Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau nhiều lần xác nhận rằng Trương Cực không có vấn đề gì Trương Trạch Vũ mới tạm coi như an tâm.

Nhưng anh vẫn phải ở trong bệnh viện mấy ngày, Trương Trạch Vũ muốn ở lại bệnh viện chăm sóc anh, nhưng Trương Cực bảo cậu trở về đi học.

Lại nói tiếp, Trương Trạch Vũ quả thật đã mấy ngày không đi học.

Trương Cực khẽ cười, anh dịu dàng nói: "Anh thật sự không sao, em tan học một cái anh sẽ bảo KI đi đón em có được không?"

Trương Trạch Vũ do dự gật đầu: "Được, vậy em tan học xong sẽ đến thăm anh."

"Trương Trạch Vũ." Trương Cực lại gọi cậu lại, anh nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Lại đây hôn anh một cái. "

Trương Trạch Vũ đi tới trước, ngoan ngoãn khom lưng hôn lên môi Trương Cực một cái, rồi hôn đến khóe cười, sau đó đến cằm, đến mắt, đến mũi, giống hệt như một chú cún nhỏ ngoan ngoãn.

Trương Cực ngay lập tức giữ gáy cậu, tấn công mãnh liệt, thản nhiên đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng trêu đùa cậu. Trương Trạch Vũ hiển nhiên không biết hôn như vậy, chỉ có thể vụng về cắn hoặc liếm.

Trương Cực kiên nhẫn điều tiết hơi thở của cả hai. Trương Trạch Vũ bị hấp dẫn bởi mùi hương của Trương Cực, chân cậu có chút nhũn ra, cậu đưa tay ra, không kìm lòng được mà hôn lên cổ và động mạch chủ của Trương Cực

Ngón tay cậu cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của động mạch chủ trên cổ Trương Cực, ngón cái khẽ vuốt ve nơi yết hầu đang lên xuống kia

Có lẽ vì bị Trương Trạch Vũ sờ vào nơi mẫn cảm, Trương Cực rời khỏi môi Trương Trạch Vũ thở dốc: "Thích nơi này sao?"

Đôi mắt ướt đẫm của Trương Trạch Vũ hồng hào giống như một em bé có khả năng gây nghiện rất lớn. Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn từ nụ hôn kia, nghe thấy giọng Trương Cực mới có thể phục hồi lại tinh thần. Cậu nhìn Trương Cực trước mặt hỏi cậu một câu thích, con ngươi cậu nhìn Trương Cực bây giờ đều là thanh mê ý loạn, rồi không biết từ lúc nào bật ra một chữ "Thích. "

Trương Cực cười cười, anh ngẩng đầu để lộ ra chiếc cổ trắng ngần đẹp đẽ của mình, Trương Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh ngẩn người, Trương Cực nói: "Sau này yết hầu này để cho em sờ."

Trương Trạch Vũ chỉ có thể ở cạnh Trương Cực khi tan học, trong bệnh viện không tiện nên Trương Cực bảo Trương Trạch Vũ về Cảnh Viên ngủ. Trương Trạch Vũ không muốn, Trương Cực liền ôm cậu hết ôm rồi hôn, thừa dịp cậu bị hôn đến choáng váng thì bỏ nhỏ một câu, giường ở bệnh viện quá nhỏ, chờ anh khỏi rồi, trở về sẽ ngủ cùng em trên chiếc giường lớn ở nhà.

Ngủ cùng nhau trên giường lớn?

Mấy chữ này như có ma lực, Trương Trạch Vũ tùy ý gật đầu không chút suy nghĩ, sau đó lại nhào tới ôm cổ Trương Cực cắn lấy môi dưới của anh, cậu vô cùng thích cắn anh, hàm răng nhẹ nhàng vuốt ve, đầu lưỡi cũng cùng phối hợp. Bản thân Trương Trạch Vũ cũng phát hiện ra, cậu đặc biệt dính lấy Trương Cực, thích hôn anh, ôm anh, cắn anh.

Trương Trạch Vũ thường xuyên để lại dấu răng trên cánh tay, trên vai hoặc trên cổ Trương Cực. Anh khẳng định kiếp trước Trương Trạch Vũ nhất định là một chú chó, thậm chí là một chú chó rất hung dữ.

Trương Cực phải ở viện hai tuần, từ khi nghỉ đông, Trương Trạch Vũ ngày nào cũng ở lại bệnh viện.

Ngày xuất viện, Trương Cực dẫn Trương Trạch Vũ đi siêu thị mua đồ Tết, tuần sau đã là Tết Nguyên đán. Anh vẫn luôn không có hứng thú với mấy thứ lễ hội gì đó, nhưng đây là dịp Tết đầu tiên anh đón cùng với Trương Trạch Vũ, anh vẫn muốn cùng cậu có một năm khó quên.

Trương Trạch Vũ mua rất nhiều đồ ăn vặt, Trương Cực thì đẩy xe đi theo phía sau cậu, nhìn nụ cười vui vẻ cùng với bộ dáng nhảy tới nhảy lui của cậu anh cũng không nhịn được mà khẽ cười theo

Lúc đi ngang qua cửa hàng trái cây, Trương Trạch Vũ nhìn thấy dâu tây, lúc này dâu tây vô cùng đắt đỏ, Trương Cực biết Trương Trạch Vũ thích ăn dâu tây nên mua rất nhiều.

Trương Trạch Vũ ngoài miệng hỏi sao mua nhiều thế, nhưng ánh mắt vẫn cong cong.

Trương Cực trả lời cậu: "Ăn không hết để tủ lạnh, còn có thể làm mứt dâu tây."

Được rồi, ai bảo Trương Cực giàu có chứ?

Về đến nhà, dì mang hết đồ Tết cất đi. Trương Cực kéo Trương Trạch Vũ đến thư phòng, anh nói còn có công việc phải xử lý.

Trương Trạch Vũ ngồi bên cạnh anh làm bài tập về nhà, học mệt rồi thì chơi game

Bận rộn đến tối, dì cuối cùng cũng làm xong bữa tối. Trương Trạch Vũ đã đói bụng từ lâu, cậu nhìn thoáng qua Trương Cực vẫn còn đang họp trực tuyến, sau đó viết một tờ giấy, giơ cho Trương Cực xem: Em đi ăn cơm trước!

Trương Cực nhìn thoáng qua, ôn nhu cười cười, sau đó gật đầu.

Các nhân viên đang họp thì đầu nổi lên một loạt dấu hỏi chấm, Cực tổng cời cái gì vậy? Không phải là kế hoạch này vừa bị từ chối sao?

Không phải vừa rồi anh còn rất nghiêm túc sao?

Trương Trạch Vũ vừa ra khỏi cửa, Trương Cực liền thu hồi ý cười, anh bình tĩnh nói: "Ngày mai giao phương án sửa đổi cho tôi, nếu tiếp tục xảy ra vấn đề thì thu dọn đồ đạc rời đi đi..."

Tắm rửa xong đi ra, Trương Trạch Vũ nhìn thấy Trương Cực một mình đứng ngẩn người trước cửa sổ nơi ban công, trên người anh mặc bộ đồ ngủ SpongeBob bằng bông, thoạt nhìn đáng yêu không chịu nổi. Cậu nhón chân nhẹ nhàng đi qua, sau đó nhảy đến trước mặt Trương Cực.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?"

Trương Cực ngay lập tức mỉm cười khi nhìn thấy Trương Trạch Vũ, anh đưa tay ôm người kia vào lòng: "Đang nghĩ, em chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho anh. "

Trương Trạch Vũ cũng ôm anh: "Trương Cực, thật ra chúng ta đã gặp nhau rất lâu trước đây. "

Trương Cực cúi đầu hơi nâng khóe miệng lên một chút, sau đó hỏi: "Là khi nào vậy?"

Trương Trạch Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Lúc đó em bị Trương Dược Thành đánh đến gãy xương sườn, sau đó em đã chạy thoát, lúc đó em tưởng em rằng sẽ chết, nhưng không ngờ lạ gặp được anh, đêm đó trời mưa to quá, anh bảo KI xuống xe xem em đã chết chưa..."

Trương Cực dường như không có ấn tượng gì, nhưng anh vẫn chăm chú lắng nghe Trương Trạch Vũ nói.

"Sau đó anh bảo anh ấy đưa em đến bệnh viện, sau đó em nghe thấy có một người trong xe gọi anh là Trương Cực."

"Cũng từ lần đó, em nhớ rất kỹ tên của anh."

Trương Cực không nhớ lắm, nhưng anh dường như có một chút ấn tượng.

Anh ôm chặt lấy Trương Trạch Vũ, anh cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn lúc đó anh không giống như mọi khi vờ như không thấy, may mắn đêm đó anh nổi lên một tia thương hại khó hiểu, may mắn anh gặp được Trương Trạch Vũ.

"Cho nên, sau này em ở Linh Đạc liều mạng cứu anh, cũng là vì đêm đó?" Trương Cực hỏi cậu.

Trương Trạch Vũ vùi đầu vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Còn có một nguyên nhân khác, là do em muốn ôm đùi anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net