Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Bên trong hậu cung của Doanh Chính phần đông là mỹ nhân. Có người bởi vì hợp mắt thái hậu Triệu Cơ mà được tuyển vào, có người lại là do Lã bất Vi đưa vào. Trong đó có Hồ Cơ xinh đẹp mang huyết thống người Hồ. dù Doanh Chính cũng chả thích nàng cho lắm nhưng vì sự nghiệp diễn trò qua mắt Lã Bất Vi, Doanh Chính đã cho Hồ Cơ một chút sủng ái. Doanh Chính còn là thiếu niên, lại ít nhập hậu cung, khiến cho Hồ Cơ được sủng mà kiêu.

Tầm mắt Doanh Chính đảo qua Từ Phúc, lập tức thu lại sự thâm trầm trong ánh mắt: "Bảo nàng trở về đi, chuyến đi Ung Thành sắp tới cũng không cần tới hầu hạ."

Nếu đã có người hiểu lầm mối quan hệ của y và Từ Phúc, vậy thì Hồ Cơ cũng không cần thiết nữa rồi.

Triệu Cao nghe vậy mà giật mình, ánh mắt liên tục lia qua người Từ Phúc.

Từ Phúc không thấy được ánh mắt khác thường của Triệu Cao, hắn hơi nghiêng người, ngăn lại cảm giác muốn ngáp lại thôi. Đến lúc quay đầu lại, hai mắt hắn lấp lánh mấy giọt nước mắt sinh lý.

Cung nhân ra ngoài bẩm báo với Hồ Cơ, lại không thể ngăn lại Hồ Cơ.

Từ trước đến nay nàng đều cho là mình được độc sủng, bởi vậy một chút dè chừng cẩn thận cuối cùng của nàng cũng đã bị mài mòn đi.

"Vương thượng, vương thượng, sao người có thể đối xử với ta như vậy?" Hồ Cơ kéo váy, vội vàng chạy vào trong điện. Trong tẩm điện lúc này lặng ngắt như tờ, mà điều đầu tiên Hồ Cơ trong thấy chính là gương mặt lạnh lùng khác hẳn thường ngày của Triệu Cao.

Tim Hồ Cơ run lên một cái, lập tức nhìn về hướng Doanh Chính, liền phát hiện Doanh Chính cũng dùng gương mặt lạnh lùng ấy nhìn nàng. Tim Hồ Cơ đập mạnh như trống, hai bàn chân cũng muốn nhũn ra.

"A?" Không thấy ai nói chuyện, Từ Phúc nhìn trái nhìn phải một phen, nhịn không được buột mồm phát ra tiếng nói. Tiếng nói này nháy mắt hấp dẫn tầm nhìn của Hồ Cơ.

Nguyên bản Hồ Cơ còn cảm thấy sợ hãi, trong nháy mắt cảm giác sợ hãi đã bị ghen tỵ đánh bay.

"Vương thượng tội gì phải nói dối ta? Nếu vương thượng muốn sủng ái người khác chỉ cần nói với Hồ Cơ một tiếng là được."Hồ Cơ buông mị nhãn xuống, thanh âm mềm mại đáng yêu như đang bị kẻ khác bắt nạt vậy.

Từ Phúc nhíu mày, sao hắn lại có cảm giác Hồ Cơ vừa mới nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận vậy? Nhưng là thanh âm của Hồ Cơ cũng quá mức mềm mại đáng yêu. Cũng may hắn không phải Tần Thủy Hoàng, chỉ nghe thanh âm kia thôi mà da gà da vịt hắn đã nổi lên rần rần rồi.

Doanh Chính dường như rất mất kiên nhẫn: "Đưa nàng ra ngoài, cấm túc."

Hồ Cơ đột nhiên trừng lớn hai mắt, giống như chỉ cần ngươi nói một câu trật ý nàng là nàng sẽ khóc ngay lập tức: "Vương thượng..."

Doanh Chính nhìn nhìn bộ dáng nàng, cảm thấy ngày hôm nay càng ngày càng vi diệu, mà sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn. Người hầu bước vào cửa cung, nhất tề kéo Hồ Cơ ra ngoài.

Thân ảnh Hồ Cơ biến mất ở cửa tẩm điện.

Nàng sẽ không coi hắn là nam sủng đó chứ? Từ Phúc hơi nhíu mày, thần sắc thanh lãnh vài phần, trông càng giống huôn mặt hiện tại của Doanh Chính.

"Đưa nước lên." Doanh Chính vung tụ bào xoay người đối diện với Từ Phúc, nhưng lời hắn nói lại dành cho cung nhân.

Cung nhân ở trong Hàm Dương cung đã sớm bị Doanh Chính thu phục, đương nhiên dễ bảo hơn nhiều. Thấy Doanh Chính tức giận, bọn họ kinh hoảng, cúi đầu vội ra ngoài chuẩn bị nước ấm.

Từ Phúc suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng nhìn thẳng mặt Doanh Chính hỏi: "Vương thượng xem ta là gì?"

"Quả nhân cảm thấy ngươi rất có ích."

Tuy là được khen vô duyên vô cớ, nhưng Từ Phúc vẫn không hề khách khí mà nhận: "Đa tạ vương thượng."

Sau khi rửa mặt, Từ Phúc nhìn quanh cung điện một vòng. Doanh Chính thấy hắn cứ nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: "Ngươi đang tìm gì vậy?

"Không có giường của ta sao?" Chẳng lẽ đường đường Tần Thủy Hoàng lại muốn để khách nằm đất?

Doanh Chính chỉ vào cái giường có thể chứa được sáu người của y: "Đương nhiên là ngươi ngủ cùng giường với quả nhân."

Từ Phúc cảm thấy vô cùng vi diệu.

Cùng với Tần Thủy Hoàng ngủ chung?

Nhưng nếu đem so sánh thì vẫn dễ nghe hơn là quân thần cùng ăn. Nói không chừng hắn có thể được hưởng ké, cùng được ghi vào sử sách, rằng năm XX, Từ Phúc cùng Tần Thủy Hoàng quân thần ngủ chung trong tẩm cung. Hóa ra đây là lý do y không lo lắng mình bị cắm sừng, hai người cứ dính nhau hai tư trên hai tư thế này thì... Bất quá nếu như vậy, cuộc sống về đêm của Tần Thủy Hoàng cũng sẽ bị hắn cướp đoạt.

Từ Phúc nghĩ nghĩ một lát, ăn thì cũng ăn rồi, mệt thì cũng mệt rồi, bởi vậy hắn vô cùng tự nhiên đi tới bên giường.

Làm gì có ai dám để Tần thủy Hoàng ngủ mép giường. Từ Phúc vô cùng tự giác đứng bên giường, nếu không phải nhờ khí chất thanh lãnh của hắn thì hình ảnh này chẳng khác nào hắn đang ngoan ngoãn đợi hầu hạ Doanh Chính ngủ.

Doanh Chính nhìn thoáng qua Từ Phúc, khẩu khí thản nhiên lại chứ đựng vài tia uy nghiêm, không cho hắn cự tuyệt: "Ngươi ngủ bên trong đi, quả nhân vóc người to lớn nên ngủ bên ngoài."

Từ Phúc không thấy cảm động chút nào.

Đây là Tần Thủy Hoàng đang cười nhạo hắn không có vóc người cao lớn anh tuấn phong lưu sao? (Mạc: Không phải đâu anh ơi, A Chính nhà êm đang muốn anh nằm trong để đè cho dễ đấy =]]])

Từ Phúc ngồi lên "Long Sàng", không nói không rằng ngả lưng nằm xuống.

Bấy giờ Doanh Chính mới đi tới cạnh mép giường. Người Tần đa số đều rất khôi ngô, mà Doanh Chính thì có thể coi là oai hùng trong đó. Thân hình hắn đã chặn đi phân nửa ánh sáng từ ngọn nến. Từ Phúc thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu liên liền thấy gương mặt đẹp trai lai láng của Doanh Chính. Từ Phúc đối mặt vưới khí thế áp bách có thể nuốt chửng cả hắn vậy mà vẫn có thể nâng tay lên che miệng ngáp một cái, mi mắt cũng giật giật.

Doanh Chính lại không cảm thấy động tác này vô lễ.

Một vài ánh nến leo lắt lọt qua thân hình của Doanh Chính, chiếu lên người Từ Phúc, càng làm nổi bật đôi mắt sáng sủa của Từ Phúc.

Doanh Chính cảm thấy sự tức giận trong lòng y mới nãy đang được từ từ vuốt ve.

Cung nhân từ ngoài vào trải chăn lên giường, lúc này Doanh Chính mới nằm lên.

Đây là lần đầu trừ lúc còn là thiếu niên Doanh Chính ngủ cùng giường với người khác. Y vốn cho rằng Từ Phúc sẽ lạ giường mà trằn trọc thật lâu mới đi vào giấc ngủ, nhưng một lúc sau, khi Doanh Chính lật người lại, y nhìn thấy gương mặt vì ngủ say mà bỏ đi ba phần thanh lãnh của Từ Phúc.

Doanh Chính: ...

Lúc này ngoài cửa sổ, ánh trăng đang chiếu rọi.

***

Chỉ vài ngày nữa là bắt đầu khởi hành đi Ung Thành, bởi vậy mỗi ngày Doanh Chính đều tập võ công, dùng bữa sáng xong liền đi đọc sách cổ, xem tranh phong thủy. Đôi khi Từ Phúc chỉ ngồi một chỗ nhìn hắn.

Doanh Chính là một người thích tự cưỡng ép bản thân đi theo khuôn khổ, luôn nghiêm khác với bản thân một cách đáng sợ, chả trách sau này hắn có thể trở thành một vị đế vương vĩ đại đến vậy. Từ Phúc chỉ ngẫu nhiên nhìn hăn một cái mà cũng đã thấy sợ rồi. Quả nhiên hắn chỉ có thể an phận làm một tên thần côn kiếm miếng cơm qua ngày là đủ rồi.

Ngày một tháng chín.

Doanh Chính đang ngồi trước bàn xử lí sự vụ, còn Từ Phúc trốn ở sau bình phong nghỉ ngơi, trên người đắp áo choàng của Doanh Chính.

"Vương thương, ngươi còn chờ cái gì? Người này nếu không trừ bỏ ngay lập tức, sau này ắt sinh đại họa!" Một tiếng nói to lớn phát ra như muốn khiến đại điện nổ tung.

Từ Phúc đột nhiên bừng tỉnh, áo choàng trên người trượt xuống cũng hông nhặt lên. Hắn cẩn thận dỏng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Đó là tiếng của Lã Bất Vi! Hắn đang trách cứ Tần Thủy Hoàng?


#Mạc: Lại là tui đây :3

Không biết có ai quan tâm không chứ hôm qua tui đã edit gần xong chương này rồi, nhưng quên lưu nên phải edit lại ó QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net