trương Trạch Vũ...


Trương Cực nắm chặt tay, khi nghe Trương Trạch Vũ đồng ý thay Trương Tuấn Hào ở lại bên cạnh Trương Dược Thành, anh nhắm mắt lại.


Anh tựa vào sofa, thần kinh căng lên, giống như một sợi dây yếu ớt bị kéo căng có thể đứt bất cứ lúc nào


Cuối đoạn video là hình ảnh Trương Trạch Vũ nhìn camera, từng câu từng chữ rõ ràng: "Trương Cực, báo cảnh sát, đây là chứng cứ. "


Là chứng cứ tố cáo tội ác của Trương Dược Thành, giam cầm, cố ý gây thương tích, giết người bất thành.


Trương Cực nhiều lần kéo thanh tiến độ, anh nhìn lại dáng vẻ của Trương Trạch Vũ trên màn hình nhiều lần. Hai má cậu sưng đỏ, trên cổ có dấu đỏ rõ ràng, tóc rối bời, ánh mắt nhìn về phía camera kiên định lại dũng cảm.


Trương Cực đột nhiên nhớ tới, Trương Trạch Vũ không chỉ một lần bày tỏ tình cảm với mình, lại bởi vì sự hèn nhát của mình mà khiến cậu thất vọng nhiều lần.


Trương Trạch Vũ cho tới giờ vẫn luôn dũng cảm, phóng khoáng, tự đưa mình trở lại bên cạnh Trương Dược Thành chỉ để cứu Trương Tuấn Hào, sẵn sàng cùng Trương Cực tìm kiếm, quay video lại làm bằng chứng để lật đổ Trương Dược Thành


Vậy nên, tại sao anh lại hèn nhát như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net