Chương 33: Họa lại bay đến, căn bệnh đa nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng chính nhà Khố Địch ở Sùng Hóa phường, Khố Địch Diên Trung lo lắng đối mặt với vị khách không mời, cẩn thận cười nói: "Lư phường chính hôm nay ghé đến hàn xá, chẳng hay có gì chỉ giáo?"

Ngồi đối diện với ông ta là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, da dẻ trắng trẻo hồng hào, chòm râu được chải chuốt chỉnh tề, dáng vẻ đoan chính cao nhã, chính là Phường chính của Sùng Hóa phường tên Lư Thoán, Khố Địch Diên Trung là một người chú trọng vẻ ngoài nhưng khi ngồi với ông ta vẫn giống như một người nhà quê mới lên vậy. Lúc này Lư Thoán cũng híp mắt đánh giá Khố Địch Diên Trung, thấy trên mặt đối phương lộ ra nét kính nể từ tận đáy lòng mới gật đầu cười bảo: "Lư tôi đến đây là để chúc mừng lão gia."

Khố Địch Diên Trung kinh ngạc ngẩng đầu: "Phường chính nói lời này là nghĩa làm sao?"

Lư Thoán vuốt râu, thận trọng cười đáp: "Chắc ông vẫn chưa biết, mấy ngày nữa trong cung có cuộc tuyển chọn, nghe nói trưởng nữ nhà ông tài mạo song toàn, tôi đây muốn đưa lệnh ái vào danh sách thi tuyển, nên đến đây nói với ông một tiếng."

Khố Địch Diên Trung nhất thời ngẩn người, lúc này mới hay Phường chính sáng sớm tới nhà là vì điều gì, vội thưa: "Phường chính minh giám, tiểu nữ hèn mọn, sao dám đảm đương trọng trách này?" Ông ta từng nghe nói, cái gọi là thu tuyển chính là tuyển cung nữ, nhưng cung nữ dễ làm lắm chắc? Nếu không thể thọ ân được thả ra, thì chính là bạc đầu ở trong cung!

Lư Thoán đã dự liệu trước việc này, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: "Lão gia nói thế sai rồi, nếu như là tuyển chọn cung nữ, Lư tôi cũng sẽ không nhớ đến lệnh ái. Nhưng lần này thì khác, ngoại trừ cung nữ còn chọn ra dân nữ tài mạo nhập cung là nữ quan ở Lục Thượng cục, đây là một cơ hội ngàn năm có một, một khi được chọn, không chỉ là cẩm y ngọc thực, dựa vào tướng mạo của lệnh ái, nói không chừng có thể hầu hạ quý nhân trong cung, vinh quang đến cỡ nào. Lão gia đừng nhất thời hồ đồ mà làm lỡ cả tương lai của lệnh ái mới được."

Khố Địch Diên Trung không biết nói sao, ậm ừ một lúc mới nói: "Phường chính có điều không biết, tính cách tiểu nữ bướng bỉnh, quả thực không thể chịu nổi trọng trách này, nếu như sau này nhập cung đụng chạm vị quý nhân nào, thì phải làm sao đây?"

Lư Thoán lạnh nhạt đáp: "Cái này thì không cần lão gia lo lắng, tài mạo của lệnh ái cả phường này ai cũng biết, làm gì có chuyện bướng bỉnh khó bảo như ông nói? Chuyện thu tuyển, Lư tôi cũng là làm việc công bằng, hôm nay đến chỉ là muốn báo một tiếng, mười ngày sau là đến kỳ thu tuyển, ông cứ bảo lệnh ái chuẩn bị tốt là được."

Khố Địch Diên Trung còn muốn nói nữa, Tào thị bưng khay đã tiến lên phía trước, cung kính đặt lên bàn của Lư Thoán một ly trà sen, cười nói: "Phường chính, đây được làm từ hạt sen tươi mới trong năm nay, mùi vị hơi thô một chút, Phường chính chớ chê trách."

Trên mặt Lư Thoán một lần nữa mỉm cười, bưng ly bạc khắc hình lá sen lên uống một ngụm, gật đầu nói: "Quả nhiên thanh mát."

Tào thị khiêm tốn cười, lúc này mới đặt một ly khác đến chỗ Khố Địch Diên Trung, liếc ông ta một cái, rồi quay đầu cười với Lư Thoán: "Lão gia tôi đúng là sơ suất, trong lòng hiểu rõ ý tốt của Lư phường chính nhưng miệng lại không nói ra được, tuyển chọn cung nữ vốn là chuyện hiếm có, vẫn là đa tạ Phường chính đã nghĩ đến nhà chúng tôi mới phải."

Lư Thoán gật đầu cười: "Đúng là vậy! Đây là một cơ duyên hiếm gặp! Lão gia, ông nói xem đúng không?"

Trong lòng Khố Địch Diên Trung vẫn có hơi không vui, nhưng đứng trước mặt Phường chính cai quản trị an tô thuế của cả phường này, lại còn là một chi trong năm họ ở Phạm Dương - Lư thị, là con cháu danh môn thực thụ, đó chính là khí thế khiến ông ta không thể nào ngẩng đầu lên được. Lúc này, câu "không phải" nghẹn ở trong cổ, nặng tựa nghìn cân, lại bắt gặp ánh mắt của Tào thị, muốn nói cũng không nói nữa, chỉ đành cười gượng gật đầu.

Lư Thoán lộ ra thần sắc vui mừng: "Lão gia thấu hiểu đại nghĩa, Lư tôi cũng yên tâm, nếu đã như vậy, xin mời nhấc bút, cũng mời lệnh ái ra đây ấn dấu tay." Nói rồi lôi ra một tờ giấy, bên trên trắng tinh, nhà Khố Địch là nhà đầu tiên.

Khố Địch Diên Trung cười khổ: "Phường chính có điều không biết, tiểu nữ nhà tôi nay ở nhà cậu nó, không thường hay về nhà, chỉ e vẫn phải đến nhà cậu nó một chuyến mới được."

Lư Thoán không hề bất ngờ, gật đầu đáp: "Cũng được, mời lão gia viết tên lên, còn về dấu tay, Lư tôi đi với ông một chuyến vậy."

Khố Địch Diên Trung kinh ngạc mở to mắt, đến cả Tào thị cũng ngạc nhiên. Lư Thoán bình thản nói: "Chuyện thu tuyển không chậm trễ được. Xe ngựa của tôi đang ở bên ngoài, phiền lão gia dẫn tôi đi một chuyến."

Đoạn đường từ nhà Khố Địch đến nhà họ An không xa, ngồi xe ngựa một lúc là đến. Khố Địch Diên Trung lại cảm thấy không khí trong xe bức bách lạ thường, cánh tay bị Tào thị nắm trước khi lên đường vẫn còn lâm râm đau, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Lư Thoán, rồi lại nghĩ đến gương mặt không giận vẫn uy nghiêm của An Tứ lang, thái dương đổ đầy mồ hôi.

Xe ngựa dừng trước cổng nhà họ An, người gác cổng nghe tin Phường chính đến vội vàng dẫn vào trong đình ngoài chờ, lại có quản gia đến cẩn thận tiếp đãi, chỉ nói: "Mong Phường chính và Đại lang chờ cho một lát, chủ nhân nhà tôi đi mời đại phu rồi, sẽ trở về ngay."

Khố Địch Diên Trung thắc mắc hỏi: "Là ai bị bệnh?"

Quản gia than: "Chính là cô Cả bệnh ạ."

Lời vừa nói ra, không chỉ Khố Địch Diên Trung mà cả Lư Thoán cũng biến sắc, vừa mở miệng định hỏi, khó khăn lắm mới kiềm xuống được thì Khố Địch Diên Trung đã hỏi ngay: "Nó bệnh gì? Có nặng hay không?"

Quản gia thưa: "Chuyện này lão nô không rõ, hình như mấy ngày trước có mời lang trung đến xem, hôm nay hình như lại nặng hơn rồi."

Đang nói, An Tĩnh Trí từ ngoài đã vội vã tiến vào, sau lưng còn có một đại phu theo sau, nhìn thấy Khố Địch Diên Trung và Lư Thoán, ông kinh ngạc hỏi: "Em rể sao hôm nay lại đến đây? Vị quý khách này hình như rất quen..."

Khố Địch Diên Trung vội vàng giới thiệu một lượt, An Tĩnh Trí giật mình: "Ra là Lư Phường chính, thất lễ thất lễ." Nói rồi quay đầu bảo quản gia dắt đại phu vào trong rồi mới bảo: "Hôm nay chậm trễ, mời hai vị đến phòng chính." Rồi cùng với Lư Thoán và Khố Địch Diên Trung vào phòng chính, Thạch thị cũng ra nghênh tiếp, cùng với An Tĩnh Trí tiếp khách.

Sau khi đã ổn định, An Tĩnh Trí cười nói: "Chẳng hay Lư Minh Phủ ở huyện Vạn Niên là gì của Lư Phường chính?"

Lư Thoán vội bảo: "Là người anh họ hàng của tôi."

An Tĩnh Trí nói: "Thảo nào tôi thấy Phường chính rất quen, khí chất của ngài và Lư Minh Phủ giống nhau tới bảy tám phần."

Nghe thấy An Tĩnh Trí nhắc tới người anh họ chi chính của mình, Lư Thoán cũng không dám chậm trễ, cười hỏi thăm vài câu mới hay ra thương nhân người Hồ trước mặt mình đã quen biết với anh họ mười mấy năm rồi, lại thấy phòng chính nhà họ An trang trí trang nhã tinh tế, bình phong thủy mặc, đều không phải đồ vật thô tục, trong lòng cũng không dám xem thường nữa.

An Tĩnh Trí bèn hỏi: "Lư Phường chính đến nhà, chẳng hay có việc gì chăng?"

Lư Thoán mỉm cười, nói sơ về việc thu tuyển. An Tĩnh Trí gật đầu nói: "Chú nhà tôi cũng từng hầu hạ ở trong cung, đây quả là cơ hội ngàn năm một thuở, chỉ mong cháu gái nhà tôi có phúc phận này." Nói rồi để lộ vẻ mặt u buồn, lại nhìn Khố Địch Diên Trung một cái.

Khố Địch Diên Trung vội hỏi: "Nghe nói Lưu Ly bệnh rồi, nay con bé thế nào?"

An Tĩnh Trí nhìn Lư Thoán, làm bộ muốn nói lại thôi, một lúc mới đáp: "Đúng ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì, sau lễ thất tịch, tỳ vị của nó không khỏe, lẽ ra uống vài thang thuốc là khỏe rồi, chẳng ngờ hôm nay lại tái phát."

Lư Thoán nghe thấy không lệch so với lời của quản gia là bao, nghĩ đến dáng vẻ gấp gáp của An Tĩnh Trí lúc nãy, giờ lại cật lực nói giảm nói tránh, trong lòng trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Theo lý mà nói lúc này không nên làm phiền, chỉ là Đại nương quý phủ đã có tên trong danh sách thu tuyển, theo lý phải ký tên ấn dấu tay, chẳng hay có thể đưa tôi đi xem một chút chăng? Chỉ mong hỏi thêm vài câu mà thôi."

An Tĩnh Trí vội đáp: "Đương nhiên là được, xin chờ để An tôi cho người quạt bớt mùi thuốc đi đã." Thạch thị bèn gọi nha hoàn dặn dò mấy câu, một lúc sau An Tĩnh Trí mới dẫn Lư Thoán và Khố Địch Diên Trung vào căn phòng phía Đông. Cửa sổ phòng được mở ra, vừa vén rèm đã nghe thấy mùi thuốc nồng nặc. Trong phòng có bốn năm tỳ nữ đứng hầu, thần sắc có hơi lo lắng. Vị đại phu lúc nãy đang đứng ở bên ngoài kê đơn thuốc.

Trong lòng Lư Thoán chấn động, cười nói: "Chẳng hay quý danh vị đại phu này, chức vụ là chi?"

Đại phu mỉm cười nghiêng mình: "Tại hạ họ Phương, là đại phu ở Tùng Thọ Đường."

An Tĩnh Trí đi mấy bước đến trước cửa, có nữ tỳ vén rèn lên, Lư Thoán không tiện nói nữa chỉ đành bước vào, vào trong rồi mới biết ngoại trừ mùi thuốc, trong phòng hình như còn có mùi chua. Trong phòng có một nữ tử mặc váy màu xanh lục, thấy có người vào liền hành lễ: "Ra mắt Phường chính, ra mắt cha, cậu." Lúc đứng lên thân thể loạng choạng, mấy tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ lấy.

Lư Thoán nhìn tỉ mỉ một lượt, chỉ thấy nữ tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, chỉ là hai gò má hơi hóp, sắc mặt vàng vọt, có vẻ như bệnh không nhẹ. Hai đôi mày của ông ta bất giác nhíu lại, nhưng khi nghĩ đến lời dặn của người đó, liền mỉm cười gật đầu: "Khách khí. Lư tôi đến đây làm gì chắc cô Cả cũng đã rõ, hôm nay không cần ký tên, chỉ cần cô Cả ấn dấu tay là được." Nữ tử đó hơi hốt hoảng gật đầu, Lư Thoán đang định rút tờ giấy từ trong ống tay áo ra, lại thấy nữ tử đột nhiên biến sắc, bưng miệng chạy ra phía sau giường, sau đó vang lên tiếng nôn ọe. Lúc này Lư Thoán mới biết mùi chua trong phòng từ đâu mà có, nhìn thấy An Tĩnh Trí vội vàng chạy ra ngoài, đứng ngẩn người ở ngoài phòng một lúc, lúc trở lại sắc mặt đã đen lại mà vẫn gượng cười với Lư Thoán: "Thật xin lỗi, chi bằng Phường chính cứ ở bên ngoài đợi cho một lát?"

Lư Thoán gật đầu, rồi theo ông ta ra phòng ngoài ngồi, thấy đại phu kia đang thu dọn đồ đạc, bình tĩnh nói với An Tĩnh Trí: "Mau chóng bốc thuốc theo đơn lão phu kê, rồi nấu lửa to, tất cả người trong viện đều phải uống, mấy ngày này không được uống nước lã." Nói rồi cung kính rời khỏi. Khố Địch Diên Trung ngẩn người, quay đầu hỏi An Tĩnh Trí: "Đại phu nói thế là sao?"

An Tĩnh Trí nhíu mày: "Đương nhiên là lo cả nhà ăn phải đồ không sạch sẽ." Nỗi nghi hoặc trong lòng Lư Thoán càng lúc càng lớn, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, đứng dậy cười nói với Khố Địch Diên Trung: "Nếu đã như thế, Lư tôi hôm nay không dám làm phiền nữa, vài ngày tới khi thân thể lệnh ái khỏe rồi mới nói tiếp cũng không muộn. Tôi còn có việc, xin cáo từ." Khố Địch Diên Trung vội nói "làm phiền Phường chính", sắc mặt An Tĩnh Trí đang u buồn cũng gắng tươi tắn trở lại, không yên lòng tiễn thêm một đoạn.

Lư Thoán lên xe về nhà trước, rồi lại gọi quản gia đắc lực nhất trong nhà nhỏ giọng căn dặn một lượt, rồi mới yên tâm dựa theo danh sách đến những hộ có con gái tới tuổi mà chưa thành thân thăm viếng một phen, gần đến tối lại lục tục nhận được quà, ông ta cân nhắc từ chối vài nhà, quay đầu ngắm nghía số vàng ngọc của hai nhà khác tặng, đột nhiên nghe thấy rèn cửa động đậy, chính là tên quản gia hồi trưa phái ra ngoài đã trở về.

Lư Thoán vội bỏ đồ xuống, hỏi ngay: "Nghe ngóng thế nào rồi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net