Chương [28]: Gặp lại nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Gặp lại nhau

Edit + Beta: April

"Bốn thầy trò Đường Tăng đều đã tới, sao ngươi vẫn còn ở đây?" Lục Trầm đang ngủ say, nghe thấy có người không ngừng kêu gào trong đầu mình, mơ mơ màng màng dụi mắt bò dậy.

Cậu không biết mình đã ngủ được bao lâu, cảm thấy cả người mỏi nhừ mềm nhũn mất sức, đưa mắt nhìn xung quanh.

Ơ kìa, đây không phải là động phủ của Bạch Cốt Tinh sao?

Lục Trầm nhấn huyệt Thái dương, cuối cùng cũng nhớ được chuyện trước khi ngủ mất bản thân đang xác định vị trí cho đám mây đáp xuống. Dỗ dành trái tim bé nhỏ âm thầm vui mừng vì sự lanh trí của bản thân, nếu ngủ nơi hoang sơn dã lĩnh nói không chừng đã bị yêu quái ăn thịt rồi.

Đầu óc xoay vòng, phát hiện bên trong động vẫn sạch sẽ ngăn nắp như cũ, mất một lúc lâu cũng chưa xác định được bản thân đã ngủ bao lâu.

Chẳng lẽ chưa được lâu? Nhưng mà giọng nói vừa rồi ở trong đầu? Cậu lắc lắc cái đầu, không phải lại là nằm mơ nữa chứ.

Lục Trầm lần nữa nằm xuống, ôm chăn nằm nướng trên giường một hồi, lăn hai vòng sau đó vẫn cảm thấy mình ngủ hẳn không lâu nhưng cũng không tính là ngắn, nếu không giờ phút này đầu óc cũng sẽ không hỗn loạn như vậy, cảm giác trí nhớ có chút sai lệch.

Trong lúc mơ hồ cậu hình như thấy ngài Đại Thánh ôm mình, nhưng mà khoảng khắc được hắn ôm, một chút cũng không nhớ ra.

Ngài Đại Thánh sẽ dịu dàng ôm mình như vậy sao?

Lục Trầm nhắm thật chặt mắt rồi lại mở ra, đem hình ảnh lộn xộn trong đầu vứt ra ngoài —— thôi, dù sao được ngài Đại Thánh ôm cũng không phải lần một lần hai, cứ cho là một trong số những lần đó đi.

Não cậu sức chứa có hạn, nếu mỗi chuyện đều phải biết rõ ràng, cậu sợ rằng ngoài trừ thời gian dùng để ngủ thì phần còn lại chỉ có thể dùng để nhớ.

Có điều ánh mắt hình như không giống, cứ như.

Trên người vẫn mỏi nhừ mềm nhũn mất sức, Lục Trầm suy nghĩ về câu nói đột nhiên xuất hiện trong đầu ban nãy, không hiểu cho lắm ý của Bạch Cốt Tinh. Cậu tùy tiện vận động một chút, tính chạy ra ngoài xem thử tình hình ra sao, tiện thể kiểm tra xem bản thân có lỡ mất đại sự chưa?

Chẳng qua —— Lục Trầm đang nhắm hai mắt lại suy nghĩ nên hoàn toàn không để ý đến điểm bất thường ở trong động —— tỷ như, thiếu một tiểu yêu, tỷ như không có người quét dọn tại sao trong động vẫn còn sạch sẽ, tỷ như thời gian ngủ lâu như vậy cộng thêm yêu thuật yếu kém của cậu thế mà cũng không có ai lên núi đánh cướp địa bàn?

******

Lục Trầm lén lút đi theo phía sau thầy trò Đường Tăng, hưng phấn nhìn bọn họ đi vào phạm vi thế lực của Bạch Cốt Sơn.

"Oh yeah." Cậu đưa tay làm động tác thắng lợi nho nhỏ, tiếp theo chỉ cần làm y như kịch bản của Bạch Cốt Tinh liền có thể về nhà rồi.

Lục Trầm không khống chế được sự hưng phấn, ngón tay vò vạt áo, hai con mắt lóe sáng lấp lánh, thiếu điều trực tiếp nhào tới.

Trư Bát Giới đằng trước vừa đi vừa quay đầu nhìn: "Sư phụ, y..."

Đường Tăng ngồi trên Bạch Long lập tức khí định thần nhàn: "Không cần để ý đến y." Đứa nhỏ này vừa tỉnh ngủ liền chạy thẳng đến đây tìm bọn họ ư? Vừa nói vừa quay sang nhìn khuôn mặt vô cảm của Tôn Ngộ Không, cũng là người đầu tiên phát hiện, nhưng vẫn thủy chung làm bộ không biết đến sự hiện diện của người hầu bé nhỏ.

Trong tay Trư Bát Giới cầm phần điểm tâm còn dư lại, vừa đi vừa thưởng thức hương vị ngọt ngào: "Thôi, dù sao cũng không phải tới tìm con."

"Ọt ọt ọt." Đường Tăng đưa tay che kín bụng, có chút xấu hổ, "Ngộ Tịnh, chúng ta còn lương khô không, thầy đói rồi?"

Gánh hành lý, đi bên cạnh Trư Bát Giới, là một đại thúc anh tuấn phong độ cử chỉ nhanh nhẹn nhưng phản ứng có phần chậm chạp, một mực không ngừng nhét đủ các loại bánh ngọt vào trong tay Nhị sư huynh.

Hắn sờ vào bọc quần áo lắc đầu: "Không còn, khối bánh ngọt cuối cùng đang ở trên tay Nhị sư huynh."

Trư Bát Giới lúc này vừa vặn liếm liếm ngón tay, thoải mái ợ một tiếng: "Bây giờ thì ở trong bụng."

Đường Tăng: "..."

Ngộ Tịnh quay đầu nhìn tiểu yêu đang dè đặt theo đuôi, còn tưởng mình trốn rất kĩ, do dự hồi lâu sau đó thẳng tiến tới bên cạnh ngựa Bạch Long: "Sư phụ, tên yêu quái đó..."

Ngựa Bạch Long ngửa đầu hí vang một tiếng, đánh cái ngáp thật to, thiếu chút nữa nước miếng văng tung tóe lên mặt Sa Ngộ Tịnh.

Ngộ Tịnh cũng không giận, thuận bờm nó vuốt một cái.

Trư Bát Giới có ý ám chỉ nhìn Tôn Ngộ Không, hừ lạnh nói: "Không cần phải để ý, là người quen."

Sa Ngộ Tịnh nghe không hiểu ý của y, chỉ dùng ánh mắt không hiểu nhìn Đường Tăng.

Dù sao cũng là yêu quái, mặc kệ như vậy cũng được sao.

Tuy nói kia yêu quái nhìn ngây ngô ngu ngốc, nhưng ai biết được có phải đang bày mưu hay không. Dọc đường đi bọn họ đã gặp rất nhiều yêu ma quỷ quái, người đẹp vẽ da cũng không ít.

Tiểu yêu này ... Dáng vẻ thật là đẹp nha.

Đường Tăng tay đặt trên miệng, lắc đầu, hướng về phía Tôn Ngộ Không hô: "Ngộ Không, thầy đói rồi, kiếm gì ăn đi."

Sau lưng Tôn Ngộ Không cứng đờ, căn bản không quay người lại, trực tiếp nói: " Được."

Lúc đang chuẩn bị biến mất, Trư Bát Giới bỗng nhiên gọi hắn lại, giọng hung dữ: "Này này này, ngươi cứ như vậy mà để lại sư phụ ở nơi hoang vu dã lĩnh này à, ngươi không sợ sư phụ bị bọn yêu quái bắt ăn thịt sao?"

Tầm mắt không ngừng lia về hướng tiểu yêu đang ẩn thân.

Ánh mắt Tôn Ngộ Không lãnh đạm lướt qua y, Trư Bát Giới không thối lui trừng lại.

Tuy trong lòng nơm nớp lo sợ, sợ hãi theo bản năng muốn run rẫy, nhưng thù đoạt vợ tuyệt không đội trời chung.

Gánh nặng trên vai phần phật lay động, Sa Ngộ Tịnh vội vàng chen ngang giữa hai người: "Bỏ qua đi, không nên tranh cãi, Đại sư huynh, huynh đi nhanh lên, sư phụ ở đây đã có chúng ta lo."

Trư Bát Giới khinh thường nhìn cơ bắp vạm vỡ trên người hắn nhưng thật ra hoàn toàn vô dụng: "Ngươi đánh thắng được ai? Lần trước con yêu quái kia..."

Sa Ngộ Tịnh đỏ mặt nói không nên lời, pháp lực hắn quả thật yếu kém, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Không phải còn có Nhị sư huynh sao."

Hàng mi dài trên đôi mắt của Trư Bát Giới chớp hai cái, thấy hắn xấu hổ quá nên cũng không tiếp tục chọc nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Có ta thì có ích gì, đây là chuyện ta phải làm." Y vung tay đá chân, "Bản thân đã không nhỏ nhắn như ta, còn cái công phu mèo quào ngay cả con khỉ cũng đánh không lại thì đòi đánh thắng được ai."

Có ai mà đánh thắng được Đại sư huynh chứ.

Dọc đường đi nếu không có Đại sư huynh xuất thủ, e rằng đã sớm thây phơi đầy đường rồi.

Sa Ngộ Tịnh bị nghẹn nửa ngày cũng không nói nên lời, đành phải lặng lẽ lùi về dắt ngựa Bạch Long.

Trư Bát Giới chưa nói đủ, tiến tới bên lỗ tai của hắn tiếp tục lải nhải, nhìn gương mặt bị phơi nắng thành màu mật của hắn quỷ dị hiện lên một mảng ửng đỏ liền cảm thấy buồn cười.

Càng chọc ác hơn.

"Ta còn tưởng da mặt ngươi dày lắm, không ngờ lại mỏng như vậy? Còn biết đỏ nữa." Trư Bát Giới tò mò lấy tay chọt chọt, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm thô ráp.

Kinh ngạc lại sờ mặt mình, "Da mặt ngươi sao lại thô như vậy, ta, trong số những người ta từng ôm ấp qua chưa thấy ai có da thô như thế đâu, ngươi ăn đá lớn lên sao?"

Sa Ngộ Tịnh che mặt trốn tránh ánh mắt của y, như cô vợ nhỏ nhìn y: "Ta không có, là do trời sinh."

Trư Bát Giới không tin: "Trẻ con da mặt đều rất mềm, ngươi để ta sờ lại xem thử."

Sa Ngộ Tịnh vẻ mặt khổ sở, lại không dám đánh rớt cái tay đang sờ loạn trên mặt mình: "Nhị sư huynh, ngươi còn muốn sờ tới khi nào nữa."

Trư Bát Giới cảm thấy rất hứng thú, tiến lên trước: "Sờ thêm cái nữa, cảm giác cứ như đang ma sát với cát đá, tay ta bị cọ đến đau."

Tôn Ngộ Không cách đó không xa vờ như không nghe thấy bọn họ đang cãi nhau ầm ỉ, vẽ một vòng tròn: "Ngộ Tịnh, ngươi đưa sư phụ vào ngồi trong cái vòng này, ta chưa trở lại thì không được ra ngoài."

Đường Tăng gọi hắn lại: "Còn tiểu Trầm thì sao?"

Ánh mắt Tôn Ngộ Không khẽ dao động, nhìn sơ qua thì không thấy cảm xúc gì trên mặt hắn: "Ta sớm đã hạ cấm chế trên người y, không sao đâu."

Đường Tăng rất tin tưởng năng lực của Tôn Ngộ Không, y ngồi ở trên rương hành lý lẩm bẩm một mình: "Y lại muốn làm gì nữa, cứ trốn ở trong tối mãi không chịu ra."

Tuy rất muốn tiến lên trước để nhận thân, nhưng đứa nhỏ này từ sau khi xuất hiện vẫn luôn rụt rè e sợ không muốn quang minh chính đại lộ mặt, nhưng khí tức vui vẻ bao quanh người gần như đã lây sang tất cả động thực vật xung quanh, muốn không để ý cũng không được.

Đường Tăng đoán không được cậu rốt cuộc muốn làm gì, đành phải tạm thời phối hợp.

Huống chi ——

Ở đây không phải là còn có người càng bình tĩnh hơn sao.

Trư Bát Giới trêu chọc Sa Ngộ Tịnh đến không nói nổi, nhìn hắn sau khi ngồi xuống cả người ôm hành lý rúc lại một góc, còn bản thân bước tới ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Đường Tăng, không biết từ nơi nào móc ra một khối bánh ngọt: "Cũng không biết lần trước tên Bát Hầu kia sau khi đưa người ta về có làm gì không, nhất định là bắt nạt người ta rồi, làm tiểu yêu bây giờ không dám lại gần, thầy nhìn đi..."

Ánh mắt Trư Bát Giới như có như không bắn qua: "Này, lại nhìn về phía bên này nữa kìa? Bóng dáng nhỏ bé muốn tới nhưng lại không dám, thật khiến người ta thương xót, ban đầu nếu y chịu gả cho con thì tốt rồi, đồ ngon của con đều dâng lên cho y, chờ con thỉnh kinh trở về..." Trư Bát Giới sung sướng nghĩ về tương lai.

Tôn Ngộ Không lãnh đạm nhìn y, tầm mắt không tự chủ rơi trên bóng người mơ hồ lúc ẩn lúc hiện phía sau bụi cây, mím môi phất tay áo rời đi.

Rốt cuộc người đó muốn làm gì đây.

Đã lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn gặp... Sư phụ sao?

Sa Ngộ Tịnh bên cạnh yếu ớt nói: "Sư phụ đói bụng, ngươi không thể chừa cho sư phụ một chút sao?"

Trư Bát Giới giơ cái bánh ngọt đã bị gặm thất linh bát lạc [1] trong tay, thậm chí còn không ngừng rơi mảnh vụn: "Ta còn tưởng ngươi đặc biệt để dành lại cho ta, sư phụ, người muốn ăn không?"

[1] - thất linh bát lạc: chỗ này chỗ kia, nằm rải rác.

Đường Tăng lo lắng nhìn về phía sau, không biết trong khoảng thời gian này Lục Trầm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không có tâm trạng ăn uống, hơn nữa cái miếng bánh ngọt kia một lời khó nói hết.

Y gian nan mở miệng: "Thầy không ăn, con ăn đi."

Trư Bát Giới: "Ngươi nhìn xem, sư phụ không ăn."

Sa Ngộ Tịnh lầm bầm lầu bầu: "Dù cho có để lại cho ngươi, cũng không thể một mình ăn hết."

Trư Bát Giới thập phần khí thế, cắn một miếng thật lớn, thịt trên mặt nhỏ mũm mĩm run run: "Cho ta chính là cho ta, chỉ một mình ta."

Sa Ngộ Tịnh nhìn y chăm chú, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, trên khuôn mặt than lộ ra màu đỏ quỷ dị.

*****

Lục Trầm vịn một bụi cây nhỏ đã khô héo, dùng sức nhón mũi chân nhô ra cái đầu.

Mở to mắt nhìn Tôn Ngộ Không biến mất, rồi nhìn sang thầy trò ba người còn lại sắc mặt không đổi sắc, đang nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ, lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước cậu luôn sợ Tôn Ngộ Không phát hiện ra, không ngờ mình giờ đây đã thành thạo được phép ẩn giấu hơi thở, thật không hỗ là có cốt truyện giúp đỡ, đúng là lucky BOY, Lục Trầm tự khen chính mình.

Chép chép miệng muốn đứng dậy, đầu vô tình quẹt trúng cành cây khô, tóc bị lôi kéo đến thất linh bát lạc, cau mày vừa tìm cách giải cứu mái tóc của mình vừa nhìn về phía trước xem thử đã hết nguy hiểm chưa, cả ba người vẫn như cũ đều không nhúc nhích.

"Thời gian đi Tây Thiên thỉnh kinh đã lâu như vậy, ba người này sao không có chút cảnh giác gì hết, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này nếu có yêu quái muốn tới ăn thịt ngươi thì tính làm sao." Lục Trầm tự lẩm bẩm, không dám lớn tiếng than phiền.

Cậu lần này nhớ kỹ lời dạy dỗ của ngài Đại Thánh, tuyệt đối không xoay vòng, cố gắng đứng tại chỗ, chỉ giật giật ngón út.

Lắc mình biến hoá, một thôn phụ hương dã ra đời.

Cậu đã rất cố gắng nhưng vì pháp thuật không đủ, cả ngực nhỏ cũng không biến ra được, nhướn mày học tập dáng vẻ của người phụ nữ đã có chồng búi tóc lại, vô cùng mất tự nhiên túm váy lên.

Cũng may ở cổ đại y phục nam nữ cũng không khác biệt lắm, cứ theo thói quen mà mặc.

Trên cánh tay xách theo bánh bao được biến từ cây bắp —— vốn muốn dùng sâu với cục đá để biến thành, nhưng cậu ghét sâu, hết sức kinh tởm, mà đá cũng rất nặng.

Hơn nữa Trư Bát Giới ham ăn như vậy, vừa cầm lấy nhất định sẽ cắn liền một miếng, lỡ mẻ răng thì tính làm sao.

Y da thô thịt dày, nhưng Đường Đường thì không thể được.

Cho nên cậu sớm đã đổi một sọt bắp ở dưới chân núi để dùng làm bánh bao.

Dù sao trong động phủ của Bạch Cốt Tinh cũng đầy vàng bạc châu báu, trang sức trâm xoa, nhiều đồ như vậy, nên cũng không thiếu bạc.

Lục Trầm cẩn thận nhấc váy, hít một hơi thật sâu, lúc lấy hết dũng khí để bước ra lại kinh sợ dừng lại cấp tốc lui trở về.

Cách đó không xa nhìn ai cũng như đang bận rộn, kỳ thực đã sớm cảm thấy khó hiểu với bộ dáng làm duyên làm dáng, ăn mặc trang điểm lòe loẹt của cậu, nhìn cậu nhấc chân còn tưởng đang muốn hiến thân, lập tức bày trận ngồi đợi, ai ngờ cả ba thầy trò chỉ thấy được một mảnh váy hồng chợt lóe rồi biến mất, ngay cả người cũng không thấy.

Bọn họ nhìn nhau, hơi lắc đầu, mím môi không biết Lục Trầm đang muốn bày trò gì.

Đường Tăng là người phàm, chỉ loáng thoáng thấy được, nhưng Trư Bát Giới lại thấy rất rõ, xích lại gần Đường Tăng: "Sư phụ, con thấy y thay đổi dung mạo, hình như không muốn chúng ta nhận ra?"

Đường Tăng sững sốt: "Thay đổi dung mạo?"

Đứa nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì, hay là có nỗi khổ khó nói?

Lục Trầm quả thật có nỗi khổ, là nỗi khổ không nói ra được. Cậu bây giờ chính là đi ra ngoài nhận gậy đầu tiên, sau đó nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra chờ đánh tiếp.

Ba ngày sau liền có thể thoải mái nằm ở trên giường của mình chờ đồng hồ báo thức vang lên sau đó đi học.

Nhìn Đường Tăng cách đó không xa, lại nhớ tới Tôn Ngộ Không mới vừa bay đi —— Lục Trầm dẩu miệng nhỏ dựa lưng vào trên cây.

Dường như có chút luyến tiếc, nhất là với Tôn Ngộ Không.

Vừa nghĩ đến mình và nam thần, đã là bạn bè nay lại chia xa, Lục Trầm trong lòng buồn rầu.

Cậu từ nhỏ đã không có nhiều bạn bè, thật vất vả lắm mới có mối quan hệ thân mật nên càng không muốn mất đi.

Cho dù bọn họ không ở cùng một thế giới, Lục Trầm đè lại vị trí chua xót ở trước ngực, cố gắng điều hòa hô hấp, ghìm chặt đan điền, cuối cùng còn cắn chặt răng, cái gì cũng không quản nữa đặt bước chân đầu tiên ra ngoài.

"Vị này... ." Lục Trầm đã xem qua truyện Tây Du Ký rất nhiều, nhưng đều là xem lướt, để lại ấn tượng sâu sắc với cậu hơn có lẽ là bản phim truyền hình khi bé, câu chữ giao tiếp ra sao cậu đã sớm quên hết, lúc này nhìn thấy Đường Tăng cũng không biết một thôn phụ hương dã thì nên xưng hô thế nào cho phải.

Gọi thẳng là Thánh tăng, hay là gọi bằng hòa thượng?

Hòa thượng hình như không được lễ phép cho lắm, nhưng một thôn phụ hương dã mà kêu Thánh tăng sẽ không tạo sự cảnh giác chứ, nhưng cậu cũng muốn tạo sự cảnh giác cho thầy trò bọn họ, như vậy mới khiến ngài Đại Thánh đánh cậu ba gậy được.

A a a, thật là phiền nha, rốt cuộc nên làm gì đây.

Chân cũng đã bước tới rồi, bây giờ cũng không thể lui về để tổ chức lại ngôn ngữ nữa.

Tay Lục Trầm ra sức vò cái váy khiến cái váy như muốn tuột xuống, cậu hối hận nha, những chuyện này tại sao không sớm nghĩ tới chứ. Tay nắm chặt thành quả đấm, thiếu chút nữa là tự kí đầu mình.

Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy.

Đường Tăng nhìn Lục Trầm rụt rè e sợ đến gần, nói chưa được hai câu liền chán nản đưa lưng về phía họ, mặc dù không biết cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng suy đoán trước kia cậu có nỗi khổ trong lòng càng được củng cố.

"Vị cô nương này, có chuyện gì sao?" Y không hiểu tại sao Lục Trầm lại không muốn nhận nhau, nhưng dò theo mạch suy nghĩ của cậu chắc sẽ không sai.

Cho dù có sai... Cũng coi như hùa theo trò chơi của cậu đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net