Chương 29: Sư tử không vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Nhược Ngu ngẩn ra, nói: "Tại sao? Hu Hu nhà tôi thích tôi chải lông cho nó lắm."

Sư Diệc Quang nghe mà tức giận muốn nổ tung, hầm hừ nói: "Tôi không phải là thú nuôi của cậu."

Đỗ Nhược Ngu giờ mới hiểu được điểm tức giận của tổng tài, vội vàng nói: "Không đúng, tổng tài không phải là thú nuôi. Chỉ là tôi thấy lông bờm của anh rất dày, chải mượt một chút chứ không có gì đâu."

"Bình thường tôi cũng sẽ làm tóc." Sư Diệc Quang ngẩng đầu đi hai bước, Đỗ Nhược Ngu ngồi dưới đất cũng không cao bằng hắn.

"Tôi nhìn thấy anh bị rụng lông ở ban công." Đỗ Nhược Ngu nói bằng giọng dịu dàng, "Giờ chải một chút, sẽ ít bị rụng lông hơn."

Sư Diệc Quang rõ ràng cứng người một lúc, lại gần Đỗ Nhược Ngu, nhe răng nói: "Ai bảo tôi rụng lông?"

Đỗ Nhược Ngu nhìn sư tử mũi to miệng rộng, vô tội nói: "Không có mà, tôi nhìn thấy, rụng lông rất bình thường mà, mèo vào lúc chuyển mùa cũng rụng lông."

"Tôi không phải là mèo, không phải vật nuôi." Sư Diệc Quang nhắc lại, "Không bị rụng lông."

Đỗ Nhược Ngu gật đầu, tổng tài nói cái gì thì là cái đó: "Được thôi, vậy để tôi vuốt lông cho anh."

Sư Diệc Quang do dự một lúc, Đỗ Nhược Ngu nhân cơ hội đứng lên, chạy đến phòng vệ sinh, chọn một cái lược lớn một chút rồi chạy trở về.

Cậu giơ cái lược lên nói: "Thật sự không sao đâu, anh thử một chút đi."

"Ánh mắt của cậu rất đáng sợ." Sư Diệc Quang lui về phía sau mấy bước.

"Thử một chút." Đỗ Nhược Ngu lặp đi lặp lại, "Thử một chút thôi."

Sư Diệc Quang hơi do dự đi tới, Đỗ Nhược Ngu để hắn nằm lại trên mặt đất, bản thân mình hơi quỳ bên cạnh sư tử, dè dặt nắm một nắm lông bờm lên, sau đó chải từ từ .

Lông bờm của Sư Diệc Quang nhìn rất mượt, nhưng vì rất dày, chải có chút rối.

Đỗ Nhược Ngu nhìn kĩ mới phát hiện lông sư tử xếp thành tầng, mặt trước thiên về màu vàng, mặt sau thiên về màu nâu, ánh sáng của thư phòng rất tốt, tia sáng chiếu rọi xuống khiến những sợi lông kia trở nên lấp lánh.

Đỗ Nhược Ngu vén một nắm lông bờm lên, chải nhẹ từ gốc đến ngọn, thật ra thì ngoại trừ lông bờm, ở cổ sư tử có rất nhiều lông ngắn, mềm mại như lông mèo. Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng chải những lông nhung kia. Sư Diệc Quang lập tức híp mắt lại, gầm giọng nho nhỏ, thân thể rung rung rất nhẹ.

Thật sự là giống hệt mèo nhà bọn họ.

Ngoài mặt thì không thích, nhưng thật ra rất hưởng thụ.

Ai nói hắn không rụng lông nhỉ.

Nhưng lông sư tử quá dày. Lược này dùng để chải tóc cho đàn ông bình thường, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy dùng không được thoải mái lắm, chải chải, đột nhiên chiếc lược kêu 'rắc rắc'.

Đỗ Nhược Ngu: "..."

Sư Diệc Quang: "..."

"Ấy, kìa, lược gãy rồi." Đỗ Nhược Ngu lúng túng nói.

Sư Diệc Quang lập tức đứng lên, trợn mắt tức giận nhìn cậu: "Cậu chải mạnh như vậy làm gì?!"

Trời ơi, oan uổng quá, cậu đã rất nhẹ nhàng rồi, chỉ là lông bờm của sư tử vừa dày lại hơi cứng, lược thông thường căn bản không có cách nào chịu được.

Lông trên đầu Sư Diệc Quang run lên theo bản năng, Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói: "Đừng hoảng, đừng hoảng, trước hết là đừng cử động, răng lược vẫn ở trong lông, để tôi lấy ra."

Sư Diệc Quang nghe thì không dám tin, vừa ghét bỏ lại không có cách nào khác, hét: "Nhanh lấy ra đi!"

"Cúi thấp đầu một chút để tôi tìm."

"Ay --- nhẹ tay thôi!"

"Xin lỗi, xin lỗi, chịu đựng một chút."

Lông sư tử rất dày rất nhiều, Đỗ Nhược Ngu tìm mãi không thấy răng lược đã gãy đâu, cậu nói: "Lần sau để tôi mua lược chải lông động vật cỡ lớn trên internet, loại răng thép, không sợ bị gãy đâu."

Sư Diệc Quang lập tức nói: "Không có lần sau, không cho phép mua."

Đỗ Nhược Ngu quỳ trên thảm, nói: "Dùng tốt lắm. Hu Hu cũng dùng loại đó, còn có loại chạy bằng điện nữa, thoải mái lắm."

Sư Diệc Quang tiếp tục gào: "Không cho phép mua đồ dùng cho vật nuôi." Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn chưa yên tâm, bổ sung thêm, "Mua thì sẽ trừ lương của cậu."

Đỗ Nhược Ngu: "..."

Được được, tổng tài trả tiền lương là người định đoạt.

Sư Diệc Quang cào cào móng vuốt vào Đỗ Nhược Ngu, nói: "Buổi trưa rồi, đi nấu cơm đi."

Đỗ Nhược Ngu cam chịu số phận đứng lên, nhặt lông rơi trên đất, nói: "Vâng, Sư tổng, xong ngay đây."

Đỗ Nhược Ngu ra khỏi thư phòng, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Sư Diệc Quang cũng ra khỏi thư phòng, chạy lên tầng hai như một làn khói.

Chắc là đi mặc quần áo.

Hiện tai tâm tình của tổng tài chắc là khá hơn chút rồi, Đỗ Nhược Ngu nghĩ, bắt đầu làm cơm.

Quả nhiên Sư Diệc Quang chui vào phòng thay đồ. Một lát sau, Sư tổng áo mũ chỉnh tề bước chân dài ra ngoài. Hắn chỉnh cổ áo một chút, gãi gãi đầu theo phản xạ, không hiểu sao có chút thoải mái.

Hắn trở về phòng tìm điện thoại xem.

Bộ lạc ngược chó đại thảo nguyên.

Bùi meo meo: "Chúng ta cá cược đi. Cá cược xem lần này sư tử ngốc mất bao lâu mới có thể biến lại thành hình người."

Ảnh hậu: "Tôi không còn tâm tình để cá cược nữa. Chài, ngày mai đi làm, không biết chủ tịch sẽ thể nào đây? Người đi làm thật khổ mà."

Anh trai đầu húi cua: "Cá cược, cá cược, tôi cá ba ngày."

Bùi meo meo: "Lần trước một tuần đó, lần này có ba ngày thôi hả?"

Anh trai đầu húi cua: "Cho anh dâu mới chút mặt mũi, nói ngắn đi xíu."

Bùi meo meo: "Được đó, anh trai đầu húi cua, cậu còn cho người khác chút mặt mũi."

Reinhardt: "Mấy người thua rồi."

Bùi meo meo: "??? Cậu đã biến trở lại rồi?"

Ảnh hậu: "Oa, tui vẫn còn đang buồn rầu, Sư tổng đã tình lại rồi?"

Bùi meo meo: "Có thể đây chính là sức mạnh của hôn nhân."

Ảnh hậu: "Đang yên đang lành lại ăn nửa cân thức ăn cho chó."

***

Cuối tuần này, đối với Đỗ Nhược Ngu mà nói, thật sự là quá đặc sắc và huyễn hoặc. Từ sinh nhật Sư tổng đến biến thành sư tử, lại đến công bố di chúc, thật sự có chút không tiếp ứng nổi.

Nhưng đám người đi làm không muốn đi làm đi nữa, thứ hai vẫn sẽ đến.

Sau khi Đỗ Nhược Ngu đến công ty, đi vào khu làm việc của công ty, cậu mở to mắt nhìn các đồng nghiệp đi qua đi lại.

...Ai sẽ biến thành động vật vậy, hoàn toàn không nhìn ra luôn.

Cậu ngồi vào chỗ của mình, vẫn còn chút tinh thần hoảng hốt, cảm giác thế giới này nửa là thật nửa là ảo.

"Ngớ người ra cái gì đấy?"

Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu lên, dã nhìn thấy Hàn Dung một tay chống eo, một tay đặt trên bàn cậu, mỉm cười nhìn cậu.

"Chào chị Dung Dung." Đỗ Nhược Ngu vội vàng chào hỏi.

Mặc dù giờ bọn họ đã cùng một nhóm, nhưng vẫn có cảm giác kì quái, ít nhất thì cô vẫn luôn biết cậu và tổng tài đã kết hôn rồi.

Hơn nữa, chị Dung Dung là chó trắnggggggg.

Không biết là Samoyed hay chó núi Pyrénées, hoặc là Chou Chou lông nhạt?

Samoyed

Chó núi Pyrénées

Chou Chou (hoặc Chow Chow)

Đỗ Nhược Ngu gào thét trong lòng như vậy, trên mặt vẫn rất ổn định, nói: "Tôi đang nghĩ về các đồng nghiệp của mình, thật là đầm rồng hang hổ."

Hàn Dung nhếch mép, hoạt bát nói: "Được rồi, dù có giỏi giang như thế nào, đến công ty vẫn phải làm việc cho sếp, lăn lộn vì miếng cơm manh áo thôi."

Đỗ Nhược Ngu lại gần, nhỏ giọng nói: "Những cái đó thì không nói, không ngờ chị lại biết tôi kết hôn rồi."

Hàn Dung cũng sáp lại gần cậu, làm bộ như vô cùng thần bí, nói: "Tôi diễn giỏi đó, cậu không phát hiện ra chút nào ha, có phải trước kia cậu có chút ghen tị với tôi không?"

Đỗ Nhược Ngu: "..." Bị phát hiện rồi, nhưng kiên quyết không thừa nhận, cậu nói: "Làm gì có, chỉ là cảm thấy chị rất ưu tú, hơi hâm mộ xíu."

Hàn Dung cười híp mắt nói: "Tôi không phải là họ mèo, khen tôi tôi cũng không kiêu ngạo đâu." Cô tiếp tục thấp giọng nói, "Nói trộm cho cậu một chuyện, thật ra thì tôi và sư tử là họ hàng đó."

Đỗ Nhược Ngu hơi ngạc nhiên, tại sao sư tử lại là họ hàng của chó?

Trợ lý xinh đẹp dường như biết cậu đang nghĩ gì, nháy mắt mấy cái: "Sau này cậu sẽ biết." Cô nói rồi thở dài, "Nhưng mà nói thật, lãnh đạo cấp cao của công ty chắc sắp hỗn loạn rồi."

Cô vỗ một cái vào vai Đỗ Nhược Ngu, nói: "Thư ký Đỗ à, chúng ta cũng coi như là cánh tay trái và cánh tay phải của Sư tổng trong công ty, cùng nhau cố gắng nhé."

Thư ký và trợ lý cuối cùng cũng đạt được hợp tác chiến lược. Hai người bắt tay một cái, sau đó bắt đầu làm việc.

Kết quả quả nhiên như lời Hàn Dung nói, công ty đúng là có sự thay đổi.

Qua mấy ngày, chủ tịch Sư Diệc đến công ty, thông báo tổ chức họp hội nghị cấp cao gấp.

Đỗ Nhược Ngu vội vàng chuẩn bị cùng các thư ký khác, bố trí phòng họp, thông báo đến các bộ phận, in tài liệu, liên hệ với truyền thông, chuẩn bị văn kiện cho Sư Diệc Quang.

...Có một loại cảm giác từ ảo tưởng trở về thế giới thực.

Chị Dung Dung nói đúng, có chồng là sư tử thì sao chứ, vẫn phải làm việc cho tổng tài và chủ tịch thôi.

Đến khi hội nghị chính thức tổ chức, Đỗ Nhược Ngu cầm máy tính bảng và bút ghi âm ngồi ở góc phòng họp, ghi chép nội dung hội nghị cho tổng tài.

Sư Duệ và Sư Diệc Quang ngồi chung một chỗ, lúc này mới thấy hai chú cháu này rất giống nhau, cũng nghiêm mặt nói năng thận trọng, mặt rất nghiêm túc, chỉ là Sư Duệ lộ ra vẻ uy nghiêm nhiều hơn chút thôi.

Trong nháy mắt, Đỗ Nhược Ngu tưởng tượng ra hai con sư tử ngồi ngay ngắn ở bàn họp... Cậu vội vàng lắc lắc đầu, không được tưởng tượng như vậy.

Tổng tài cũng lặp đi lặp lại, nhấn mạnh hắn là con người.

Hội nghị đã tiến vào đề tài bàn luận chính, Sư Duệ mở miệng nói: "Gần đây giới giải trí điện ảnh và truyền hình thay đổi sống động hơn lúc trước. Không ngừng có công ty người trước ngã người sau tiến lên, ngày nào cũng có rất nhiều người rút khỏi vì đủ các loại nguyên nhân."

Ông nghiêng đầu nói với Sư Diệc Quang: "Đây cũng là đề tài mà hội đồng quản trị đã nhiều lần nhắc tới."

Sư Diệc Quang gật đầu một cái, nói: "Chúng tôi đã sớm có ý định này, hơn nữa vẫn luôn sắp xếp, trước mắt có mấy phương án để kinh doanh trong lĩnh vực này, một là làm rạp chiếu phim, hai là thành phố trải nghiệm, ba là tham gia vào các hoạt động như festival âm nhạc."

Kế hoạch phát triển công ty vẫn luôn là Sư Diệc Quang tự mình quản lý. Thật ra thì Sư Duệ bình thường cũng không quá can dự, nhưng lần này chủ tịch lại có nhận xét của mình.

Sư Duệ nói: "Hay là làm khu vui chơi đi."

Sư Diệc Quang nghe xong thì ngạc nhiên.

"Lần này IP* Nhật Bản chúng ta dẫn vào là IP lớn của quốc tế, rất nhiều người nước ngoài đều xem những tác phẩm này mà trưởng thành. Tôi cảm thấy chúng ta chúng ta mới chỉ giới thiệu về điện ảnh địa phương thôi thì quá đáng tiếc, hay là phát triển đến đường dưới, không gian hoá sản nghiệp giải trí đi."

* IP(Intellectual Property): sở hữu trí tuệ

Sư Duệ nói tiếp: "Vừa đúng lúc nhà họ Vương là nhà đầu tư lớn của thành phố này, không gian đất xây dựng rất nhiều." Ông xoay người sang nhìn Sư Diệc Quang, nhìn chằm chằm vào tổng tài, trong ánh mắt đều là không được phép từ chối, "Vậy nên, hay là chúng ta hợp tác với bọn họ đi."

Sống lưng của Sư Diệc Quang thẳng tắp, hắn ngay lập tức phản bác: "Không được." Hắn chầm chậm nói: "Chủ tịch nói có lý, chúng ta có thể lợi dụng thật tốt IP chúng ta đã mua, nhưng đối tượng hợp tác phải lựa chọn cẩn thận, chuyện này phải thảo luận kỹ hơn."

Sư Duệ độc đoán nói: "Nhà họ Vương là thích hợp nhất, không có gì để thảo luận nữa, thời gian không đợi người, hạng mục này phải đạt được thành ý của nhà họ Vương để tiến tới hợp tác vào cuối năm."

Sư Diệc Quang nghe xong sắc mặt tái mét, toàn bộ không khí trong phòng họp nhất thời như gió rét thổi qua, khiến người ta phát run.

Những lãnh đạo cấp cao trong phòng, một nửa mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng không dám thở mạnh, một nửa còn lại thì vẻ mặt rất sững sờ.

Thật ra Đỗ Nhược Ngu không hiểu nổi, kế hoạch hợp tác mà chủ tịch nói rất tốt, tại sao Sư Diệc Quang lại mâu thuẫn như vậy.

Hơn nữa, nhà họ Vương là công ty bất động sản nổi tiếng. Ban đầu lúc mua nhà, Đỗ Nhược Ngu cũng cân nhắc đến chung cư của nhà họ Vương, cảm giác rất đáng tin.

Lúc này Sư Duệ nhỏ giọng, nói với Sư Diệc Quang lời cuối cùng: "Đây là bài kiểm tra chú dành cho cháu, sớm hoàn thành đi."

Ủ ôi, đến rồi đó, phải nghe lời chú.

Đỗ Nhược Ngu nhìn sắc mặt như sương lạnh của Sư Diệc Quang, nghĩ trong đầu, xong rồi, tổng tài về nhà lại biến thành sư tử cho mà xem.

Sau khi tan họp, chủ tịch rời công ty luôn, mà Sư Diệc Quang đi thẳng vào phòng làm việc của mình, không quan tâm đến ai hết.

Đỗ Nhược Ngu xoắn xuýt giải quyết xong hội nghị, Hàn Dung đột nhiên lại gần, nhỏ giọng nói với cậu: "Nên tôi mới nói cuộc sống sau này không ổn rồi mà."

Đỗ Nhược Ngu hỏi: "Rốt cuộc tại sao Sư tổng lại không vui như vậy?"

Vẻ mặt Hàn Dung có chút kì quái, sau đó nói một câu vào tai Đỗ Nhược Ngu.

"Nhà họ Vương, là hổ đó."


Tác giả có lời:

Tổng tài sư tử mỗi ngày đều không vui...

Tui viết mấy tình tiết ở công ty có chút miễn cưỡng, đại khái là bệnh nghề nghiệp của người cuồng công việc*. Công ty và giới giải trí đều là bối cảnh thôi, mục đích chính của truyện là vuốt các loại mèo lớn thui =3=

* Raw là xã súc (社畜): dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

(Tác giả cảm ơn độc giả)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net