Chương 20. Rụt rè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn làm phim "Thiên Thành" đã quay xong, quay MV vì nữ chính sinh bệnh nên tạm nghỉ một ngày, bởi vậy Âu Khắc Dương có thời gian cùng đi dạo phố với Liễu Mỹ Cầm. Dựa theo thưởng thức và điều kiện sống của vị nữ sĩ này, bà hẳn phải đến những shop trong trung tâm thành phố để mua sắm.

Suy đoán quả không sai, nơi Liễu nữ sĩ đi đúng là trung tâm mua sắm giá trên trời trong trung tâm thành phố. Nơi này chiếm diện tích vô cùng lớn, hai ngày trước Âu Khắc Dương còn ở nơi này quay vài cảnh quay. Tuy rằng chưa quá quen thuộc với thế giới này nhưng khả năng xác định mua hàng vẫn còn có. Mẹ của anh cũng là người thích mua sắm, bà thường mang theo con trai mình ra ngoài, cũng thích tự thử quần áo cho mình ngắm, cuối cùng mua hay không lại là chuyện của riêng bà, chủ yếu là vì cô đơn nên muốn có người đi cùng thôi.

Về phần mua sắm này chỉ là cách hai mẹ con tương tác.

Âu Khắc Dương cong tay lên, nói với Liễu Mỹ Cầm: "Dì à, dì muốn khoác tay không?"

Liễu Mỹ Cầm mỉm cười, hai đứa con trai kia của bà chưa từng để bà khoác tay, Âu Khắc Dương thế này làm cho bà cảm thấy xa lạ, nhưng cũng cảm thấy thực khiến người ta dễ gần. Chí ít thế giới của nó ngoài con trai mình ra còn có những thứ khác, có thể chứa được thứ khác cũng là chuyển biến vô cùng tốt.

"Tất nhiên rồi." Liễu Mỹ Cầm khoác lấy tay Âu Khắc Dương, như vậy, bọn họ tựa như mẹ con rồi.

Cũng quả thật rất giống mẹ con, ít nhất Âu Khắc Dương bây giờ là nửa con trai của bà.

Liễu Mỹ Cầm sắp xếp xong thời gian buổi sáng của hai người thì tới trung tâm mua sắm trong trung tâm thành phố, mua xong có thể trực tiếp ném ra ghế sau xe. Là một phụ nữ truyền thống, Liễu Mỹ Cầm ra khỏi cửa luôn dẫn theo tài xế, về đến nhà để giúp việc mang các thứ lên lầu.

Phụ nữ mua sắm cũng chỉ là quần áo giầy dép trang sức, chẳng qua là đi nơi khác mà thôi, xem năng lực bản thân tới đâu, chênh lệch sẽ có, chỉ không biết lớn hay nhỏ thôi.

Liễu Mỹ Cầm cũng xem như là nhân sĩ xã hội thượng lưu, mỗi cửa hiệu bà đến đều là shop hàng hiệu. Bà lựa chọn quần áo vô cùng cẩn thận, thử một bộ rồi lại một bộ, mãi đến lúc phù hợp với quần áo mình muốn mặc mới quyết định mua. Nhân viên bán hàng hiểu rõ Liễu Mỹ Cầm, kiên nhẫn chờ bà. Dù sao mỗi lần đến, vị khách này cũng sẽ mua một hai bộ rồi mới đi.

Hôm nay với tư cách là một người mẹ tốt, bà sẽ không đồng ý để Âu Khắc Dương trả tiền. Cho dù nhìn thế nào, Âu Khắc Dương hiện giờ chỉ như một học sinh, nào có chỗ giống đứa trẻ đã có khả năng kiếm tiền, vậy nên bà sẽ không để Âu Khắc Dương trả tiền mua đồ.

Trong lúc mua quần áo, Âu Khắc Dương cũng đưa ra lời khuyên của mình. Liễu Mỹ Cầm rất ngạc nhiên bởi khiếu thẩm mỹ của anh ấy thế mà bắt trend như vậy, chẳng những có thưởng thức nhất định với quần áo nam, đến cả đồ nữ cũng có nhận thức riêng.

Thật ra Âu Khắc Dương cũng chỉ học tập từ mẹ mình thôi.

Ngay khi hai người định rời khỏi cửa hàng thì thấy một người phụ nữ đi tới trước mặt, theo cạnh người phụ nữ này là một cậu trai trẻ đẹp trai, mà Liễu Mỹ Cầm biết vị phụ nhân (*) này.

(*) phụ nhân (妇人): người phụ nữ đã có chồng

Người phụ nữ đó mở miệng trước, dáng người bà hơi đẫy đà, nhưng nụ cười trên mặt lại không quá ôn hòa, miệng nói ra lời khiến người nghe có chút không thoải mái: "Ô, Mỹ Cầm, hôm nay cuối cùng cũng đã mang con trai đi dạo phố rồi à."

Âu Khắc Dương một tay xách quần áo vừa mua một tay khoác cánh tay Liễu Mỹ Cầm, tươi cười trên mặt bà cứng đờ, nói: "Đúng vậy, bà cũng ra ngoài cùng con trai sao?"

Sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Âu Khắc Dương vẫn viết rõ trên mặt đối phương. Nếu nói Âu Khắc Dương nhớ không nhầm, người này chính là Nguyên Thành Trí cùng cạnh tranh vai diễn Giang Hàm Dục với anh. Sau ngày hôm đó bọn họ chưa từng gặp lại nhau.

Hai người vốn không cùng công ty, hiện tại Âu Khắc Dương cũng chưa được hoạt động trước truyền thông, vì vậy khả năng gặp nhau của bọn họ vô cùng nhỏ.

Trong lúc Âu Khắc Dương không biết gì, Nguyên Thành Trí đã coi anh là một đối thủ đáng gờm. Đúng vậy, sau lần bị thua kia, cậu ta trở về công ty yêu cầu tiến hành đủ khóa huấn luyện. Ngôi sao đang nổi còn phấn đấu như vậy khiến công ty vô cùng vui mừng, chỉ cay đắng cho những thực tập sinh vừa mới vào công ty kia, huấn luyện thật sự rất vất vả mà.

Hai phụ nhân đang nói chuyện thì bị Nguyên Thành Trí cắt ngang: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây."

Âu Khắc Dương mỉm cười với cậu ta: "Xin chào." Chào hỏi là phép lịch sự cơ bản.

Liễu Mỹ Cầm trái lại phản ứng trước: "Các con biết nhau sao?"

Nguyên Thành Trí nói: "Vâng, chúng cháu từng gặp nhau một lần."

Người phụ nữ nói: "Tiểu Trí, con biết con của dì Mỹ Cầm à, chuyện khi nào vậy."

Nguyên Thành Trí không hề thể hiện ra một mặt đặc biệt ấu trĩ trước mặt mẹ mình. Tất nhiên, trải qua điều chỉnh trong khoảng thời gian này, cả người cậu ta trưởng thành hơn nhiều, Âu Khắc Dương có thể cảm giác được.

Âu Khắc Dương có phải con trai Liễu Mỹ Cầm không, Nguyên Thành Trí không rõ, dù sao cậu ta nghĩ mẹ mình nói đúng, mà Âu Khắc Dương và Liễu Mỹ Cầm dĩ nhiên sẽ không đi giải thích, bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ.

Từ trên mặt Liễu Mỹ Cầm có thể nhận thấy dường như bà không quá thích vị nữ sĩ tròn trịa trước mắt, nhưng nếu Nguyên Thành Trí đã nhận ra anh, vậy thì bọn họ ít nhất cũng nên lịch sự chào hỏi, nói hai câu cũng không có vấn đề.

Đợi hai mẹ con Nguyên Thành Trí nói chuyện xong, Liễu Mỹ Cầm vừa lúc nhận được điện thoại từ thư ký chồng bà, cũng chính là cha của Côn Húc Cương, vị đại nhân vật (*) này buổi chiều sẽ về nhà ăn cơm. Chồng về nhà, Liễu Mỹ Cầm hiển nhiên đặt chuyện của chồng lên hàng đầu, bốn người không có nhiều chuyện tán gẫu liền tự giải tán.

(*) Đại nhân vật (大人物): người có danh vọng, người tai to mặt lớn

Có điều, ngay trước khi rời đi Nguyên Thành Trí gọi Âu Khắc Dương lại: "Này, lưu điện thoại đi."

Nếu như không có hai người phụ nữ kia, Âu Khắc Dương sẽ giả bộ không nghe thấy. Bây giờ Nguyên Thành Trí gọi anh, không thể làm như không biết được. Mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn báo số điện thoại mình ra, Nguyên Thành Trí lưu lại rồi lập tức gọi sang di động anh, sau đó mới để Âu Khắc Dương rời đi.

Âu Khắc Dương mỉm cười với cậu ta: "Hẹn gặp lại."

Cái mỉm cười này khiến Nguyên Thành Trí bỗng nhiên dựng hết lông tơ, không tự chủ mà rùng mình, mẹ Thành quan tâm hỏi cậu ta: "Tiểu Trí, lạnh lắm à?"

Nguyên Thành Trí nói: "Không ạ, mẹ, chẳng phải mẹ muốn xem bộ quần áo mới thiết kế sao?"

Âu Khắc Dương và Liễu Mỹ Cầm đã đi xa cùng nhìn nhau cười, bọn họ rất ăn ý không nhắc lại, xem ra mẹ Thành vốn chưa từng gặp con trai gia đình Côn nên bà mới không nhận ra Âu Khắc Dương thực ra không phải con trai họ Côn.

Tóm lại, dẫu hôm nay phải về sớm nhưng Liễu Mỹ Cầm vẫn vô cùng vui vẻ.

Quần áo không mua được bao nhiêu, bọn họ vào một nhà hàng Trung Quốc trong trung tâm thương mại ăn trưa.

Buổi chiều, tài xế đưa Liễu Mỹ Cầm trở về rồi lại đưa Âu Khắc Dương về ký túc của anh.

Liễu Mỹ Cầm muốn giữ Âu Khắc Dương lại ăn cơm nhưng Âu Khắc Dương uyển chuyển từ chối. Cha Côn là quân nhân, hơn nữa quân hàm cũng không thấp. Cùng đối diện với quân nhân, Âu Khắc Dương sẽ có thói quen lấy thái độ của quân nhân để xuất hiện. Anh không phải Âu Khắc Dương ban đầu, cha Côn từng lăn lộn chốn quan trường, chắc chắn nhìn ra được chút manh mối. Đừng xem thường năng lực của quân nhân, có lẽ bọn họ không tin quỷ thần, nhưng bọn họ chắc chắn nhận ra được sự biến hóa của người này.

Liễu Mỹ Cầm là phụ nữ đã có chồng, Âu Khắc Dương có thể mượn tài ăn nói của mình để trốn thoát, nhưng cha Côn nhất định không dễ qua mặt như vậy, phải qua một năm rưỡi ông mới có thể tin tưởng Âu Khắc Dương thật sự thay đổi. Nói tóm lại, Âu Khắc Dương chính xác là không muốn gặp mặt cha Côn.

Về đến ký túc xá, Âu Khắc Dương vừa thả ba lô lên ghế trong phòng liền nghe thấy di động vang.

Điện thoại này của anh bình thường ngoại trừ Hà Thời Đại gọi thì không còn ai khác, Côn Húc Cương sẽ không tự chạy tới tìm ngược, không cần nghĩ anh cũng biết đại khái là ai.

Không tiếp điện thoại sẽ phải gọi lại, Âu Khắc Dương nhìn màn hình nhảy ra ba chữ Nguyên Thành Trí, vẫn nhận nghe điện.

"Tôi cho là cậu sẽ không nhận điện thoại của tôi cơ." Nguyên Thành Trí cười nói.

Âu Khắc Dương nhìn hai con sẻ nhỏ bay ngoài cửa sổ, nói: "Không đâu."

Nguyên Thành Trí nói: "Buổi tối rảnh không đi uống hai ly, có một người bạn tối nay sinh nhật, tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn."

Âu Khắc Dương rõ ràng muốn cự tuyệt, hơn nữa anh cũng tìm lấy cớ: "Tối nay trong nhà có việc không thể ra ngoài, có lẽ làm cậu thất vọng rồi, lần sau tôi mời cậu."

Nguyên Thành Trí đầu bên kia đã biết đây là lời khách sáo, cậu ta bóp con gà cao su màu vàng trên tay, nói: "Được rồi, vậy không phiền cậu nữa."

Âu Khắc Dương nói hẹn gặp lại thì lập tức cúp điện thoại, ném di động lên giường, trực tiếp cởi áo khoác, áo trong, quần dài đi vào phòng tắm.

Hà Thời Đại vừa từ bên ngoài về thấy Âu Khắc Dương đang lột quần xuống, không tự chủ nhắc nhở: "Âu Khắc Dương, chú ý một chút, chú ý một chút, trong nhà còn có người đấy, cái tính thích lõa thể này của cậu khi nào mới có thể bỏ hả."

Âu Khắc Dương trước khi đóng cửa phòng tắm nói: "Mọi người đều là nam, anh đạo đức giả cái gì, tôi cũng sẽ không có ý nghĩ gì với anh."

Hà Thời Đại nghẹn lời trong họng, lên không được xuống cũng chẳng xong, cuối cùng anh ta đành nói: "Vẫn phải chú ý hình tượng, về sau nếu có nhóm chó săn gần đây, sinh hoạt cá nhân của cậu sẽ hoàn toàn bị phơi bày ra ánh sáng, hôm sau liền lên đầu báo."

Âu Khắc Dương đáp: "Tôi không để ý, dù sao sinh hoạt cá nhân của tôi rất sạch sẽ."

Hà Thời Đại: "......" Lạc đề rồi.

Tóm lại, Hà Thời Đại dong dài cái gì, Âu Khắc Dương đều có thể trực tiếp từ chối.

Tắm xong Âu Khắc Dương quấn khăn tắm ra ngoài, vừa lau tóc bằng khăn mặt, vừa đi đến phòng khách mở TV. Anh thích xem chương trình pháp chế thời nay, đặc biệt là chương trình "Một Lưới Bắt Trọn", suy luận xử án của thám tử trong đó làm anh thấy khá thú vị.

Hà Thời Đại đang ngồi một bên cầm sổ tay nghiên cứu thực đơn, đẩy kính mắt nói: "Sao cậu chẳng giống một thanh niên chút nào vậy."

Âu Khắc Dương nói: "Phải thế nào mới giống thanh niên."

Hà Thời Đại nghĩ nghĩ rồi nói: "Tán gái, đi chơi qua đêm, cùng bạn bè đi du lịch."

Âu Khắc Dương nói: "Chẳng lẽ thời trẻ của anh trải qua như vậy?"

Hà Thời Đại trên mặt xao động, trầm mặc không nói, tiếp tục nghiên cứu thực đơn của mình.

Ngay khi họ đang chú ý việc riêng của mình, chuông cửa ký túc xá vang lên.

Loại chuyện như mở cửa này dĩ nhiên là Hà Thời Đại đi làm, trong ký túc Âu Khắc Dương chính là một ông lớn =.=

Cửa vừa mở anh ta liền kinh hãi, đứng bên ngoài lại là Côn đại thần Côn Húc Cương đeo kính râm anh khí mười phần.

"Ây, đại thần, sao lại ở đây."

Côn Húc Cương không chút khách khí, nói: "Tìm Âu Khắc Dương."

Hà Thời Đại chỉ vào bên trong: "Bên trong." Rồi lùi về sau một bước để Côn Húc Cương vào cửa.

Sau đó, Côn Húc Cương nhìn thấy một cảnh tượng thế này.

Âu Khắc Dương trên cổ choàng khăn mặt, thân trên để trần, thân dưới quấn khăn tắm đang cầm điều khiển xem TV.

Có người tiến vào, Âu Khắc Dương ngẩng đầu mặt không cảm xúc, trong mắt lại viết: Mất Hứng.

Ba giây sau, Côn Húc Cương nóng nảy nói: "Âu Khắc Dương cậu ở bên ngoài vậy mà không biết cái gì gọi là rụt rè sao!"

Âu Khắc Dương: "......"

Hà Thời Đại: "......"

Đối với một người đàn ông mà nói, rụt rè là cái gì vậy?

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Trong quá trình bị ngược, đại thần đã vô tình chú ý Tiểu Âu rồi ╮(╯▽╰)╭ Đại thần là M mà.


Hết chương 20.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net