Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Con chắc chắn cậu ấy đang ở thành phố C, cho con thêm một chút thời gian."


"Tiểu Vũ, hạng mục này đối với ta mà nói là vô cùng quan trọng, con nhất định phải tìm được Trương Cực."


Trương Dược Thành dịu dàng vuốt ve mái tóc của Trương Trạch Vũ, ông thở dài một hơi: "Con là con trai ta, nếu ta lấy được cổ phần, con cũng sẽ có lợi. "


Trương Trạch Vũ nhu thuận gật gật đầu, tay bên cạnh lại nắm chặt lấy vạt áo đồng phục. Cậu căn bản không muốn làm con trai của ông ta, cũng không muốn cái ích lợi chó má gì đó, dòng máu của kẻ tâm thần đang chảy trong người này chính là thứ ghê tởm nhất của cậu, nếu như có thể, cậu tình nguyện vắt kiệt máu, cắt thịt, hóa thành tro.


Trương Dược Thành thấy Trương Trạch Vũ nghe lời như vậy, tâm tình hiếm khi cảm thấy tốt một chút "Tối mai đi dự tiệc rượu với ta, chỉ cần con ngoan ngoãn, con vĩnh viễn đều là tiểu thiếu gia của Trương gia. "


Trương Trạch Vũ cho tới bây giờ vẫn không hề cự tuyệt bất cứ sự sắp xếp nào của Trương Dược Thành đối với mình, bởi vì chỉ cần cậu nói một chữ không, sẽ bị đánh cho gần chết, nhưng Trương Dược Thành chắc chắn sẽ không để cậu chết. Nhiều lần cậu nằm trong viện có ý nghĩ tự sát, Trương Dược Thành đều sẽ cho cậu xem video mẹ cậu bị tra tấn bằng các loại vũ khí.


Lúc ấy cậu đau đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trương Dược Thành, ánh mắt chứa đầy sự chua xót nhưng nhất định sẽ không chảy nước mắt


Sau đó cậu ngoan ngoãn học tập, ông ta nói cái gì liền làm cái đấy.


Cho đến ngày hôm qua Trương Cực nói với cậu, bảo cậu đi theo anh.


Trái tim chai sạn của Trương Trạch Vũ bỗng lóe lên một tia lửa


Trương Cực là nhân vật mà trong giới ai ai cũng phải nể phục, chỉ trong vòng vỏn vẹn 3 năm kể từ khi JZ được thành lập, anh đã đưa nó từ con số 0 lên đến đỉnh cao của sự thành công vang dội, thậm chí còn có chút lấn át Trương Thị, hơn nữa anh từ trước đến nay vẫn luôn quyết đoán, có thủ đoạn lại có đầu óc, rất nhiều lão đại trong giới đều muốn cùng anh ngồi chung một thuyền


Có nghĩa là, ai có thể hợp tác với Trương Cực, người đó chắc chắn sẽ thăng hoa


Trương Trạch Vũ đã sớm biết đến Trương Cực, sớm hơn cả Trương Dược Thành.


--------------------


Đó là đêm mưa cậu vĩnh viễn cũng không quên được, cậu bị Trương Dược Thành đánh gãy xương sườn, một mình chạy ra đường, muốn đi đến bệnh viện, nhưng bản thân lại không còn một xu nào dính túi.


Cậu đau không được, cứ như muốn chết đi. Nhưng cậu ngay cả sức để chết cũng không có, chỉ có thể ngồi bệt ở ven đường, như một chú chó mất hồn. Mưa ào ào đổ vào người cậu, mồ hôi cùng nước mưa hòa lẫn với nhau, vừa lạnh vừa đau.


Sau đó, một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cậu, cậu nghe thấy bên trong có người nói "Để xem đã chết chưa?"


Sau đó có một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống, trên tay cầm lấy chiếc ô, tay hơi lật người cậu, nhìn thấy cậu run rẩy thì quay vào trong xe ra hiệu "Cực Tổng, còn sống."


Giọng nói của người trong xe hơi trầm, nhưng trong đó vẫn mang thần sắc của một thiếu niên, anh nói: "Đưa cậu ta đến bệnh viện, sau đó đến Linh Đạc tìm tôi."


Sau đó lại truyền tới một giọng nữ kiều mỵ "Trương Cực, sao anh bây giờ còn quản mấy chuyện này, bình thường không phải đến một cái liếc mắt anh cũng không thèm nhìn sao?"


Trương Cực cười khẽ một chút, thờ ơ nói: "Rảnh", sau đó thanh âm đột nhiên lạnh lùng: "Tốt nhất cô nên bớt tơ tưởng đến tôi đi!"


Trương Trạch Vũ trước khi mất ý thức chỉ nghe được đoạn đối thoại này, cậu nhớ rất kỹ cái tên Trương Cực này.


Sau đó cậu tỉnh lại ở bệnh viện, Trương Dược Thành cũng tìm được cậu, như thể cuộc gặp gỡ kia chỉ là ảo ảnh trong lúc hôn mê vậy


Mãi đến nửa năm sau, Trương Dược Thành cầm bức ảnh chụp Trương Cực, bảo cậu chuyển trường, sau đó thì đi tìm Trương Cực, tiếp cận và lấy đồ


Trương Trạch Vũ lần nữa nghe đến cái tên này, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cậu đáp ứng tất cả những gì Trương Dược Thành nói.


------------------


Tiệc rượu là do Tô thị tổ chức, địa điểm đương nhiên cũng do Tô thị an bài, lúc Trương Trạch Vũ và Trương Dược Thành đến đã đến đã thấy rất nhiều gia tộc nổi tiếng, Trương Dược Thành vội vàng đi bắt chuyện với bọn họ.


Trương Trạch Vũ ngồi một mình trong góc ăn mấy món tráng miệng nhỏ, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cùng giọng nói quen thuộc ——


"Tô Tân Hạo, cậu buông tôi ra!"


Là Chu Chí Hâm.


Chu Chí Hâm cùng với ai đó đang cãi nhau ở sau bức bình phong, vừa lúc Trương Trạch Vũ lại ngồi ở góc khuất


"A Chí, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."


"Cậu đừng có mà kéo tôi! Tôi sẽ gọi cảnh sát đó! "Chu Chí Hâm bởi vì quá mức tức giận, lúc nói có chút nghiến chặt răng


"Báo cảnh sát? Đừng quá ngây thơ, cảnh sát không quản được tôi, tôi..."


"Buông cậu ấy ra." Trương Trạch Vũ ngắt lời anh, lạnh lùng nói.


Chu Chí Hâm nhìn thấy Trương Trạch Vũ,có chút bất ngờ: "Ể? Sao cậu lại ở đây?"


Trương Trạch Vũ có chút không biết nói sao, lần đầu tiên cậu nhìn thấy người biến sắc nhanh như vậy.


Tô Tân Hạo nhìn thấy Trương Trạch Vũ và Chu Chí Hâm quen biết nhau, tức giận ngùn ngụt, rõ ràng trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra lại giống như dính lời nguyền: "Sao, có bạn mới rồi hả? Đã ngủ rồi sao?"


"Tô Tân Hạo, cậu câm miệng!" Đuôi mắt Chu Chí Hâm đều rất đỏ, cơ hồ dùng toàn lực đẩy Tô Tân Hạo ra, sau đó lạnh như băng nói: "Chúng ta thật sự kết thúc rồi. "


Anh nói xong kéo Trương Trạch Vũ ra ngoài, sau đó hai người đi một vòng không mục đích, không biết nên đến chỗ nào.


Cuối cùng vẫn là đi vào nhà vệ sinh, Chu Chí Hâm hỏi Trương Trạch Vũ sao lại ở đây, Trương Trạch Vũ nói là ba dẫn cậu tới.


Trương Trạch Vũ không muốn hỏi Chu Chí Hâm gặp vấn đề gì, nhưng chính cậu ta lại nói: "Chuyện vừa rồi anh ta đừng bận tâm, tôi thật sự xui xẻo tám đời mới gặp phải loại người như vậy."


Trương Trạch Vũ không tiếp lời, cậu bảo Chu Chí Hâm về sớm một chút, sau đó rời đi.


Chu Chí Hâm nhìn bóng lưng Trương Trạch Vũ, lại cho rằng với tính tình Trương Trạch Vũ, gặp tình huống vừa rồi sẽ không lao ra, không ngờ rằng... Cậu lại là một người ngoài lạnh trong nóng.


Trương Trạch Vũ vốn không muốn gặp mặt, nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến lọ cồn kia. Quả thực, chính cậu cũng không rảnh đến nỗi có thời gian đi quan tâm chuyện của người khác, cậu ta đánh bị như thế


"Lại gặp mặt rồi, bạn học nhỏ."


Là giọng của Trương Cực.


Cho nên tiệc rượu này cũng quá náo nhiệt đi, các sếp lớn đều tới a.


Đầu óc Trương Trạch Vũ quay cuồng, không thể để Trương Dược Thành phát hiện cậu đã gặp Trương Cực, cũng không thể để ông ta nhận ra Trương Cực đang ở đây.


"Đúng vậy, thật trùng hợp." Trương Trạch Vũ mỉm cười trả lời, hơn ai hết, anh hiểu rõ sự dối trá của nụ cười này.


Trương Cực không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.


Trương Trạch Vũ vội vàng gọi anh lại, Trương Cực nhướng mày: "Chuyện gì vậy? "


"Lần trước anh có nói tới chuyện kia, tôi nghĩ kỹ rồi." Trương Trạch Vũ muốn dẫn Trương Cực lên lầu, trên lầu có phòng riêng, sẽ an toàn hơn việc đứng ở đây.


Trương Cực rút tay mình ra, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy, trốn ai sao?"


Anh thật sự rất thông minh.


"Không có... Chỉ là muốn nói chuyện nghiêm túc với anh..."


"Không cần nói chuyện, cậu đáp ứng là được. Tối nay chờ tôi." Trương Cực mỉm cười, chỉ để lại một câu này rồi rời đi.


Trương Trạch Vũ chỉ có thể bất lực nhìn anh rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net