Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Từ Phúc đi từ trong núi ra nhưng hắn vẫn là người văn minh. Hơn nữa hắn còn được sư phụ dạy rằng khi bói toán xem tướng quan trọng nhất là cần tâm bình khí hòa. Chỉ khi nào thật bình tĩnh mới có thể tránh được sai lầm, đồng thời nếu giữ được vẻ bình tĩnh siêu phàm kia còn tăng độ đáng tin trong lời bình, dễ lừa người hơn.

Cho nên bình thường dù gặp phải chuyện gì thì Từ Phúc cũng có thể tự cản bản thân, không cho mình phun tào, thậm chí còn nâng đến trình độ cao hơn: làm vẻ lạnh nhạt.

Hắn khinh thường mấy kẻ chỉ biết vũ nhục người khác bằng thứ ngôn ngữ thô bỉ đó.

Lưu Phụng Thường nghe thấy câu kia liền cảm thấy mơ hồ, lão không thể hiếu ý của Từ Phúc ở đây là gì, nhưng lão chắc chắn câu này không hề mang nghĩa tốt đẹp gì. Lão nhấc chân lên muốn đạp Từ Phúc, Từ Phúc lại nhanh chóng tránh ra: "Ta đi lấy nước lau nhà."

Từ Phúc đột nhiên cam chịu, Lưu phụng thường vừa đạp một đạp vào không khí cũng ngượng ngùng thu chân lại.

Sắc mặt Lưu phụng thường và Khưu Cơ đều có chút xanh, cảm thấy giống như vừa đánh vào bông. Bởi vậy lửa giận không có chỗ xả, nén tới mức nội thương.

Từ Phúc không thèm nhặt khăn lau dưới đất đã chạy ra ngoài, những kẻ xung quanh chợt sững người. Người không tuân lễ nghi như vậy trong triều bọn họ chưa từng thấy, nói đi liền đi? Lúc Lưu phụng thường và Từ Phúc bước ra khỏi cửa, họ đã không thấy bóng dáng Từ Phúc đâu nữa rồi.

Khưu Cơ liền nhân cơ hội ở lại châm ngòi thổi gió: "Người này tính tình kỳ quái, ngay cả cách xử trí của Lưu phụng thường  cũng không thèm để vào mắt, xem ra càng ngày hắn càng không biết kính trọng ngài."

Lưu phụng thường cười lạnh: "Ta cho ngươi quyền lợi giám sát hắn, nếu giờ đuổi hắn đi thì chính là tiện nghi cho hắn rồi. Tên tiểu tử không hiểu lễ tiết này, ta muốn trừng trị hắn thật tốt!"

Khưu Cơ vui mừng cúi người: "Vâng."

Lưu phụng thường hừ lạnh, tỏ vẻ vô cùng chán ghét và khinh thường Từ Phúc. Lão không biết Từ Phúc vốn đang trốn sau cửa Phụng Thường tự vừa nhìn lão đi xa vừa than nhẹ: "Cuối cùng cũng thấy được cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí."

Cổ nhân thường có thuyết Tử Khí Đông Lai, bọn họ lại lấy Tử Khí Vi Quy.

Từ Phúc chỉ cần liếc nhìn Lưu phụng thường đã có thể nhìn thấy tử khí quanh quẩn giữa mi mắt lão, nó đại biểu cho việc lão dính quý khí. Sau đó hắn thấy Lưu phụng thường nhướn mày đắc ý nhưng khóe miệng rủ xuống, thỉnh thoảng nhếch lên. Điều đó đại biểu lão sẽ mãi phải làm việc trong hoàn cảnh áp lực tương đối lớn. Sự tương phản lớn như vậy nói lên điều gì? Nói lên rằng vị này vừa lên chức chưa lâu, áp lực bấy lâu được giải phóng nên đắc ý, nhưng vẫn khó có thể thoát được thói quen cũ.

Bằng không đường đường là một phụng thường sao lại rảnh rỗi tới mức tìm hắn gây phiền toái? Nhất định là lão có bệnh!

Lưu phụng thường vừa thăng chức, hẳn là đang muốn tìm cảm giác ưu việt.

Từ Phúc bĩu môi, bởi vậy hắn mới nói quần tên này chưa buộc chặt đã muốn chạy bước lớn, đến khi quần bị tụt xuống, mặt mũi mất hết, lúc đó sự việc mới thật sự thú vị.

Phỏng chừng lão cũng chẳng để lời hắn nói ở trong lòng.

Từ Phúc đắc ý cong khóe miệng, không để ở trong lòng càng tốt. Thấy người sắp gặp họa mà lên tiếng nhắc nhở là đạo đức nghề nghiệp của hắn, thế nhưng hắn cũng không phải thánh mẫu. Lão già này ức hiếp hắn, hắn đương nhiên mong lão gặp càng nhiều xui xẻo càng tốt.

Hắn liền quay về nghỉ ngơi.

Chạy đi lấy nước lau nhà?

Hắn có ngu mới làm!

Bọn họ thích thế nào thì thích, Từ Phúc nằm trên giường ngáp một cái. Hắn không biết tìm Triệu Cao ở đâu, bằng không chỉ cần vị cận thị bên người vương thượng cùng hắn đến Phụng Thường tự, tình cảnh của Từ Phúc đã khác.

Ngủ là loại vận động tuyệt vời nhất. Từ Phúc mơ màng ngủ một lát, vứt hết mấy chuyện phiền não ra sau đầu. Ngủ thẳng đến khi có tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu, Từ Phúc mới chậm chạp bò dậy mở cửa.

Ngoài cửa chính là Triệu Cao.

Quan bào trên người Từ Phúc có chút nhăn, tóc trên đầu cũng hỗn độn, nhìn qua thật sự rất giống bị khi dễ. Triệu Cao hoảng sợ, vội vàng lấy thứ ở trong tay ra: "Ai nha, đây là lần đầu tiên ta đưa người đi nhận chức, không nghĩ quên đưa ngươi thứ này." Triệu Cao nhịn không được mà nói thầm trong lòng, không phải vì hắn đưa muộn mà vị này bị ức hiếp tại Phụng Thường tự chứ.

Đó là khối thẻ tre thân dẹt dẹt, mặt trên khắc văn tự của Tần quốc.

Đây chính là nhậm chức lệnh?

"Triệu công công sao mà hại ta được." Từ Phúc nâng tay để sát lên y bào, thản nhiên nói.

Triệu Cao cảm thấy ngữ điệu của Từ Phúc có chút lạnh, lại nhớ đến những điều trước kia Từ Phúc đoán, lời nói càng thêm cung kính: "Là lỗi của ta, tiên sinh đến Phụng Thường tự phải chịu đựng những gì rồi?"

Từ Phúc không trả lời vấn đề của Triệu Cao, hỏi ngược lại: "Vương thượng muốn ta đến đó làm gì? Thái sử không phải chức quan rất lớn sao?"

Triệu Cao cũng vô cùng mờ mịt: "Cái này... Tiên sinh đến đó không phải để làm quan dự báo thời tiết sao?"

Từ Phúc kéo quan phục trên người: "Này là phẩm mấy?"

Triệu Cao cười xấu hổ: "Cái gì phẩm mấy?" Hắn có chút xấu hổ với chính mình khi không hiểu Từ Phúc nói gì.

"Chính là chức quan này của ta lớn đến đâu?"

Triệu Cao khó hiểu: "Chính là Thái Sử lệnh, lương bổng hai trăm thạch."

Vậy đến cùng quan Thái Sử là con mẹ nó mấy phẩm? Ha ha, hắn có nên cao hứng không? Được rồi, hắn nên cao hứng, ít nhất thì vẫn là quan lớn!

"Vậy còn phụng thường kia?"

"Lương bổng hai ngàn thạch."

"Vậy mấy kẻ ăn mặc xám xịt kia chức vị còn cao hơn ta?"

"Đúng... là vậy."

Từ Phúc nhất thời khó chịu. Rõ ràng là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng Tần Thủy Hoàng đại đại! Vậy mà lại phái hắn tới một nơi mà chức ai cũng cao hơn hắn? Có thể không bị ức hiếp sao?

Vốn tưởng Triệu Cao sẽ lên tiếng đòi lại thanh thế giúp hắn, xem ra là không được rồi. Triệu Cao là cận thị cạnh vương thượng, không phải lúc nào cũng có mặt tại Phụng Thường tự được. Mà nếu Triệu Cao ra nói đỡ cho một tên quan nhỏ như hắn, khẳng định mấy tên quan lớn kia càng thấy hắn không thuận mắt. Muốn ức hiếp một tên quan bát phẩm không phải rất dễ hay sao?

Tương tự với đạo lý Diêm Vương thì dễ qua nhưng tiểu quỷ lại rất khó chơi. Hắn không lớn gan đến mức làm càn trước mặt vị hoạn quan đã ở bên Thủy Hoàng Đế một thời gian dài này. Nhưng đến cái nơi tiểu quỷ chông chất như Phụng Thường tự này hắn cũng không thể tự bó tay chân mình lên được.

Thật là khó chịu!

"Ta biết, đa tạ Triệu công công." Từ Phúc khó chịu ra mặt, đóng sầm cửa lại, mặc kệ Triệu Cao bên ngoài.

Triệu Cao vô cùng sầu não, vừa đi về vừa tự hỏi có nên bẩm báo chuyện này lên với vương thượng không. Bộ dạng Từ Phúc rõ ràng là mới bị ức hiếp, vì sao không nói ra? Triệu Cao đột nhiên ngộ ra.

Nhất định là Từ tiên sinh có cao chiêu trong tay, tất nhiên sẽ dễ dàng giải quyết mấy tên kia!

Triệu Cao càng thêm tôn sùng Từ Phúc.

Lúc này Từ Phúc không hay biết rằng mình dù chưa hề hé răng nói một lời nào cũng thu được một tên fan cuồng.

Triệu Cao trở lại Hàm Dương cung bẩm báo hết những gì mình đã thấy cho Doanh Chính. Theo lý thuyết, Doanh Chính bình thường bận rộn nhiều loại sự vụ như vậy đương nhiên không thể nhớ nổi một tiểu thuật sĩ. Nhưng ai bắt Từ Phúc mang gương mặt có thể khiến người khác gặp qua đã không thể quên nổi như vậy chứ. Vừa nhắc tới hắn, ký ức trong Doanh Chính liền ùa về.

Bị ức hiếp?

Doanh Chính đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.

Hắn đang muốn xem xem rốt cục cao chiêu của Từ Phúc là gì. Nếu hắn thật sự có vận khí tốt, giải quyết được mấy chuyện này thì khi hắn đi Ung thành để gia quan cũng sẽ không ngại mà mang Từ Phúc theo.

Tác giả có lời muốn nói: Sửa lại chức vụ, trong Tần triều không phân phẩm cấp quan lại, tất cả đều dựa vào lương (Trật) được phát bao nhiêu thạch.


#Mạc: Đến hẹn lại lên đây :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net