Chương 31: Câu chuyện của trợ lý Hàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Nhược Ngu phục đồng nghiệp của mình.

Tổng tài đi ăn một bữa cơm thôi cũng bị theo dõi, hơn nữa đi từ đâu đến đâu cũng moi ra được.

Sau đó, nghe nói là có người ở bên cạnh khách sạn nhìn thấy xe của Sư tổng, lại thấy có hai người ngồi trong xe, sau đó tam sao thất bản, một truyền mười, mười truyền một trăm.

Hơn nữa, qua đêm là cái quần gì? Rõ ràng cậu và Sư Diệc Quang ngoan ngoãn về nhà mà.

Loại chuyện phiếm này cũng rất đáng ghét, không có chứng cớ thì là vớ vẩn, tổng tài không có khả năng tự cải chính tin đồn, sẽ mất giá trị lại còn giấu đầu hở đuôi, chỉ có thể chờ tin vịt biến mất.

May mà cũng không có người tận mắt nhìn thấy hai người. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc tổng tài đi ăn cơm với ai.

Vì vậy mọi người lại bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc là ai có sức quyến rũ như vậy mới có thể khiến tổng tài thỏ ăn cỏ gần hang.

Tổng tài không phải là thỏ đâu.

Là do Sư Diệc Quang đột phát suy nghĩ kì lạ muốn tạo hình tượng bản thân, nếu không cũng sẽ không bị đụng phải người khác.

Các đồng nghiệp đều đoán người kia rốt cuộc là ai, ai cũng như Sherlock Holmes, căn cứ vào tình huống bình thường tìm chứng cứ để suy đoán.

...Để mấy người làm ở công ty giải trí thật là thui chột nhân tài, hay là hỏi tạp chí lá cải của anh trai đầu húi cua xem có cần người không, mấy người nhảy việc đi.

Đỗ Nhược Ngu rất lo lắng mình sẽ bị lộ. Bọn họ không chỉ là hôn nhân văn phòng, mà còn là tổng tài và thư ký, nếu truyền đi thì không khác gì quăng một quả bom nguyên tử vào công ty.

Kết quả là chẳng ai nghi ngờ đến cậu cả.

Hình như tất cả mọi người đều vòng qua thư ký Đỗ, hoàn toàn không coi cậu là đối tượng scandal.

Đáng ghét, ngoại hình của cậu an toàn như vậy hả?

Rõ ràng cậu mới là người thân cận với tổng tài nhất.

Đỗ Nhược Ngu có chút không phục. Cậu mở camera trên điện thoại ra soi, mặc dù ngoại hình non nớt, nhưng dù gì cũng là một anh chàng đẹp trai, sao lại không có chút cạnh tranh nào vậy?

Cậu thử bày một pose hot trên mạng ra trong ống kính, cảm thấy mình cũng được mà.

"...Cậu đang làm gì vậy?"

Bất thình lình tiếng của Sư Diệc Quang vang lên, Đỗ Nhược Ngu sợ đến mức suýt thì ném điện thoại đi.

Sư Diệc Quang đứng ở trước cậu, lạnh lùng nhìn cậu.

Đỗ Nhược Ngu vội vàng đứng lên, nói: "Sư tổng."

"Đi rót chén trà tới đây." Sư Diệc Quang nói.

"Vâng, Sư tổng." Đỗ Nhược Ngu vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn đi pha trà.

Chỉ là pha trà thôi mà, có cần phải đích thân nói như vậy không, doạ chết cậu rồi.

Đỗ Nhược Ngu đi tới cửa phòng uống nước, còn chưa vào, cậu đã nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện.

Do dự một lúc, bình tĩnh lại, không đi vào luôn.

Phòng uống nước là thành địa buôn dưa lê của mỗi công ty, vô số tin đồn được truyền đi từ đây, lại có vô số người ở đây khua môi múa mép bị bắt sống, nhưng người trước ngã người sau tiến lên tiếp tục phát tán tin tức ở chỗ này.

Dù sao thì mọi người bận rộn công việc, chỉ có thể gặp nhau ở đây nghỉ ngơi một chút, cho nên không nhịn được mà nói chuyện phiếm.

Quả nhiên người ở bên trong đang thảo luận về scandal của tổng tài.

"Tôi cảm thấy người kia là trợ lý Hàn. Gần đây số lần trợ lý Hàn ra vào phòng tổng tài ngày càng nhiều. Lần nào cũng rất lâu mới đi ra. Đi ra còn mặt đầy gió xuân, nhất định là có cái gì rồi."

"Tôi cũng thấy thế. Lần nào tổng tài đi công tác cũng đem cô ta đi theo. Tại sao không đem thư ký Đỗ đi?"

"Đúng vậy, ngực cô ta to lớn như vậy, lại còn cao, đàn ông đều thích loại hoang dã như thế, có dục vọng chinh phục."

Đỗ Nhược Ngu thấy mấy cô gái nói thật khó nghe, chủ động đẩy cửa đi vào, mấy cô em đồng nghiệp bân trong sợ hết hồn. Các cô nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu thì có chút lúng túng, lập tức im lặng, mắt nhìn đi khắp nơi.

Đỗ Nhược Ngu vừa pha trà cho tổng tài, vừa nói: "Gần đây chắc là công việc quá bận rộn, áp lực của mọi người tương đối lớn." Cậu bưng chặt chén trà trong tay, cười híp mắt nói, "Tới chỗ này rồi chi bằng uống chút trà, nghỉ ngơi, như vậy sẽ đỡ mệt mỏi hơn nhiều."

Đỗ Nhược Ngu là thư ký của tổng tài, tất cả mọi người đều phải kiêng kị vài phần, mấy đồng nghiệp kia không nói gì nữa, rối rít đi tới cửa, nhưng dù sao thì kinh nghiệp làm việc của cậu vẫn ít, trẻ tuổi, có một đồng nghiệp không phục, lúc đi ngang qua cậu thì bồi thêm một câu: "Cáo mượn oai hùm."

Đỗ Nhược Ngu lập tức nhướn mày, đang chuẩn bị công kích lại thì có một giọng nói phát lên ở phía cửa.

"Cô có bản lĩnh thì ra oai đi."

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, Hàn Dung đang đứng khoanh tay ở cửa, cười lạnh nhìn vào phòng uống nước.

Ngũ quan sắc sảo rất có lợi, lúc cười lạnh khiến người khác có cảm giác bị áp đảo, loại miệt thị và khinh thường đó khiến cho da đầu tê dại, không giống như sự dịu dàng của cậu, căn bản là không dịu được ai.

Nhưng cũng vì Hàn Dung có thái độ này, cho nên mới có rất nhiều hiểu lầm.

"Làm việc chẳng được bao nhiêu, lời ong tiếng ve đã nói không ít, biết nói năng như vậy tại sao lại không tham gia Liên hợp quốc, dựa vào miệng của mình để cứu cả thế giới đi?"

Tất cả mọi người ở trong phòng này chắn là không ai cãi được Hàn Dung, hơn nữa trước mặt một người là thư ký tổng tài, một người là trợ lý tổng tài, không thể đắc tội với ai được. Những người khác khuyên cô gái không phục kia ra khỏi phòng uống nước, lúc này mới yên tĩnh lại.

Đỗ Nhược Ngu thở dài, nói: "Xin lỗi, chị Dung Dung, thật ra thì đều tại tôi."

Hàn Dung hào phóng khoát khoát tay, nói: "Không có gì, ai bảo chị đây xinh đẹp như vậy chứ, xinh đẹp thì trên lưng phải gánh một ít đồ nặng như các loại nồi sắt chẳng hạn."

Thật ra thì lăn lộn với chị Dung Dung nhiều, mới biết thật sự cô ấy rất hào sảng, làm việc hơi tuỳ tiện, không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa rất tốt với người thân thiết, có lẽ đây thật sự là tính cách của loài chó đi.

Chỉ tiếc cũng vì cô là nữ, ngoại hình đẹp, cho nên bình thường làm việc cùng tổng tài, cũng bị nghĩ thành có dụng ý khác.

Hàn Dung đi tới tự rót đồ uống cho mình, nói: "Dù sao thì làm hiệp sĩ gánh nồi đã quen rồi, nói chứ, hai người được lắm nha, đi ăn cơm thôi mà có thể náo loạn thành như vậy, may không nhìn được mặt cậu, không thì toàn bộ công ty cũng sẽ phát điên."

Đỗ Nhược Ngu ngượng ngùng gãi gãi mặt, nói: "Khó khăn lắm mới đi ra ngoài ăn một lần đã bị bắt được."

"Tình yêu công sở nếu bị bóc ra quả thật không tốt đâu, hai người vẫn phải cẩn thận hơn đi."

Đỗ Nhược Ngu cảm ơn Hàn Dung, trước khi trà lạnh cậu đã ra khỏi phòng uống nước để đi đưa trà cho tổng tài.

Ai ngờ đến giờ tan tầm, lập tức xảy ra chuyện mất mặt.

Đồng nghiệp nói xâu sau lưng Hàn Dung và bật lại Đỗ Nhược Ngu, đã làm rơi thẻ USB.

Thật ra thì vật như USB rất dễ mất, nếu sao lưu dữ liệu đầy đủ, ngoài việc cần chú ý không để lộ thông tin riêng tư, thì mọi thứ đều ổn."

Nhưng vừa hay, trong USB này có tài liệu các phòng ban tầng dưới đã thu thập. Những tài liệu này cũng không thể tải lên mạng, cô ấy còn chưa kịp copy vào máy tính riêng thì USB đã bị mất.

Có lẽ là bận buôn chuyện đi.

Hơn nữa, những tài liệu này đều là tâm huyết của bộ phận bên dưới. Nếu lại đi thu thập lại thì rất mất thời gian, còn phải làm phiền không ít người.

Mặc dù cái USB này xác suất lớn là ném ở công ty, nội dung bên trong lại không thể đăng tải lên mạng, bị người khác cố ý nhặt đi khó tránh khỏi nghi ngờ lộ bí mật công ty.

Nữ đồng nghiệp kia gấp đến mức xoay vòng trọng, cố gắng nhớ lại những nơi mình đã đi qua, nhờ người bên cạnh tìm hồi lâu cũng không tìm ra được.

Cuối cùng, cô gái cũng gấp đến phát khóc.

Chuyện này còn kinh động đến tổng tài, dù sao thì người ta khóc ở khu làm việc tầng quản lý cấp cao mà...

Rất nhiều người vây xem, nhưng cũng không có cách nào, loại chuyện này phải tự mình chịu trách nhiệm, không ai giúp được.

Vì không tìm được, nhưng lại phải dùng ngày, cô gái kia phải bỏ ra rất nhiều thời gian để làm gì, nếu như lộ ra ngoài còn phải gánh vác trách nhiệm.

Đỗ Nhược Ngu cũng cảm thấy có chút sụt sịt. Mặc dù nói xấu sau lưng người ta là không tốt, nhưng tài liệu quan trọng bị mất cũng không phải là chuyện vui mắt vui tai như vậy.

Sau khi Đỗ Nhược Ngu về nhà, trộm nói với Sư Diệc Quang: "Sư tổng, chúng ta phải cẩn thận hơn đi, nếu không truyền ra ngoài, lời đồn đại sẽ không hay lắm đâu."

Sư Diệc Quang nhìn cậu, vẻ mặt như đang nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng không đáp ứng cũng không từ chối.

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy phản ứng của hắn hơi kì lạ, nhưng suy nghĩ của tổng tài đôi khi rất rắc rối, lạ lùng, cậu cũng không quá quan tâm.

Kết quả là sang ngày hôm sau, Đỗ Nhược Ngu vẫn đến công ty như bình thường, đến công ty trước Sư Diệc Quang, sau đó pha trà thật sớm, chờ đợi tổng tài.

Sư Diệc Quang đến công ty, mở cửa phòng làm việc, một lát sau hắn lại vòng ra.

"Sư tổng, có chuyện gì vậy?" Đỗ Nhược Ngu vội vàng hỏi.

Sư Diệc Quang không lên tiếng, sải bước về phía khu làm việc của thư ký.

Đỗ Nhược Ngu thấy vậy thì đuổi theo sát.

Tổng tài đã đến, những người khác cũng đã đến. Ai cũng đang làm việc của mình, chỉ có nữ đồng nghiệp hôm qua mắt sưng, chuẩn bị xuống tầng xin lỗi các bộ phận, thu thập lại tài liệu.

Sư Diệc Quang đi tới trước mặt cô, khiến nữ đồng nghiệp sợ hết hồn, nghĩ rằng tổng tài tới phê bình mình, phút chốc mắt lại đỏ lên.

Kết quả, Sư Diệc Quang đưa cho cô một vật.

Bất ngờ, đó chính là USB cô đã làm mất hôm qua.

"Cái này là trợ lý Hàn hôm qua ở lại tìm thấy." Sư Diệc Quang nói.

Nữ đồng nghiệp kinh ngạc, nước mắt phút chốc đã bị nuốt trở về.

Sư Diệc Quang quét mắt nhìn quanh. Tất cả mọi người đều chú ý về hướng này. Tổng tài nói một cách ổn định nhưng rõ ràng: "Có một chuyện tôi chưa từng nói, đó là trợ lý Hàn thật ra là em họ của tôi. Vì con bé không muốn bị mọi người nói là đi cửa sau, muốn làm việc trong môi trường bình đẳng, cho nên vẫn luôn giấu chuyện này đi."

Sư Diệc Quang vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người.

Hoá ra là như vậy, tin vịt không đánh đã tan.

Sư Diệc Quang dừng một lát, để mọi người tiêu hoá, sau đó nói: "Mọi người cũng biết gần đây công ty đang chạy hạng mục mới. Tôi sẽ bổ nhiệm trợ lý Hàn làm tổ trưởng tổ hạng mục, thăng chức trợ lý Hàn lên giám đốc bộ phận."

Hắn quay đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu đi theo phía sau, nói: "Trước mắt công việc của trợ lý Hàn do thư ký Đỗ đảm nhiệm, thông báo chính thức tôi và phòng nhân sự thông qua rồi sẽ công bố."

Đỗ Nhược Ngu hơi ngạc nhiên.

Trợ lý tổng tài sẽ được tham dự vào quản lý công ty, nhất thời cậu đã nhảy cẫng lên trong lòng, nói rằng cậu cũng có thể làm trợ lý sao.

Sư Diệc Quang nói mấy câu này ở khu làm việc, khiến cho tất cả mọi người vừa khiếp sợ lại vừa hâm mộ, đặc biệt là nữ đồng nghiệp đó, nhận lấy USB, kìm nén nửa ngày mới nói được một câu: "Cảm ơn."

Sau khi nói xong, Sư Diệc Quang bỏ qua vẻ mặt khác nhau của mọi người, đi về phòng làm việc của mình.

Đỗ Nhược Ngu đi về cùng hắn, muốn hỏi cụ thể về chuyện thuyên chuyển công tác, kết quả hai người vừa đến phòng làm việc, Sư Diệc Quang xoay người, đặt ngón tay lên môi, làm động tác yên lặng.

Đỗ Nhược Ngu mở to mắt, nhẹ nhàng theo hắn vào trong.

Sư Diệc Quang nói nhỏ: "Có lẽ là đêm qua con bé tìm kiếm cả đêm, sau đó chui vào phòng tôi nghỉ ngơi, giờ vẫn đang ngủ."

Đỗ Nhược Ngu chậm nửa nhịp mới hiểu hắn đang nói đến Hàn Dung.

Chỉ phòng làm việc của tổng tài mới có phòng nghỉ đơn, bên trong còn có một chiếc giường sofa.

Sư Diệc Quang từ từ đẩy cửa phòng nghỉ ra, Đỗ Nhược Ngu đã thấy một con vật nằm trên giường sofa.

Một con chó lớn lắm ấy!

Đương nhiên không to như sư tử nhưng cũng rất chấn động. Toàn thân nó là lông trắng như tuyết, không pha một màu nào khác. Lúc này đang nhắm mắt, làm ổ bằng cơ thể, đầu đặt bên cạnh móng vuốt và bụng, một cái lông xù to dài gần nửa người, giấu một nửa thân thể ở phía dưới, một nửa lộ ra ngoài.

Chó thật đẹp, thật trắng. Nó nằm ở đó, giống như một đống tuyết, trắng đến chói mắt.

Đỗ Nhược Ngu nhất thời không nhịn được, nói nhỏ một câu: "Hoá ra chị Dung Dung là Samoyed."

Ai ngờ Hàn Dung vốn đang ngủ lúc này mở mắt ra, ngẩng đầu kêu 'áu' khổ sở, sau đó nói: "Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi. Tôi không phải là chó mà!"


Tác giả có lời:

Từ những chương đầu chị Dung Dung đã bảo cô ấy không phải là chó, nhưng tất cả mọi người đều coi cô là chó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net