Chương 22: Thám tử đại tài - Thư kí Đỗ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Nhược Ngu xuống giường, nhìn phòng ngủ một chút, phát hiện ra cửa thông với ban công đã mở toang, có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài.

Mặc dù nơi này là khu biệt thự, nhà ở mật độ thấp xanh hoá mật độ cao, nhưng bầu trời đêm của thành phố vẫn luôn không nguyên bản như vậy, bị chiếu quá nhiều ánh sáng và bóng đổ, thật ra thì cũng rất sáng.

Đỗ Nhược Ngu không hiểu sao lại nhớ tới đêm trên núi hôm đó, trăng sáng rõ như vậy, bầu trời đêm lại đen như vậy.

Cậu đi ra ban công, nghĩ có khi nào Sư Diệc Quang đang ở ban công hay không.

Hơi nóng tạt vào mặt, giờ đã đến hè, nhiệt độ cơ thể đã cao rồi, độ ẩm còn lớn nữa, buổi tối vừa oi vừa nóng, không có điều hoà thì không chịu được.

Ban công phòng ngủ chính của biệt thự Sư Diệc Quang kéo dài ra ngoài, kéo rất dài, nối liền cả ban công ở phòng bên cạnh, kéo dài theo mặt bên.

Đi nữa là sẽ đến phòng của cậu bỏ trống ở bên kia, thẳng bên dưới đó là hồ bơi.

Đỗ Nhược Ngu rốt cuộc cũng đi tới cuối ban công, thấy được Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang khoác áo ngủ, ngồi trên lan can ban công.

Đỗ Nhược Ngu sợ hết cả hồn, bên dưới là hồ bơi, ngồi vắt vẻo như vậy quả thực quá nguy hiểm.

Hơn nữa, Sư Diệc Quang quay lưng về phía cậu, áo ngủ tuỳ ý treo trên bả vai, nhìn bóng lưng có chút tịch mịch.

Đỗ Nhược Ngu nhìn bóng lưng tràn đầy buồn phiền của hắn, đột nhiên nghĩ tổng tài sẽ không hút thuốc lá chứ?

Kiểu đêm trăng trống vắng này, một người cô đơn ở ban công, rít một hơi thuốc, rất là hợp tình hợp lí còn gì.

Chỉ là hơi nóng, Đỗ Nhược Ngu chỉ đi ra ngoài thôi cũng đã cảm thấy mình mướt mồ hôi rồi.

Cậu gọi một tiếng: "Sư tổng."

Sư Diệc Quang cũng không phải đang hút thuốc, hơn nữa hắn đã biết Đỗ Nhược Ngu đến, lúc này hắn mới xoay người, thu chân từ bên ngoài vào, nhảy khỏi lan can, chủ động nói: "Không ngủ được nên ra ngoài hóng gió chút."

Sư tổng tài vừa trạch vừa ham ngủ có thể mất ngủ á? Hơn nữa không chỉ mất ngủ mà còn trộm chạy ra ngoài ngồi ngẩn ngơ một mình?

Hơn nữa ngẩn người cũng được đi, tại sao lại cởi hết quần áo ra vậy?

Vì áo ngủ Sư Diệc Quang tuỳ ý khoác lên, cũng không mặc tử tế, lúc hắn nhảy từ lan can xuống trước mặt Đỗ Nhược Ngu, từ ngự đến bụng, dáng người hoàn mỹ gần như đã lộ hết ra ngoài.

Đỗ Nhược Ngu trợn mắt nhìn ngực của Sư Diệc Quang lộ ra. Vì bên ngoài rất nóng, thân thể tổng tài còn được bao bởi một lớp mồ hôi mỏng, bắp thịt nhấp nhô theo hơi thở, phập phà phập phồng.

Kích thích quá đi! Hoạt sắc sinh hương!

Sư Diệc Quang thấy mặt cậu đần ra thì vươn tay vỗ lên trán cậu một cái, nói: "Ngẩn người cái gì? Về ngủ đi."

Hắn vươn tay lên, áo ngủ liền theo bả vai tuột xuống, Sư Diệc Quang rất tự nhiên nhặt lên, cũng không thèm choàng vào, mà là cầm ở tay đi vào phòng trước.

Cho nên lần này Đỗ Nhược Ngu lại có thể thấy cơ lưng rộng nở của hắn.

Phúc lợi hôm nay thật tốt.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, lúc đang định trở về phòng ngủ cùng hắn, đột nhiên cậu nhìn thấy hình như dưới đất có vật gì đó.

Cậu cúi người xuống phát hiện ra một ít lông.

Đây là tình tiết trong phim kinh dị hả?

Nhưng sợi lông kia sợi dài sợi ngắn, Đỗ Nhược Ngu tiện tay nhặt một sợi lên, theo ánh sáng nhìn thì là màu vàng nâu, đám lông kia tụm lại một chỗ còn loé sáng, bảo sao cậu có thể phát hiện.

"Làm gì vậy, nhanh trở lại đi." Sư Diệc Quang đã vào trong phòng, gọi cậu từ rất xa.

Đỗ Nhược Ngu vội vàng vơ trên mặt đất, vơ được một đống lông vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng về phòng.

Sư Diệc Quang đã đổi sang đồ ngủ mới. Đỗ Nhược Ngu hơi tiếc nuối, tranh thủ lúc tổng tài thay đồ, cậu vội vàng rút ra một tờ giấy ở trên bàn, bọc đám lông kia lại, cuối cùng để chúng vào tủ đầu giường.

Sau đó Sư Diệc Quang thay đồ xong, nặng nề ngã xuống giường lớn.

Đỗ Nhược Ngu cũng bò lên giường, nằm bên cạnh hắn, nghĩ quả nhiên tâm trạng của tổng tài không tốt, hắn đã phiền đến mất ngủ rồi.

Không biết có phải là do mình không?

Đỗ Nhược Ngu nghĩ tới mà giật mình trong lòng, lại nghĩ cậu chỉ tìm tài xế nói chuyện vài câu thôi cũng đâu đếu nỗi. Sau đó liên hệ với những việc bận rộn gần đây trong công ty, hình như quyền lợi của Sư tổng ở công ty ngày càng lớn, sợ rằng có liên quan tới sự nghiệp.

Với cả bọn họ kết hôn được mấy tháng rồi, Sư Diệc Quang vẫn chưa lấy được tài sản sao? Hắn chưa từng nhắc đến.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ vớ nghĩ vẩn, nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay.

Kết quả là sáng hôm sau, quả nhiên là Sư Diệc Quang bám giường không thể dậy nổi.

Đỗ Nhược Ngu làm đồ ăn sáng xong mới quay lại phòng, phát hiện ra Sư tổng vẫn còn nằm trên giường, không có dấu hiệu muốn rời giường.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải tới mép giường gọi Sư Diệc Quang dậy.

Giống như phim tình cảm, nữ chính tới gọi nam chính đang say giấc dậy, nam chính sẽ lợi dụng kéo nữ chính lên giường, sau đó như này như kia.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, bỏ mẹ rồi, tán phét với Đỗ Dĩnh Dĩnh quá nhiều, trong đầu toàn là mấy kịch bản tục tĩu.

Kết quả thực tế là, cậu chỉ gọi mấy câu, Sư Diệc Quang đã mở mắt ra. Mặc dù nhìn mặt hắn không muốn làm chút nào, cả người mơ mơ màng màng, nhưng hắn vẫn đàng hoàng đứng lên đi rửa mặt.

Đỗ Nhược Ngu nhân cơ hội lấy đám lông trong ngăn kéo ra, để vào túi của mình.

***

Đỗ Nhược Ngu tìm một buổi sáng, nói với Sư Diệc Quang là phải đi gặp em gái. Sư Diệc Quang cũng không nghĩ nhiều, nói cậu đi đi.

Đỗ Nhược Ngu hẹn Đỗ Dĩnh Dĩnh ở quán bánh ngọt kia bên cạnh trường đại học của cô.

Đỗ Dĩnh Dĩnh vừa gặp anh trai đã đòi chữ kí của Bùi Lăng.

"Nói xong rồi, anh nhanh đưa cho em đi." Đỗ Dĩnh Dĩnh vừa ăn bánh ngọt vừa uống nước rái cây vừa nói.

Cô cũng không sợ béo, Đỗ Nhược Ngu đưa cô bức ảnh có chữ kí của ảnh đế.

"Oa, là ảnh có chữ kí! Em còn tưởng chỉ có chữ kí không thôi." Đỗ Dĩnh Dĩnh ngạc nhiên nhìn một lúc lâu.

Nhắc tới chuyện này cũng thấy thật doạ người. Hôm đó Đỗ Nhược Ngu tìm Bùi Lăng xin chữ kí, hắn lại mang theo ảnh của chính mình, nói là ảnh kèm chữ kí của hắn mang đi xã giao có hiệu quả rất tốt.

Đỗ Nhược Ngu không nói cho Đỗ Dĩnh Dĩnh rằng ảnh đế có chút tự luyến, mà vào thẳng chủ đề, nói: "Anh có chuyện muốn hỏi em."

Đỗ Dĩnh Dĩnh gật đầu, hào phóng nói: "Anh nói đi, anh và anh rể có vấn đề gì đều có thể đến xin ý kiến của chuyên gia tình yêu là em đây."

Đỗ Nhược Ngu cạn lời nói, "Anh còn chưa nói gì, sao em biết là chuyện gì, với cả em trở thành chuyên gia tình yêu lúc nào thế?"

"Chu chu, vấn đề công việc chắc chắn anh sẽ không nói với em, vậy thì là chuyện trong nhà rồi, em viết nhiều chuyện tình yêu như vậy, đương nhiên là một chuyên gia tình yêu!"

Đỗ Nhược Ngu mặc kệ cô nói tầm bậy tầm bạ, lấy đồ trong túi ra, đưa cho Đỗ Dĩnh Dĩnh, nói: "Em nhìn xem đây là cái gì?"

Đỗ Dĩnh Dĩnh nhận lấy nhìn qua, là một túi nilon đựng --- lông?

"Đây là gì vậy? Ghê quá đi." Đỗ Dĩnh Dĩnh nói, sau đó lại nhìn cẩn thận, "Dài như vậy, là tóc à?"

Đỗ Nhược Ngu không lên tiếng.

Đỗ Dĩnh Dĩnh tiếp tục nhìn, sau đó hỏi: "Anh lấy được sợi lông vàng này ở đâu?"

"Ở nhà."

Đỗ Dĩnh Dĩnh ngạc nhiên một chút, tất cả những tình tiết tục tĩu trong đầu cô xoay chuyển cực nhanh, lập tức nghĩ ra điều gì đó, cô vỗ bàn một cái, lông mày cũng dựng lên.

"Anh rể đưa thứ phụ nữ hư hỏng về nhà sao? Lại còn nhuộm tóc vàng nữa!"

Đỗ Nhược Ngu không đánh giá, nói tiếp: "Em nhìn thêm chút nữa đi."

Mỗi ngày ở biệt thự kia đều sẽ có người tới quét dọn vào khoảng thời gian cố định. Sau ngày hôm đó Đỗ Nhược Ngu đã không còn thấy mấy thứ này ở trong nhà nữa.

Đỗ Dĩnh Dĩnh nhìn anh mình nghi ngờ, rồi lại nhìn thứ trong túi kia. Cô mở túi ra, lấy hai sợi lông ra nhìn.

"Í." Đỗ Dĩnh Dĩnh nhìn cẩn thận, nói, "Sợi ngắn ngắn này giống lông bị rụng ra trên người Hu Hu."

Một lát sau, cô kết luận: "Đây là lông động vật mà, tóc phụ nữ không giống như vậy."

Đỗ Nhược Ngu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh nhìn hồi lâu cũng cảm thấy như vậy."

Đỗ Dĩnh Dĩnh nói tiếp: "Nhưng cũng không phải là lông mèo, Hu Hu rụng lông cũng phải từng nắm từng nắm, lông mèo khá mỏng và mềm."

Đỗ Nhược Ngu lấy túi đồ từ trong tay em gái, làm như vô tình nói: "Xác định lông động vật là được rồi. Có thể là động vậy nhỏ ở đâu đó đến ban công chạy một vòng rồi để lại."

Đỗ Dĩnh Dĩnh nghe vậy thì cười há há: "Ồ, em biết rồi. Anh nghi vớ nghi vẩn, nghĩ anh rể ngoại tình, nên cầm chứng cứ tới nhờ em giám định đúng không?"

Đỗ Nhược Ngu quả thực không nhịn được nữa, nghiêm túc dạy dỗ cô: "Ngày nào trong đầu em cũng có một đống những thứ cẩu huyết như vậy, em nghĩ bình thường một chút có được hay không hả?"

Đỗ Dĩnh Dĩnh xem thường: "Viết truyện là phải liên tưởng, trí tưởng tượng phải phong phú."

Trên đường đi về Đỗ Nhược Ngu vẫn luôn suy nghĩ.

Từ hôm cậu mơ màng mơ thấy sư tử, rồi đến tài xế Tiểu Mã nói động vật ăn thịt đáng sợ, sau đó lại phát hiện dấu vết này của động vật, rốt cuộc những chuyện này thể hiện điều gì?

Cậu về đến nhà, Sư Diệc Quang lại đi ra chào đón cậu, khiến cho Đỗ Nhược Ngu sợ đến tim đập loạn nhịp.

Bọn họ đã sống với nhau mấy tháng rồi. Lúc vừa mới bắt đầu, ngày nào Đỗ Nhược Ngu cũng nghĩ sau này bọn họ sẽ li dị, cho nên sống như lý bạc băng*.

* Như lý bạc băng: Nằm trong câu: "如臨深淵,如履薄冰"(Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng: như đi bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước), ý nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu cảm thấy bọn họ chung sống với nhau ngày càng hài hoà, tự nhiên.

Dần dần cậu cũng gan hơn, không còn giới hạn bản thân ở thân phận thư ký nữa, mà thật tự sinh sống với Sư Diệc Quang như người nhà.

Có lúc, cậu quên mất giữa hai người không phải quan hệ vợ chồng có thể thân mật chia sẻ tất cả, một ngày nào đó cậu sẽ phải dọn ra khỏi biệt thự này.

"Sao vậy?" Sư Diệc Quang thấy Đỗ Nhược Ngu đi vào cửa, sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, không biết đang nghĩ gì, liền đi tới hỏi.

Đỗ Nhược Ngu khẽ lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm Sư Diệc Quang qua mắt kính.

Sư Diệc Quang nâng mắt kính lên cho cậu, tiếp tục hỏi: "Bên phía em gái xảy ra chuyện gì à?"

Đỗ Nhược Ngu tiếp tục lắc đầu.

Mặc dù biểu tình của Sư Diệc Quang vẫn luôn lạnh lùng, nhưng giọng nói rất dịu dàng. Hắn nói: "Vậy thì đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, có thể bản thân Sư tổng không tự ý thức được, mặc dù hắn không thích cười, luôn lạnh như băng nhưng thật ra hắn rất dịu dàng.

Đỗ Nhược Ngu quyết tâm, nói: "Sư tổng, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Sư Diệc Quang nghiêm mặt nói: "Cậu nói đi, có gì cứ nói thẳng."

Đỗ Nhược Ngu ngẩng mặt lên, khẽ cắn răng, cuối cùng cũng mở miệng hỏi:

"Sư tổng, anh nuôi con gì trong nhà hả?"


Tác giả có lời:

Xin lỗi nha. Chưa ngã ngựa, chỉ rụng lông thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net