Chương [7]: Ngũ Chỉ Sơn sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Ngũ Chỉ Sơn sụp đổ

Edit + Beta: April

Ngươi cho rằng Đường Tăng này sẽ giống như Đường Tăng trong Đại thoại Tây du là kẻ chỉ thích lải nhải, hỏi ngươi làm sao chắc chắn đây là người mà y muốn tìm, ngươi nhìn xem, toàn thân cao thấp một cọng lông khỉ cũng không có, trừ vẻ mặt lạnh lùng như cục nước đá, thì toàn thân trên dưới không hề có điểm nào giống với thạch hầu, hoặc nói làm sao ngươi chứng minh được đây là người mà y cần tìm... Người hay là thạch hầu cùng phật pháp hữu duyên, ta thấy thực ra cũng như nhau.

Ngươi sai rồi! Bởi vì đây không phải là điện ảnh, đây chỉ là một thế giới giả tưởng, nhưng cũng là một thế giới thực.

Cho nên Đường Tăng rất bình thường, Lục Trầm mắt thấy người trước mặt khẽ mỉm cười dịu dàng như nước, gương mặt cậu ửng đỏ, giọng nói nhu hoà giống như suối nhỏ chảy, hỏi: "Có đúng không?"

Tay chân cậu luống cuống, cậu chưa từng thấy qua người nào ôn nhu như vậy.

Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn người đang nhìn mình với ánh mắt cháy bỏng, chỉ hận không thể thay mình gật đầu, bất đắc dĩ gật đầu: "Phải, ta chính là thạch hầu."

Trên mặt Đường Tăng lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "Phật tổ phù hộ, ngươi có muốn cùng tiểu tăng đến Tây thiên thỉnh kinh." Thỉnh kinh đường xá xa xôi, nhiều thêm một người thì cũng như thêm một người bạn, cho dù không giúp được gì thì ít nhất cũng có người cùng trò chuyện.

Cũng không đến nổi cô đơn tịch mịch suốt mấy thập niên.

Lục Trầm cướp lời nói: "Thánh tăng, ngài Đại Thánh bị nhốt ở chỗ này, ngài trước hết có thể đem hắn thả ra không?"

Đường Tăng: "Phạm phải sai lầm? Nên cần được thả ra?"

Mắt thấy sắc mặt Tôn Ngộ Không trầm xuống, Lục Trầm khoát tay lia lịa phản bác, dùng nghĩa chánh ngôn từ để bảo vệ hắn: "Đó không phải là sai lầm, ai thuở thanh xuân mà không một lần điên cuồng, mấy chuyện này về sau sẽ kể cho ngài nghe, huống chi nếu ngài Đại Thánh không ra khỏi đây được thì làm sao cùng ngài đến Tây thiên thỉnh kinh."

Đường Tăng hơi suy nghĩ: "Đây cũng là điều mà Bồ tát đã phân phó, tiểu tăng tất nhiên sẽ dồn hết toàn lực, chẳng qua tiểu tăng cũng không biết phải làm sao."

Lục Trầm vội vàng đứng lên, lôi cánh tay y kéo đến trước vách đá dựng đứng ngẩng mặt chỉ vào giữa vách đá: "Nhìn đi, nơi đó, có lá phù, ta đã từng thử qua, chỉ có thể đến gần chứ không thể lấy xuống, Thánh tăng có thể thử xem sao."

Phù giấy này cậu đã từng thử qua, cậu không chỉ không thể lấy xuống, mà mỗi khi đến gần định tháo lá phù, cậu nhất định sẽ bị kim quang phật pháp trực tiếp đánh rớt xuống dưới chân núi, xương cốt toàn thân nát bấy.

Lần đầu tiên bị đánh rớt xuống cậu nằm trong góc ổ suốt một tháng trời mới đem toàn thân gắn lại được, còn vô tình gắn nhầm hai chân trái phải, mới vừa đứng lên đi chưa được hai bước, cả người gập lại, eo cậu gãy.

Sau đó lại thử thêm mấy lần cậu mới miễn cưỡng chấp nhận mình quả thật không thể đến gần mà tháo lá phù xuống, đành phải từ bỏ. Xem ra cậu không có cơ hội làm ân nhân của ngài Đại Thánh rồi, chậc chậc chậc, có chút tiếc nuối.

Đường Tăng ngẩng mặt nheo mắt nhìn đỉnh núi cao vút được bao phủ bởi mây kia, gật đầu: "Được, để tiểu tăng thử xem."

Không hổ danh là Thánh tăng, giác ngộ rất cao, chưa từng nghĩ tới chuyện có thể mình bị lừa, hoàn toàn tin tưởng.

Lục Trầm xoa xoa tay, trong lòng vui vẻ một trận.

Ánh mắt Tôn Ngộ Không lạnh nhạt nhìn hai người chỉ dùng vài ba lời liền quyết định hướng đi sau này của mình.

Đường Tăng đang xem xét tìm đường lên núi, Lục Trầm không có chuyện gì làm, ngồi xuống bên cạnh hắn trấn an: "Ngài Đại Thánh, ngài rất nhanh liền có thể ra ngoài, người này nhất định sẽ giúp ngài thoát ra."

Tôn Ngộ Không hỏi ngược lại: "Ngươi làm sao biết được?"

Bởi vì ta đã từng xem qua Tây Du Ký, nhưng cái này không thể nói với hắn, Lục Trầm chớp mắt mấy cái, cười giảo hoạt, ánh mắt sáng rực, nhìn thoáng qua liền thấy có ba phần thần thái của hồ ly tinh: "Y nói y cùng ngài hữu duyên."

Tôn Ngộ Không: "..." Hai người này nhất định có trình độ ngang nhau.

Lại đần độn cười toét miệng, Lục Trầm nhét một quả trái cây vào trong miệng hắn, sau đó vội vàng đứng lên phủi mông đuổi theo Đường Tăng, vừa chạy vừa la: "Ngài Đại Thánh, ta đi xem Thánh tăng một chút ."

Giọng nói ở trong núi vang vọng, kích động một nhóm cò trắng bay khỏi núi.

Tôn Ngộ Không ánh mắt âm vụ nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, hé môi cắn một cái vào trái cây, nước đỏ chảy giàn giụa.

*****

"Oành "

Vùng lân cận Ngũ Chỉ Sơn đất rung núi chuyển, chim cầm thú vật giống như bị điên ngươi tranh ta cướp chạy ra ngoài núi, một cổ năng lượng khổng lồ ở trong núi tỏa ra, trên sườn núi đá lăn ầm ầm rơi thẳng đứng xuống, vô số cây cối bị bật gốc.

Đôi mắt Tôn Ngộ Không hồng quang chợt lóe, cảm giác được sức mạnh trói buộc mình đã giảm, liền hét lớn một tiếng, núi đất đè ép trên người mình năm trăm năm theo tiếng hét nổ bể nát, cát bay đá chạy, cây cối bay tán loạn.

Cả người được phủ bởi hoàng kim tỏa tử giáp [1], chân mang vân lý thêu sen [2] bằng tơ tằm, nam tử tuấn mỹ trên đầu đội phượng sí tử kim quan [3],  trong khung cảnh hỗn loạn kim quang sáng lấp lánh rực rỡ xuất hiện, vững vàng đáp xuống đất.

[1] - Hoàng kim toả tử giáp: Áo giáp của Tôn Ngộ Không.

[2] - vân lý thêu sen: Giày thêu họa tiết mây có đính hoa sen ở mũi giày.

[2] - phượng sí tử kim quan: Thứ đội trên đầu Tôn Ngộ Không nhưng không phải vòng kim cô.

Kim cô bổng khoác trên vai, một chân mới vừa nhấc lên, liền phát ra tiếng rên, co duỗi cái chân đã bị đá đè ép nhiều năm.

Cách đó không xa Lục Trầm khạc ra một ngụm máu tươi, xoa cái eo đau nhức, đẩy đẩy người Đường Tăng.

Cậu một mực đi theo Đường Tăng vì sợ đường núi ướt trơn trợt xảy ra vấn đề, lá phù kia cách vách đá quá gần, cậu cũng không dám rời đi quá xa, ai biết được kim quang của lá phù lại lớn đến vậy, gắng gượng lắm nên chỉ bị đánh ọc ra một búng máu, cũng may Bạch Cốt Tinh chưa từng tạo sát nghiệt, nếu không cậu tuyệt đối sẽ bị đánh chết.

Lại khạc ra một búng máu, nhanh chóng đem xương cốt bị sai lệch vị trí của mình gắn lại như cũ, nâng lên cánh tay đau nhức sờ khóe miệng, đầu ngón tay một mảnh nhầy dính.

Trên áo trắng điểm hoa mai, tay áo điểm một mảng hồng văn lớn, tuy rằng rất đau nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được.

Lục Trầm cố nén cảm giác đau đớn âm ỉ ở ngực, run rẩy đứng dậy. Tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn hưng phấn huơ tay múa chân chạy như bay tới, chỉ vì cậu liếc mắt nhìn thấy được người nào đó đang khoác khôi giáp, trên người nam nhân kim quang sáng lòe loè.

Cậu lởn vởn vây quanh Tôn Ngộ Không, trong giọng nói không che giấu được sự kích động cùng phấn khởi: "Đại Thánh, ngài cuối cùng cũng thoát ra."

Móng vuốt nhỏ thừa dịp ngài Đại Thánh đang nhìn chằm chằm Đường Tăng ở trước mặt, như đạo tặc trộm chuông nhanh như chớp không kịp bịt tai sờ soạng khôi giáp, đây là thần phẩm nha, thật sự rất đẹp.

Bất quá nam thần còn đẹp hơn, phối hợp với bộ khôi giáp này đúng là nhất.

Quá kích động, muốn chụp hình lưu niệm.

Tôn Ngộ Không: "... Chuyện này ta sẽ ghi nhớ."

Lục Trầm ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại liền nghe hắn nói tiếp: "Ta phải về Hoa Quả Sơn, ngươi cũng có thể đi cùng ta?"

Lục Trầm há mồm còn chưa kịp nói chuyện, Tôn Ngộ Không đã huýt sáo gọi Cân đẩu vân, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Lục Trầm trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, lập tức ngồi xuống ôm lấy chân hắn: "Không được, ngài Đại Thánh, ngài đã đáp ứng cùng Thánh tăng đi thỉnh kinh rồi, nam tử hán đại trượng phu không thể nuốt lời."

Ngài Đại Thánh của ta, ngươi nếu không theo Đường Tăng thỉnh kinh, ta có muốn ăn sống Đường Tăng cũng không được.

Tôn Ngộ Không quay lại nhìn cậu: "..."

Lục Trầm nhắm mắt lại, ôm chặt hơn nữa, cho dù có chuyện gì thì hôm nay tuyệt đối sẽ không để ngươi đi.

Tôn Ngộ Không một cước đạp xuống: "Ta không có đồng ý."

Lục Trầm trố mắt, cùng Đường Tăng hai mắt nhìn nhau, hình như từ đầu tới cuối đều là do cậu cùng Đường Tăng quyết định, đảo mắt vòng quanh nhanh chóng than khóc: "Nhưng mà Thánh tăng đã cứu ngài, đường đi Tây thiên thỉnh kinh rất xa, nếu gặp phải nguy hiểm thì tính làm sao, ngài Đại Thánh, tri ân cầu báo."

Đường Tăng đang chuẩn bị mở miệng, liền thấy người ta nhiệt tình nháy mắt với mình, mí mắt như sắp rớt ra: "..." Y vẫn nên lựa chọn im lặng không nói thì hơn.

Tôn Ngộ Không không thèm nhìn cậu nữa, một cước giẫm ở trên mông cậu, quay đầu hướng Đường Tăng chắp tay: "Sau này gặp lại."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net