Chương 14. Thủ tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Thủ tiện (): ngôn ngữ mạng, ý chỉ hối hận khi đã (dùng tay) làm chuyện gì


Dưới đêm đen, triển khai kế hoạch hành động không chỉ có mỗi nhóm phần tử hắc đạo luôn trong tối mà còn có cả cảnh sát bạch đạo. Ngay lúc này, họ đang trốn ở nơi tối quan sát từng cử động nhỏ của nhóm phần tử xã hội đen. Khi cần thiết họ sẽ trực tiếp hạ lệnh truy nã những phần tử đáng hận tiến hành vụ buôn bán thuốc phiện này.

Trùm buôn ma túy Canada Quỷ Tử đứng trên thuyền của gã cùng Giang Hàm Tĩnh trên bến tàu ra dấu bằng tay, người sau cũng ra hiệu lại với gã, sau đó thủ hạ bắt đầu kiểm kê vật phẩm đối phương. Giang Hàm Tĩnh đưa tiền, trùm buôn ma túy đưa hàng, hai nhà đã vô cùng hiểu rõ nhau, bọn họ ăn ý biết người kia kiêng kị bên ngoài.

Thời điểm Giang Hàm Tĩnh cầm hàng đến tay, một thủ hạ vẻ mặt rối loạn chạy tới báo cho hắn có cảnh sát mai phục ở phụ cận. Biết tin này, Giang Hàm Tĩnh lập tức bảo người thu tay, đánh tín hiệu cho Quỷ Tử, người gã mang đến liền cầm hàng của mình nhảy về thuyền chạy trốn, còn đám người Giang Hàm Tĩnh thu lại tiền vào vali, giờ đây hắn chỉ ra một lệnh cho người dưới.

Rút!

Mệnh lệnh mới thi hành nửa chừng, cảnh sát đã xuất ra cảnh lực.

Cảnh sát dùng loa hô: "Không được động, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"

Giang Hàm Tĩnh trốn sau cây cột, hắn biết lúc này quan trọng là phải bình tĩnh. Tuy rằng đám Quỷ Tử đã mang hàng hóa rời đi, nhưng có thể cảnh sát đã cho người âm thầm nhìn chằm chằm họ, có lẽ bọn hắn còn chưa chạy thoát đã bị bắt. Hiện tại hắn chỉ có thể chạy trốn, sau khi rời khỏi nơi này, cảnh sát tìm tới cửa hắn cũng có thể liều chết không nhường.

Xã hội đen có nguyên tắc của xã hội đen, trong mắt chốc lát phủ đầy sương mù. Để hắn biết là ai tiết lộ hành tung lần này ra ngoài, nhất định sẽ trừng trị thật nặng.

Hướng đông bắc vang lên tiếng súng, Giang Hàm Tĩnh hai tay xiết chặt, lần này lại không biết phải mất đi bao nhiêu anh em.

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo gọi hắn: "Anh, em ở ngay dưới anh, anh mau nhảy xuống, em yểm hộ anh rời đi."

Giang Hàm Tĩnh quay đầu nhìn, phía dưới hắn là một đường hầm âm u, người bình thường sẽ không phát hiện ra.

Hắn biết em trai cũng xuất hiện trong lần giao dịch này, hắn vốn muốn để y tới trải việc đời, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại có thể tìm được hắn, một chút bộ dáng sợ hãi cũng không có. Chẳng trách khi cha rời xa có nói, nhất định phải trông chừng kỹ em trai hắn, nó là hạt giống tốt.

Vì là em trai mình, Giang Hàm Tĩnh yên tâm nhảy xuống, hắn biết Giang Hàm Dục ở dưới sẽ đón được mình.

Nhảy xuống rồi mới thấy không chỉ có mình y mà còn có người khác đi theo phía sau, bọn y tính toán yểm hộ đại ca rời khỏi đây. Giang Hàm Dục bắt lấy cánh tay Giang Hàm Tĩnh nói: "Anh, anh theo em đi bên này."

Giang Hàm Tĩnh cũng không phải ngu si, lập tức hiểu rõ ý y. Người đi theo đằng sau hắn để bọn họ đánh tản ra chạy trốn, giờ đây cũng chỉ có hai anh em hắn cùng đường. Giang Hàm Dục đưa Giang Hàm Tĩnh đến bên bến tàu, y nhanh nhẹn tháo dây thừng buộc du thuyền, Giang Hàm Tĩnh phụ trách đẩy du thuyền vào trong nước, sau đó hai người nhảy lên đi.

Động tác bọn họ tuy không lớn nhưng vẫn đánh động cảnh sát khắp bốn bề. Bọn hắn tức khắc cho du thuyền chạy tốc độ nhanh hơn, tiếng kêu gọi của cảnh sát cho dù nghe thấy cũng không thể dừng lại. Nếu như dừng lại không phải chết thì cũng bị thương, tóm lại, không thể quay lại nữa.

Giang Hàm Tĩnh lấy ra di động muốn gọi điện tìm người cứu viện, nhưng Giang Hàm Dục lại nhanh hơn ném điện thoại đó vào trong biển: "Di động của anh đã bị người theo dõi, đừng dùng!"

Khó thấy được em trai mình nghiêm túc như vậy, Giang Hàm Tĩnh bỗng chốc ngây người, hắn biết Giang Hàm Dục không phải loại người không nắm chắc sẽ nói chuyện tùy ý. Giang Hàm Tĩnh tỉnh ngộ, Giang Hàm Dục nói không sai, nếu không phải di động của hắn bị theo dõi, những cảnh sát kia làm sao có thể biết rõ phương hướng bọn hắn bỏ trốn, chẳng lẽ thật sự là cô ấy sao?

Bây giờ ném di động đi cũng trễ rồi, cảnh sát đã lấy du thuyền đuổi theo bọn hắn, muốn cắt đuôi có chút khó khăn. Ngay khi bọn hắn vô kế khả thi, cảnh sát bên kia liền nổ súng.

Tiếng súng nổ lên, Giang Hàm Tĩnh bên này dĩ nhiên cũng sẽ không phải con cừu yếu đuối, hắn lấy ra súng ngắn bắn về phía đối phương.

Pằng pằng pằng!

Ba phát súng liên tiếp, du thuyền đuổi theo đã giảm tốc độ, Giang Hàm Dục nhân cơ hội này tăng tốc du thuyền lên, rất nhanh đã chạy ra ngoài phạm vi theo dõi của cảnh sát. Có điều, ngay khi bọn họ tới nơi an toàn, Giang Hàm Dục thả lòng ngã xuống trên tay lái du thuyền.

Giang Hàm Tĩnh lập tức cất súng vào trong ngực, khi hắn chạm đến vai Giang Hàm Dục, trong tay nhuộm đầy sắc đỏ, là máu.

Giang Hàm Tĩnh bi thương hai mắt đỏ lên hô: "Hàm Dục!"

Âm thanh yếu ớt nói với hắn: "Em không sao, mau rời thuyền, chúng ta tìm một chỗ trước trốn đã."

Thấy nụ cười suy yếu của em trai, Giang Hàm Tĩnh cõng y xuống thuyền, bóng dáng hai người dần biến mất trong sắc đêm.

Ống kính đến đây thì kết thúc.

Đây chính là hiệu quả mà bọn họ bỏ ra cả một buổi tối quay phim, đạo diễn Lữ rất vừa lòng cảnh cuối cùng kia, ông hô một tiếng với mọi người: "Kết thúc công việc!"

Âu Khắc Dương đang ôm cổ Côn Húc Cương, ngay khi Côn Húc Cương buông tay liền từ trên lưng hắn nhảy xuống, trên người dính bùn nhão khiến anh vô cùng khó chịu. Đương nhiên, cũng không thể không nói đến tinh thần kính nghiệp của hai người bọn họ, một cảnh vừa rồi kia thực sự giống y như thật, đơn giản chính là đệ hữu huynh cung (*).

(*) Đệ hữu huynh cung (弟友兄恭): gốc là Huynh hữu đệ cung, chỉ anh em hòa thuận, hữu ái, tôn kính lẫn nhau

Hai người vừa tách ra, nữ chính Nhâm Hương Hương liền tiến đến hỏi Côn Húc Cương có muốn cùng đến quán ăn vặt ngoài trời bên cạnh ăn khuya không. Nhâm đại mỹ nhân vì không để mục đích của mình thể hiện quá rõ ràng, cô ta thông minh mời những người khác trước, đợi cảnh quay cuối cùng của Côn Húc Cương kết thúc mới xuất hiện. Ngay cả Hà Thời Đại ngồi ở một bên hết ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ, lại ngủ rồi tỉnh cũng cảm thấy phương pháp này của cô ta vô cùng hay.

Trợ lý của Nhâm Hương Hương tự mình đến mời Hà Thời Đại, có điều Hà Thời Đại thấy biểu cảm trên mặt Âu Khắc Dương cũng biết anh ta vô duyên với bữa ăn khuya này rồi, chung quy không phải nhân vật chính tự thân mời, thái độ bọn họ có thể có có thể không. Mẫn cảm như Âu Khắc Dương chắc chắn phát hiện Nhâm Hương Hương có địch ý ngầm với mình, anh biết này địch ý từ đâu mà tới, có lẽ chính là bởi Côn Húc Cương vừa rồi trong lúc diễn cõng mình đi?

Âu Khắc Dương không cần dựa vào cô ta tạo scandal, sau khi mọi người rời đi cũng kín đáo cùng Hà Thời Đại quay về khách sạn, xoa xoa bả vai đau nhức vào buồng tắm, vẫn là tắm rửa thoải mái hơn.

Vừa diễn xong còn phải ăn bữa cơm xã giao với người khác, Côn Húc Cương lúc này đây vô cùng hâm mộ Âu Khắc Dương, có thể kín đáo rời đi. Nhưng mà tên nhóc kia vừa rồi không phải đổi tính à, rõ ràng khi ống kính cuối cùng quay xong, một câu trào phóng cũng không hề nói, mặt không biểu cảm bỏ đi, coi mình thành bệnh dịch sao, thật là.

Ngồi bên trái Nhâm Hương Hương chính là Côn Húc Cương, bên phải là đạo diễn Lữ, phong thuỷ bảo địa (*) như vậy, làm cho những diễn viên khác ao ước không thôi, đương nhiên cũng không thiếu người a dua nịnh hót Nhâm Hương Hương, khiến Nhâm Hương Hương toàn thân đều lâng lâng, cô ta nghĩ thế này, không thể trở thành bạn gái của Côn đại thần, vậy trở thành một trong những tình nhân của hắn cũng không tệ.

(*) Phong thủy bảo địa (风水宝地): nơi có phong thủy tốt

Thức đêm quay phim, đạo diễn Lữ cũng là đàn ông trung niên, giờ đây ông đặt hết lực chú ý vào hải sản, hoàn toàn không chú ý tới dị thường của Côn Húc Cương. Ngược lại trợ lý Tiểu Lương của Côn Húc Cương lặng lẽ hỏi hắn: "Đại thần, có chỗ nào không thoải mái à?"

Côn đại thần lắc đầu tỏ vẻ bản thân không có vấn đề, trợ lý Tiểu Lương lập tức lui về chỗ ngồi tiếp tục ăn hải sản. Đi theo đại thần đã vài năm, chưa từng nghe nói đại thần dị ứng hải sản, có lẽ do hôm nay quay phim khá mệt mỏi. Làm trợ lý vạn năng Tiểu Lương đối với mọi thứ của đại thần vẫn tương đối hiểu rõ, cái gì là sinh hoạt cá nhân, tôi không nói nhiều, không biết đêm nay lại có vị mỹ nhân nào lọt vào pháp nhãn của Côn đại thần.

Từ diễn viên cũng chơi tới bến, ngày mai có thể nghỉ ngơi cả nửa ngày, uống chút rượu cho tâm tình vui vẻ, vì thế bọn họ bắt đầu thay phiên mời Côn Húc Cương. Thời điểm mời rượu Nhâm Hương Hương cũng đi lên, vậy cùng rót đi. Mới đầu Nhâm Hương Hương còn ra vẻ rụt rè, sau rất nhanh đã phóng túng uống, còn giả bộ choáng đầu tựa lên vai Côn Húc Cương.

Côn đại thần có sinh hoạt cá nhân tuy rằng muôn màu muôn vẻ, nhưng cũng không phải không đến nỗi kén ăn, hắn từ chối thủ đoạn chủ động dâng lên tận cửa vẫn có, tựa như Nhâm Hương Hương này, hắn xoay người đỡ đối phương về lại chỗ ngồi, cũng dịch ghế của mình ra xa một chút, mắt thấy uống kha khá rồi, trợ lý Tiểu Lương rất biết nhìn ánh mắt hắn lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, không ngừng nói với mọi người: "Đại thần cũng bị mọi người chuốc say rồi, tôi dìu đại thần về khách sạn nghỉ ngơi trước, mọi người cứ tiếp tục chơi, tiếp tục chơi."

Nhâm Hương Hương vô cùng bất mãn cũng không nói gì, là chính cô ta tự làm tự chịu, ai biết tửu lượng đại thần kém vậy, chẳng phải nghe các chị em khác từng thấy đại thần uống nói tửu lượng đại thần rất tốt sao? Cô ta còn muốn mượn cơ hội này tiếp cận đại thần rồi cứ thế trèo lên giường hắn.

Chính là, đại thần bị mang đi rồi! Hừ!

Nhưng mà, vẫn còn đạo diễn Lữ, không phải sao?

Ai biết kết quả sẽ là như thế nào, chuyện trong giới giải trí sao có thể nói được rõ ràng.

Côn Húc Cương giả say rời khỏi quán ăn vặt, thoát khỏi đám người kia đầu cũng hết choáng váng, đi đường cũng thẳng lên. Trở lại khách sạn, Tiểu Lương hỏi: "Đại thần, em xả nước tắm cho anh nhé?"

Côn đại thần nói: "Được."

Trợ lý Tiểu Lương hăng hái khẽ hát đi xả nước cho đại thần, còn Côn Húc Cương chợt nhớ đến Âu Khắc Dương đang ở phòng bên cạnh, cầm thẻ phòng rồi qua bấm chuông.

Mở cửa là Hà Thời Đại vừa ngáp vừa mắng chửi trong lòng, thấy là Côn Húc Cương lập tức mở to hai mắt: "Đại thần, trễ thế này rồi còn chuyện gì sao?"

Nghĩ tới quan hệ giữa hắn và Âu Khắc Dương, Hà Thời Đại liền đau đầu, thắt lưng đau, chân cũng đau, dẫu bọn họ là chồng chồng chưa cưới nhưng cũng không thể trắng trợn ở cùng một chỗ đi.

Côn Húc Cương bước qua Hà Thời Đại đi vào trong, sau đó đứng sững tại chỗ, bởi hắn thấy Âu Khắc Dương nằm trên giường vậy mà không mặc áo, để trần thân trên, mặc một cái quần tứ giác bó sát, đang ôm chăn ngủ ngon lành!

Hắn nhớ có một lần tên Âu Khắc Dương này trèo lên giường câu dẫn hắn, trên dưới cả cơ thể bao bọc kín kẽ, thậm chí còn mặc áo ngủ hình hoạt hình, từ khi nào cậu ta trở nên phóng khoáng như vậy, lại có thể đi ngủ không mặc áo, không mặc áo......

Hà Thời Đại gà mẹ sợ khí lạnh bên ngoài tiến vào, thuận tay đóng cửa: "Vậy, đại thần, Tiểu Âu vừa mới ngủ, có muốn đánh thức cậu ấy không."

Côn Húc Cương lúc này bỗng nghĩ đến lời mẹ nói tối nay trong điện thoại.

"Húc Cương, Khắc Dương với con đã ở cùng đoàn làm phim, cho dù các con có xích mích gì thì thằng bé cũng là đứa con duy nhất của chú Âu con, thay ba mẹ chiếu cố nó cho tốt nhé."

Chiếu cố cậu ta, chiếu cố cậu ta.

Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của Hà Thời Đại, Côn Húc Cương ma xui quỷ khiến kéo lại chăn cho Âu Khắc Dương.

Hà Thời Đại: "......"

Khi nhìn lại kiệt tác của mình, Côn Húc Cương trừng cái tay: "......"

Cho ngươi tay tiện.

Lúc này, Âu Khắc Dương nửa mở mắt nhìn thấy hắn.

Tim Côn Húc Cương trống rỗng, chạy đi.

Bụp!

Đầu đụng khung cửa.

Hà Thời Đại há to mồm: "......"

Âu Khắc Dương mờ mịt: "......"


Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net