Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung nhân quỳ trên mặt đất, cẩn thận dè chừng dọn dẹp ở nơi lưu hương bị đạp đổ, không dám bỏ sót bất cứ một mảnh vụn nào. Trong điện chỉ còn những cung nhân tính tình cẩn thận đi tới đi lui.

Từ Phúc nghe thấy tiếng sột soạt nên bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy đỉnh lô đen kịt. Hắn sửng sốt một lát, có lẽ mấy ngày gần đây hắn có thói quen dậy sớm là do những tiếng động phát ra từ chỗ Doanh Chính. Sau khi Doanh Chính đứng lên rửa mặt thì hắn cũng không thể nằm lì ở đó được. Thế nhưng hôm nay Doanh Chính lại không cùng rời giường với hắn?

"Vương thượng đâu?" Từ Phúc đá văng chăn đứng thẳng dậy. Bởi vì động tác mạnh nên ống quần rộng trực tiếp vén lên, lộ ra nửa đoạn cẳng chân trắng như tuyết.

Cung nhân còn đang định ngẩng đầu lên trả lời, thấy thế lại inh hãi cúi đầu: "Nô tỳ không biết." Dù có biết cũng không thể tiết lộ hành tung Tần vương, trừ khi bọn họ không muốn sống nữa.

Từ Phúc cũng không khiến bọn họ phải khó xử. Hắn biết ở thời đại này, kẻ dưới không thể phạm ngôn thượng.

Hắn đứng dậy xuống giường đeo hài, tư thái rõ ràng là biếng nhác, lại khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cung nhân dâng áo trắng cho hắn bằng hai tay: "Đây là đồ vương thượng để lại cho thái sử."

Từ Phúc thò tay qua sờ sờ, chất liệu vải rõ ràng là rất tốt. Ở thời đại này có thể làm ra chất liệu tinh mỹ đến thế cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

"Đây là để cho ta thay?"

Triệu Cao không nhanh không chậm mà đi vào điện, cười nói: "Quan phục của Từ tiên sinh sẽ được thay sau, tạm thời không thể mang bộ mới từ Y Quan Thự, bởi vậy vương thượng đã đặc lệnh cho cung nhân tìm bào phục của vương thượng khi còn là thiếu niên cho Từ tiên sinh. Từ tiên sinh muốn thử trước, hay là thấy chất liệu không hợp?"

Từ Phúc líu lưỡi.

Đem cho ta quần áo của ngươi thuở thiếu niên, đây không phải tiết mục quân thần tương đắc kinh điển đó ư!

Vinh quang mà Tần Thủy Hoàng muốn ban cho hắn có chút lớn nha!

Từ Phúc khắc chế xúc động muốn cầm quần áo lên ngửi một chút trong lòng. Hắn mất tự nhiên gật gật đầu, dang hai tay chờ cung nhân thay cho mình.

Bào phục của vương thất rất gây chú ý, nhưng Doanh Chính lại sai người tìm cho hắn bộ đồ không chút đáng chú ý nào, chỉ là gia công khá tinh xỏ, nguyên liệu thượng đẳng. Bộ áo trắng này nếu mặc trên người phàm tục liền giống như miếng vải thô, nhưng nếu mặc trên người tên nhân có lẽ sẽ tăng thêm vài phần tiên khí.

Cung nhân đứng lên mặc y bào cho Từ Phúc, lại giúp hắn súc miệng rửa mặt.

Triệu Cao ở một bên nhìn mà sợ hãi không thôi.

Đây là y bào của Tần vương năm mười hai tuổi. Khi đó vóc người Tần vương không nhỏ, khi đó Tần vương lại tương đối đen. Vì hắn là con của Triệu Cơ nên có người đã cố tình làm y bào trắng đưa cho hắn. Tần vương chỉ mặc một lần liền không mặc lại nữa. Sau đó vài năm, Doanh Chính đăng cơ, trở nên khôi ngô tuấn tú hơn, khuôn mặt cũng anh tuấn. Có Triệu thái hậu cùng Hoa Dương thái hậu đằng sau, Tần vương tuy chỉ là một thiếu niên nhưng làm gì có ai dám đắc tội hắn. Quần áo nhiều hơn, đương nhiên bộ y bào này cũng bị đày tới đáy hòm.

Bộ quần áo hồi còn niên thiếu của y nay được Từ Phúc mặc lên, dù vạt áo có chút dài nhưng vẫn rất hợp.

Lúc này đã vào thu, bên ngoài đã phảng phất chút gió lạnh. Cung nhân hoảng hốt không dám chậm trễ mang áo choàng màu tuyết trắng. Khoác lên người, Từ Phúc cảm thấy mình giống y hệt một cái bia ngắm di động sáng choang.

Ý cười trên mặt Triệu Cao càng sâu, hắn nói: "Từ tiên sinh phong tư trác tuyệt, làm ta phải ngưỡng mộ kính nhìn."

Tuy rằng hắn được khen, nhưng sao Từ Phúc cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Đại khái là vì hắn đang ở trong vương cung, mà người khen hắn là nội thị bên người Tần Thủy Hoàng? Thật giống như cung nữ khen nương nương nhà mình xinh đẹp như hoa vậy... A phi phi! Sao lại liên tưởng như thế chứ!

Mấy cung nhân trộm đánh giá Từ Phúc một hồi.

Không thể không nói, dù bào phục màu đỏ có làm nổi gương mặt như hoa đào mi nhãn phi hồng của hắn thì bào phục trắng vẫn là thứ hữu hiệu nhất để phụ trợ khí chất, nhất là áo choàng trên người hắn. Nhìn Từ Phúc vừa có vẻ trẻ trung, khí chất thanh nhàn, càng giống người được sinh ra và lớn lên từ nhỏ trong vương cung.

Từ Phúc không biết những người này nghĩ cái gì. Hắn mắt sắc, liếc phát liền nhận ra chiếc hộp lớn phía sau Triệu Cao và đám cung nhân.

"Đó là cái gì?" Từ Phúc chỉ chỉ.

Triệu Cao xoay người bê chiếc hộp lại đây sau đó mở nắp hộp, lộ ra thứ gì đó bên trong. Chính là thời điểm Từ Phúc xuyên việt qua, ở chỗ quán bói toán nọ. Hắn vốn không cần cố chấp như vậy, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới hôm đó hắn vội vàng nhìn trên bàn, những món đồ trên bàn cả hai kiếp đều na ná nhau.

Mấy đạo cụ hắn dùng đời trước đều lấy từ sư môn ra, còn mấy món cho đủ thì đặt trên mạng. Không có cách khác, thời điểm đó mà muốn kiếm chút lợi thì tất nhiên phải chuẩn bị chu đáo một chút. Mấy món đồ ở trong hộp giống y chang mấy món hắn từng dùng, chỉ nhìn đã biết không phải tùy tiện làm.

Từ Phúc không nhịn được cúi người qua đó sờ sờ.

Mai rùa chạm vào thấy lành lạnh, bàn bát quái phảng phất hồn nhiên thiên thành, màu đen trắng đan xen như có con cá đang bơi bên trong. Ống thẻ cũng được mài dũa vô cùng tinh tế, sờ lên có cảm giác không phải đồ bình thường.

Đều là đồ tốt!

"Phiền toái."Từ Phúc hơi nhếch nhếch khóe miệng, lấy hết những món đồ bên trong ra. Sau đó Triệu Cao và mấy cung nhân trợn mắt há mồm nhìn Từ Phúc nhét mấy món đồ đó vào bên trong y bào, tựa như có một chiếc túi chứa đồ bên trong vậy.

Thực ra không phải túi, chỉ là thời đó nam nhân cũng có yếm ngực. Áo trắng rộng như vậy, Từ Phúc có động thủ bên trong cũng chẳng ai biết.

Thời điểm Doanh Chính bước vào điện vừa vặn nhìn thấy Từ Phúc nhét một bàn tay vào ngực. Y giật mình, còn tưởng hắn muốn thoát y, lại nhìn hắn bởi vì làm ra động tác đó mà lộ cần cổ trắng như tuyết. Doanh Chính đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn ú một cục.

"Làm gì vậy?" Thanh âm của Doanh Chính trầm thấp như mới nhiễm phong hàn.

Từ Phúc hoẳng sợ, vội vàng rút tay ra. Hắn nắm hai tay trước ngực, làm ra bộ dáng không câu nệ tiểu tiết: "... Ta thu đồ. Giọng của vương thượng làm sao vậy?"

Doanh Chính ngẩn người: "Thật sao? Chắc tại đêm qua quả nhân mất ngủ, gió thổi nên lạnh."

Từ Phúc gật đầu: "Ta đẫ chuẩn bi mọi thứ xong xuôi cả rồi, còn vương thượng không chuẩn bị gì sao?". Ý của Từ Phúc là, Tần vương xuất hành không phải sẽ gây ra động tĩnh rất lớn sao, vì sao vương cung lại không có động tĩnh gì thế?

"Chuẩn bị cái gì?" Doanh Chính buông mi mắt xuống, không biết đang nhìn đi đâu.

"Nghi thức..."

Quả nhân đã phái người đi Ung thành rồi." Doanh Chính đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào hai mắt Từ Phúc nói: "Giờ Dần ngày mai, người xuất phát cùng quả nhân."

Từ Phúc không hiểu mấy nghi thức gia quan thời xưa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng y.

"Theo quả nhân đến tiền điện đi." Nói rồi, Doanh Chính xoay người bước ra ngoài điện.

Từ Phúc vội vàng chạy theo sau. Tại thời điểm bước qua cửa, hắn đột nhiên chú ý tới sau gáy Doanh Chính có một vệt tím.

Đụng chỗ nào sao?

Không có khả năng, Tần Thủy Hoàng làm sao có chuyện bị đụng ở cổ được. Vết đó giống vết cào hơn.

Từ Phúc dường như đã thông suốt. Chẳng lẽ là ngủ cùng hắn mỗi đêm rất chán, nên Tần Thủy Hoàng đã vụng trộm đi lâm hạnh phi tử?


Mạc: Xin lỗi mọi người vì đăng muộn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net