Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lớp 12 năm nào cũng luôn bận rộn, từ khi khai giảng, Trương Trạch Vũ vẫn luôn vùi mình vào học tập. Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian ở trường thì cậu sẽ đến thư viện, rất muộn mới trở về Cảnh Viên.

Cậu cố gắng hết sức để đưa mình trở về cuộc sống trước kia không có Trương Cực, thỉnh thoảng cũng sẽ đến công ty giúp anh xử lý một số thứ. Những người trong công ty thừa dịp Trương Cực không có ở đây, có người bắt đầu không chịu ngồi im, nóng lòng muốn làm dậy sóng một phen.

May mắn rằng KI đi theo Trương Cực đã lâu, bọn họ dù sao cũng phải kiêng nể cậu ta vài phần. Cho nên khi Trương Trạch Vũ giải quyết công việc, đám người đó cũng không dám làm gì quá phận.

Trong khoảng thời gian này, Trương Trạch Vũ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng vẫn không muốn để mình nghỉ ngơi, cậu thật sự không chịu nổi thứ cảm xúc nhớ nhung vẫn luôn ùa về như bão táp, cũng không dám nghĩ đến tình cảnh hiện tại của người kia, chỉ có thể buồn bực làm tất cả những việc mình có thể làm.

--

Lúc Tần Nguyệt đến Cảnh Viên, Trương Trạch Vũ vừa từ công ty trở về, Trương Trạch Vũ xuống xe, nghiêng đầu nói với KI cái gì đó, quay đầu liền nhìn thấy Tần Nguyệt đang đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc váy hoa dài.

Cậu thoáng chốc ngạc nhiên, sau đó đi qua hỏi: "Cô tìm ai?"

Tần Nguyệt giật mình khi nhìn thấy Trương Trạch Vũ, người trước mắt này khác hẳn với thiếu niên lạnh lùng thanh tú mà cô gặp mấy lần trước. Trương Trạch Vũ bây giờ đã gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt lại càng thêm sắc sảo hơn, con ngươi đen nhánh giống như vực sâu không thấy đáy, cả người lộ đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, giống như linh hồn đã bị rút cạn.

Tần Nguyệt dự cảm có chuyện gì đó đã xảy ra, cô hỏi: "Trương Cực đâu?"

Mấy ngày nay Trương Trạch Vũ đã nghe quá nhiều cái tên này, dây thần kinh mỏng manh của cậu dường như đã bị hai chữ này bóp chết.

"Không biết." Cậu trả lời.

Tần Nguyệt nhíu mày, cô đã lâu không gặp Trương Cực, gọi điện thoại thì không liên lạc được, thật sự không có cách nào mới đến nhà tìm anh. Trương Trạch Vũ và Trương Cực sống cùng nhau, làm sao cậu có thể không biết anh đi đâu?

Tần Nguyệt lại hỏi: "Sao cậu lại không biết? Hai người không đi cùng nhau sao?"

Trương Trạch Vũ có chút bực bội, cậu không muốn trả lời nữa, lại trả lời một câu thật sự không biết rồi bước qua cô chuẩn bị vào nhà.

Tần Nguyệt lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là Báo ca...?"

Trương Trạch Vũ dừng bước, cậu xoay người lại, giọng nói khẽ run lên: "Báo ca là ai? "

Tần Nguyệt nhìn biểu cảm của Trương Trạch Vũ, cô có chút khó tin: "Cậu thật sự không biết gì cả?!"

Trương Trạch Vũ bước tới trước mặt cô, cậu lại hỏi: "Báo ca là ai? Cô biết gì không? "

Tần Nguyệt thật sự không nghĩ tới Trương Cực chưa hề nói cho cậu biết việc này, nếu thật sự là Báo ca, vậy nói không chừng Trương Cực lành ít dữ nhiều. Lại nhìn thiếu niên trước mắt này, cô có chút không đành lòng. Hiện tại cách duy nhất chính là tìm ông nội hỗ trợ, tuy rằng ông nội đã sớm rửa tay gác kiếm, thế nhưng những mối quan hệ của ông thì vẫn còn ở đó.

Tần Nguyệt nói ngắn gọn: "Báo ca giết chết chú Trương Cực, Trương Cực cũng bắn hắn một phát, bọn họ đã kết thù nhiều năm."

Hô hấp của Trương Trạch Vũ như dừng lại, lạc cả giọng nói: "Cho nên, nếu Trương Cực rơi vào tay hắn ta, anh ấy... sẽ chết... phải không?"

Tần Nguyệt không chút do dự nói: "Tôi sẽ không để cho anh ấy chết, tôi đi tìm ông nội." Sau đó lại nhìn qua Trương Trạch Vũ gầy gò, cô nói, "Cậu suy nghĩ kỹ lại đi, hành tung của Trương Cực, sao đột nhiên bị anh Báo biết. "

Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Lúc này Trương Trạch Vũ mới bừng tỉnh, cậu chậm rãi chớp mắt, sau đó nhớ tới cái gì đó, đôi mắt híp lại, hình như cậu biết rồi.

--

Lúc cậu tới Trương gia thì trời đã tối, Thư Yên mở cửa nhìn thấy Trương Trạch Vũ thì nụ cười cũng trở nên cứng ngắc, bà hỏi: "Tiểu Vũ? Có chuyện gì mà tới đây khi muộn vậy?"

Trương Trạch Vũ lạnh lùng liếc bà ta một cái, sau đó từ lách qua người mà tiến vào trong. Thư Yên vội vàng đi theo phía sau, bà lại hỏi: "Là tới tìm Thuận Thuận sao?"

Đúng lúc này, Trương Tuấn Hào từ trong phòng đi ra, trong tay cậu vẫn đang cầm cuốn truyện tranh, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Trương Trạch Vũ cả người lạnh toát, ánh mắt cậu lập tức sáng lên, chạy tới: "Ca ca! Sao đột nhiên anh lại đến đây? Có phải tới tìm em không..."

"Em về phòng trước đi." Trương Trạch Vũ bình tĩnh nói.

Trương Tuấn Hào bị sự lạnh lùng của Trương Trạch Vũ làm cho sợ hãi, cậu khó hiểu nhìn qua Thư Yên, rồi lại nhìn Trương Trạch Vũ. Cậu mở miệng, muốn hỏi cái gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trương Trạch Vũ, cuối cùng lại không hỏi nữa, ngoan ngoãn trở về phòng.

Đợi Trương Tuấn Hào rời đi, Trương Trạch Vũ mới chậm rãi xoay người nhìn về phía Thư Yên, cậu lạnh lùng nói: "Bà và Báo ca là quan hệ gì?"

Cả người Thư Yên căng thẳng, bà nhìn về phía Trương Trạch Vũ, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Con... Con đang nói về cái gì vậy? Ta không hiểu lắm..."

Trương Trạch Vũ cười lạnh: "Không hiểu đúng không?" Cậu ngay lập tức rút từ bên hông ra một khẩu súng chĩa thẳng vào trán bà ta, từng câu từng chữ lạnh như băng, "Tôi sẽ cho bà hiểu. "

Thư Yên trợn mắt, há miệng không dám phát ra âm thanh, bị dọa đến phát khóc.

Trương Trạch Vũ tiếp tục nói: "Hôm đó tôi và Trương Cực vừa mới rời khỏi nhà bà đã bị Báo ca theo dõi, có phải bà đã thông báo tin tức không?"

Thư Yên vội vàng lắc đầu, hai hàng mi bà run rẩy, lui về phía sau, nhưng phía sau lưng là tường, căn bản không thể lui tiếp.

Trương Trạch Vũ từng bước áp sát, cậu nói: "Báo ca bây giờ đang ở đâu?"

Thư Yên run rẩy nhắm mắt lại: "Phòng 1306, tòa nhà B, số 23 đường Sĩ Thanh."

Trương Trạch Vũ buông súng xuống, cậu chậm rãi ghé sát tai Thư Yên, nhẹ nhàng nói: "Nếu Trương Cực có chuyện gì, các người đừng hòng sống. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net