Chương 34: Chơi trốn tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kí lùm mía! Đây là hổ à? Đây là hổ đó!

Đầu to, lông vàng vằn đen, lông xù, nhìn kĩ thì trên đầu còn có một chữ "Vương" (王)!

Chắc là Vương rồi, phì phì,  Vương thì không nói, nói thật Đỗ Nhược Ngu cũng không nhìn ra, nhưng chắc chắn đây là hổ! Còn dễ nhận ra hơn sư tử!

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mình bị doạ đến hồn bay phách tán, vừa rồi vẫn còn là một đứa trẻ, đột nhiên lại biến thành hổ.

Nhất định là đứa trẻ kia biến thành rồi! Một phút trước đứa trẻ kia còn đứng bên cạnh cậu, Đỗ Nhược Ngu nắm tay thằng bé chạy tới, vừa mới buông tay ngăn cảnh sát lại, xoay người đứa trẻ đã biến mất.

Hơn nữa nhìn kiểu dáng cũng là hổ con, giống như một con mèo, ngoài thằng bé ra thì còn là ai nữa.

Đồng chí cảnh sát vẫn còn ở phía sau: "Vậy nên đứa trẻ đâu?"

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mình không có ưu điểm gì khác chỉ có đầu óc linh hoạt, xoay chuyển nhanh, nhanh như chớp, cậu đã cúi người xuống bế con hổ lên.

May mà hôm nay hơi lạnh, cậu mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng, cậu kéo khoá kéo ra, ấn đầu hổ con vào trong ngực, sau đó bọc thằng bé bằng áo, cuối cùng kéo séc một cái, toàn bộ hổ con đã được bọc chặt chẽ trong áo cậu.

Lúc này cậu mới xoay người, nghiêm túc nói với cảnh sát: "Vừa nãy vẫn còn ở đây, thằng bé đó đã chạy đi đâu rồi ấy."

Cảnh sát nhìn cậu bằng ánh mắt thiểu năng trí tuệ, nói: "Báo án giả là vi phạm các quy định của Luật Quản lý Trật tự Công cộng. Với cả, anh đang ôm gì đấy? Mới nãy làm gì có?"

"Báo cáo đồng chí cảnh sát, đây là mèo nhà tôi, vẫn luôn đi theo tôi. Nó nhát gan lắm, nhìn thấy người lạ sẽ sợ hãi. Anh oai phong to lớn như vậy, nó sợ run lẩy bẩy, cho nên tôi ôm nó vào, không để nó nhìn thấy anh."

Đỗ Nhược Ngu hô to trong lòng, mình cũng biết nói phét quá đi, tại sao không đi tấu nói nhỉ.

Đỗ Nhược Ngu không chắc cảnh sát nhìn thấy hổ rồi sẽ có phản ứng gì, có đưa thằng bé vào vườn thú không, nhưng nó là đứa trẻ biến thành mà. Kể cả không đưa vào vườn thú, có thể bắt cậu vì buôn bán động vật hoang dã không? Cậu cũng không có cách nào để người khác tin con hổ này là đứa trẻ, thật sự bị phát hiện, nói không chừng sau này còn phải tiêm mất trí nhớ cho đồng chí cảnh sát, vậy có bị coi là đánh cảnh sát không?

Đỗ Nhược Ngu ôm con hổ con, mồ hôi lạnh cũng ứa ra, nói: "Vừa nãy thật sự có một đứa trẻ, giờ có thể được ba mẹ bế đi rồi."

Nhưng cảnh sát nhân dân cũng không phải là người đi đường, cũng không dễ cho qua, đồng chí cảnh sát nói: "Một câu trước anh còn nói đứa trẻ chạy đi, giờ lại nói được ba mẹ đón đi, không hề ăn khớp với nhau. Với cả con mèo này của cậu sao vậy? Lớn như vậy hả?"

Mặc dù hổ là trẻ con, nhưng cũng trở thành mèo kiểu lớn, hổ ngoan ngoãn cuộn lại trong ngực, vẫn còn hơi run, nhưng vô cùng hiểu chuyện, cũng không giãy giụa hay thò đầu ra.

Đỗ Nhược Ngu tự trấn tĩnh lại, nói: "Chịu thôi đồng chí cảnh sát, mèo của tôi là mèo cam, hơi mập một xíu."

Ai ngờ vị cảnh sát này cũng là dân mê mèo kèm hoả nhãn kim tinh: "Mèo cam nhà cậu đuôi dài có vằn hả?"

Đỗ Nhược Ngu cúi đầu một cái, cậu ôm lấy cơ thể của hổ con, nhưng cái đuôi lông vằn lại lộ ra ngoài, trên đuôi hổ đều là vằn đen, nhìn rất rõ ràng.

Đỗ Nhược Ngu thật sự khóc không ra nước mắt. Sao hôm nay cậu lại không mặc áo khoác dáng dài ra ngoài chứ? Tại sao cậu lại chọc tới cảnh sát chứ?

Đỗ Nhược Ngu ôm tay nâng mông hổ con trong áo, một tay nhét chặt đuôi của thằng bé vào trong áo, nói: "Không phải, không phải, tôi nói nhầm rồi đồng chí cảnh sát, là tam thể, mèo nhà tôi là mèo tam thể."

Vị cảnh sát này mặc dù nhìn trẻ tuổi, ngoại hình cũng rất đoan chính, nhưng mặt rất quang minh chính đại, nhìn một cái là biết một người tích cực. Anh quan sát Đỗ Nhược Ngu một chút, đột nhiên giọng trầm xuống, nghiêm túc hỏi: "Nói năng xằng bậy! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?!"

Đỗ Nhược Ngu không biết phải lừa gạt như thế nào nữa bèn nghiêm túc nói: "Vừa rồi tôi đi ở công viên bên kia, gặp được một đứa bé. Tôi tìm một vòng cũng không thấy ba mẹ thằng bé, vì vậy tôi đứa nó ra muốn báo cảnh sát. Kết quả là gặp được anh, vừa mới nói với anh xong, ai ngờ quay đầu lại đã không thấy thằng bé đâu nữa, chỉ còn lại mèo nhà tôi ở đằng sau thôi."

Cậu ôm con hổ móc lấy danh thiếp của mình, đưa cho cảnh sát: "Thật sự tôi chỉ đi ngang qua thôi, vốn là tôi muốn đi ra phía sau toà nhà để xử lý công việc."

Cảnh sát nhận lấy danh thiếp để xem, sau đó nhìn lại cậu một chút, đi về hướng công viên mấy bước, chỗ hai người bọn họ vừa vinh dự được đón tiếp, lúc này mới phát hiện ra có quần áo ném trên mặt đất.

Quần áo của đứa trẻ...

Đỗ Nhược Ngu nhất thời cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Đồng chí cảnh sát nhặt quần áo lên, cũng rất ngạc nhiên, hỏi Đỗ Nhược Ngu: "Đây là chuyện gì?"

Đỗ Nhược Ngu lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa." Cậu hạ quyết tâm, dứt khoát nửa giả nửa thật đến cùng, nói, "Vừa nãy đứa trẻ kia mặc quần áo này."

Cảnh sát lại cầm chiếc giày nhỏ trên đất lên, giọng kinh ngạc: "Ây yo, nhãn hiệu nổi tiếng này."

Đỗ Nhược Ngu nói: "Đứa nhỏ này sao lại cởi quần áo chạy đi vậy? Đồng chí cảnh sát, anh nhanh đi xem chút đi."

Cảnh sát nhìn cậu nghi ngờ. Lần này Đỗ Nhược Ngu không cãi chày cãi cối nữa, vô tội nhìn lại.

Cảnh sát lại nói: "Cho tôi xem thẻ căn cước của anh."

Đỗ Nhược Ngu bất đắc dĩ móc thẻ căn cước ra, tiếp tục nói: "Tôi thật sự chỉ là một công dân tích cực thôi. Trên danh thiếp có số điện thoại của tôi. Nếu anh tìm được ba mẹ của đứa trẻ, tôi sẽ phối hợp tích cực." Cậu nhìn đồng hồ, nói, "Tôi sắp đến giờ hẹn rồi, có thể cho tôi đi làm việc trước không?"

Cảnh sát trẻ tuổi lúc này mới bỏ qua cho Đỗ Nhược Ngu, anh cũng khó hiểu nhặt quần áo trẻ con lên, sau đó đi về phía công viên để kiểm tra.

Đỗ Nhược Ngu thở phào nhẹ nhõm, đi vòng một đoạn đường xa.

Đương nhiên là không đi làm việc được nữa. Cậu loanh quanh một vòng rồi lại trở về xe của mình, lúc này mới dè dặt lấy hổ con trong ngực mình ra.

Hổ con rõ ràng đã rất ngột ngạt, đầu vừa lộ ra đã lè lưỡi thở ra một hơi.

Mặc dù cậu bé rất ngột ngạt nhưng vẫn không làm loạn, Đỗ Nhược Ngu mới không bị vạch trần.

Đỗ Nhược Ngu đau lòng sờ tai bé, nói: "Khổ thân con."

Hổ con híp mắt há miệng, dáng vẻ rất thoải mái, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào.

Lúc đầu Đỗ Nhược Ngu phát hiện ra đứa nhỏ này không thể nói chuyện, giờ biến thành hổ rồi cũng không thể kêu.

Đỗ Nhược Ngu vừa rồi gãi gãi cằm thằng bé như mèo nhà, theo kinh nghiệm nuôi mèo và hai lần sờ lông sư tử --- trời đất, nhắc tới lại có chút xót xa, nghiêm túc mà nói thì --- lông cằm của động vật họ mèo cũng khá mềm.

Cậu gãi cằm của bạn nhỏ, quả nhiên là mềm mại, sờ rất thích.

Hổ con cọ đầu lên người Đỗ Nhược Ngu, nhìn thật sự rất thoải mái.

Đỗ Nhược Ngu vừa đùa với đứa trẻ, vừa rầu rĩ, lúc này nên làm gì bây giờ?

Cậu thử cúi đầu hỏi người bạn nhỏ: "Có phải con họ Vương không?"

Ai ngờ bạn nhỏ vốn đang thoái mái nhắm mắt, nghe được lời của cậu lại mở mắt ra, gật đầu một cái.

Hoá ra bạn nhỏ có thể hiểu được lời của cậu...

Đỗ Nhược Ngu tiếp tục hỏi: "Vậy con dẫn chú đi tìm ba mẹ con được không?"

Bạn nhỏ giẫm móng vuốt đệm thịt lên ngực của Đỗ Nhược Ngu, ngước đầu lên lắc lắc.

Đây là ý gì... Là không biết ba mẹ ở đâu hay là không cần tìm ba mẹ?

Rốt cuộc Đỗ Nhược Ngu cũng bỏ được chướng ngại đứa trẻ bốn năm tuổi không nói lời nào biến thành hổ, tiếp tục sờ lưng và bụng của hổ để thằng bé yên lòng.

Nhắc tới lần này Đỗ Nhược Ngu không sợ chút nào, cũng không lo rằng hổ sẽ cắn mình, nói rõ cậu thích ứng rất tốt với người có thể biến thành động vật.

Chồng là sư tử, đồng nghiệp là chó sói, một đứa bé hổ có là gì chứ?

Nhưng nếu nhìn thấy cá sấu Panama thì sỡ hơi sợ đó.

Buổi hẹn xế chiều hôm nay coi như lỡ dở, cậu không thể đưa trẻ con đi làm việc, trước hết gọi điện thoại xin lỗi với bên kia, hẹn ngày khác.

Người kia phê bình cậu một trận.

Chòi, lãnh đạo đơn vị sự nghiệp, giáo dục người khác từng chút một.

...Đến khi lãnh đạo phê bình xong, Đỗ Nhược Ngu mới cúp điện thoại. Sau đó cậu lại nghĩ, chuyện nhặt được hổ này vẫn phải tìm người chuyên nghiệp, vì vậy cậu chuẩn bị gọi điện cho Sư Diệc Quang.

Vừa lúc đó, thật đúng lúc, Đỗ Nhược Ngu lại nhìn thấy người cảnh sát kia.

Anh ấy mặc đồng phục cực kì nổi bật, lúc này đang cầm quần áo của trẻ con đi ra khỏi công viên, đi tới chỗ Đỗ Nhược Ngu đỗ xe.

Đỗ Nhược Ngu phút chốc còn thấy sợ hơn nhìn thấy cá sấu Panama, lập tức đặt hổ con sang ghế bên cạnh, đè đầu thằng bé để thằng bé nằm xuống, cậu cũng cúi thấp xuống, rất sợ đồng chí cảnh sát nhìn thấy mình.

Cảnh sát ở chỗ này, đơn giản là Tôn Đại Phật gia nha.

Đỗ Nhược Ngu phải chịu phục.

Nếu lại bị đồng chí cảnh sát nhìn thấy, lần này sẽ không dễ dàng cho qua đâu, có thể còn bị gán tội danh bán trẻ em và buôn bán động vật hoang dã nữa.

Đỗ Nhược Ngu cũng không dám thở mạnh, hi vọng anh ta đi nhanh một chút.

Ai ngờ cảnh sát cứ đi qua đi lại bãi đỗ xe này, dường như muốn điều tra gì đó.

Thấy anh ta sắp đi tới, Đỗ Nhược Ngu vội vàng cúi thấp hơn chút nữa, dựa đầu vào hổ con.

Lúc này hổ con lại vươn móng vuốt vỗ đầu Đỗ Nhược Ngu một cái.

Đỗ Nhược Ngu: "..."

Cậu khó khăn vươn tay với tư thế cúi người như vậy, cầm lấy móng vuốt của hổ con, giữ lại, nói nhỏ: "Đừng cử động, chơi trốn tìm."

Rốt cuộc người bạn nhỏ cũng nghe hiểu, ngoan ngoãn trốn kĩ, không nhúc nhích nữa.

Đỗ Nhược Ngu: "..."

Thậm chí cậu còn nghe được tiếng bước chân của cảnh sát, đến lúc tưởng là tèo rồi, đột nhiên có một tiếng bước chân khác vang lên.

Người kia chạy tới, tốc độ rất nhanh, cảm thấy rất vội vàng.

Sau đó người kia cũng dừng lại trước xe của Đỗ Nhược Ngu, hình như đang nói chuyện với cảnh sát.

Đỗ Nhược Ngu dè dặt thò đầu ra ngoài nhìn, phát hiện ra một người đàn ông rất vạm vỡ, tóc rất ngắn, đầu nhím, mắt to mày rậm, ngoại hình còn rất đẹp trai.

Hắn đang nói chuyện với người cảnh sát kia, mặt rất lo lắng, vì chạy quá nóng nên cởi áo khoác vắt ở cánh tay, tay áo sơ mi xắn đến cùi trỏ, như đang vào hè, lộ ra cánh tay cường tráng, nhìn dáng người rất đẹp.

Người đàn ông kia sau khi nhìn thấy quần áo trong tay cảnh sát, ánh mắt lập tức trở nên kích thích, vội vàng cầm lấy quần áo, sau đó nói chuyện với cảnh sát hồi lâu, lại lấy điện thoại mở hình ảnh ra cho cảnh sát xem.

Đỗ Nhược Ngu ở trong xe phía sau bọn họ, loáng thoáng nghe được mấy chữ như "ba", "đã tìm rất lâu".

Sau đó chắc là cảnh sát nói tình hình thực tế cho người kia, chỉ thấy sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, còn thảm hại hơn vừa nãy.

Đỗ Nhược Ngu hiểu ra, đoán người kia là hổ ba của hổ con này. Hắn phát hiện ra quần áo con trai mình thì biết nhất định con trai đã biến hình rồi, chắc là sốt ruột muốn điên.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, cảm ơn tôi đi, nếu không có tôi thì con trai anh đã bị người ta đưa vào sở thú rồi.

Vấn đề bây giờ là, làm thế nào để không đánh động đến đồng chí cảnh sát mà vẫn liên lạc được với hổ ba.

Đỗ Nhược Ngu quan sát, mặc dù cảnh sát đứng gần xe của cậu hơn nhưng lại quay lưng, người đàn ông có vẻ như là ba của hổ con kia lại đứng đối diện với xe.

Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ một chút, từ từ bế hổ con lên, để đầu thằng bé lộ ra, sau đó chỉ vào người đàn ông ở bên cạnh cảnh sát, nhỏ giọng hỏi hổ con: "Người đó là ba con sao?"

Kết quả là hổ con vừa nhìn thấy đàn ông thì lập tức sục sôi, móng vuốt đè lên tay lái muốn nhảy về phía trước, chỉ muốn lao ra khỏi xe đi tìm người kia.

Đỗ Nhược Ngu suýt thì trượt tay, vội vàng giữ chặt lấy eo thằng bé, lại nhét bé vào ghế bên cạnh.

"Được rồi, biết là ba của con rồi."

Đỗ Nhược Ngu tranh thủ sơ hở lúc cảnh sát và người đàn ông trước mặt đang nói chuyện, bật người lên vẫy vẫy tay với người kia.

Đương nhiên là người kia nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu, hơi sững người một chút, Đỗ Nhược Ngu vội vàng đưa tay lên môi làm động tác "Đừng lộ ra".

Cảnh sát cũng phát hiện ra sự khác thường của người kia, kết quả là người đàn ông kia nắm vai cảnh sát, giả vờ như đang thảo luận, không để anh ta nhìn về phía xe.

Đỗ Nhược Ngu thở phào nhẹ nhõm, may quá, là một người biết phối hợp.

Vì vậy cậu lại dè dặt bế hổ con lên, giơ trước kính chắn gió, cho người đàn ông kia nhìn một chút.

Ánh mắt của người đàn ông biến đổi, cả người cũng như sáng rực, những lo lắng vừa rồi đã không còn nữa.

Đỗ Nhược Ngu truyền đạt thông tin cho hắn xong lại cùng hổ con trốn tiếp.

Cảnh sát vẫn chưa đi đâu, hổ con nhìn thấy ba rồi thì như đánh máu gà, Đỗ Nhược Ngu cũng không giữ được nữa.

Người đàn ông kia rất thông minh, nghĩ một chút là hiểu ngọn nguồn câu chuyện, nói chuyện với cảnh sát một lúc, không biết nói gì, đã đuổi được cảnh sát đi.

Đến khi đồng chí cảnh sát nhân dân vĩ đại của chúng ta đi xa, hắn mới vọt tới bên cạnh xe của Đỗ Nhược Ngu, gõ gõ vào cửa kính xe.

Đỗ Nhược Ngu vừa rồi chỉ làm mở một nửa cửa kính, lúc này lập tức mở cửa xe, hổ con trong ngực cậu vọt đến ngực người đàn ông.

"Ba!"

Mặc dù rất nhỏ nhưng Đỗ Nhược Ngu vẫn nghe thấy bạn nhỏ gọi một tiếng.

...Vậy là vẫn có thể nói chuyện sao?

Lúc này Đỗ Nhược Ngu cũng không so đo với trẻ con, cậu nhảy xuống xe, giãn gân giãn cốt một chút.

Vừa rồi trốn ở trong xe chết ngạt, cậu vừa vận động chân tay một chút, vừa phê bình hổ ba: "Anh là ba của thằng bé đúng không? Tôi nói chứ anh quá không cẩn thận rồi đấy, sao lại để một đứa bé ra ngoài một mình vậy? Nó còn nhỏ như vậy, lại còn có thể biến thành hổ. Nếu không gặp được tôi, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Người đàn ông ôm hổ con, quấn quýt không thôi, vừa kích động vừa thở phào, hổ con cũng ôm cổ hắn, leo lên bả vai hắn, nhìn Đỗ Nhược Ngu.

Vóc dáng người đàn ông rất lớn, qua quần áo cũng có thể nhìn thấy bắp thịt. Hổ con giẫm lên vai hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, lại còn rất hài hoà, may lúc này bốn phía đều không có người, nếu không người khác cảnh này nhìn thấy chắc sẽ bị doạ chết.

Người đàn ông nghe Đỗ Nhược Ngu nói, vội vàng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi và cảm ơn cậu. Hôm nay tôi đưa thằng bé ra ngoài để làm việc, là tôi không trông thằng bé cẩn thận."

Đỗ Nhược Ngu nói tiếp: "Dù gì thì cũng phải viết phương thức liên lạc lên bảng tên ở người thằng bé chứ. Mà sao thằng bé lại đi lạc?"

Người đàn ông ngượng ngùng nói: "Có lẽ là lúc ấy con nó đang bắt bướm, tôi không nhìn thấy..."

"..." Không biết nên trách móc từ đâu nữa.

"Con trai tôi nhát gan, vì hồi bé xảy ra một số chuyện nên có chướng ngại ngôn ngữ." Người đàn ông áy náy nói, sờ bụng hổ con, "Cho nên lần này thật sự cảm ơn cậu."

Hắn thành khẩn như vậy, khiến cho Đỗ Nhược Ngu cũng nghiêm túc, nói: "Chà, lần sau chú ý một chút là được rồi. Tôi cảm thấy anh cần cảm ơn đồng chí cảnh sát đáng tặng một tấm cờ thưởng kia. Anh ấy đã làm tròn bổn phận, tôi cảm thấy vô cùng bội phục."

Người đàn ông cười, lại càng thoảng mái hơn. Hắn và con trai rất giống nhau. Đôi mắt to dài, vì tướng mại rất man, cặp mắt kia trở nên sáng ngời có thần. Hắn quan sát Đỗ Nhược Ngu, lộ ra vẻ rất hứng thú, nói: "Nhưng sao cậu cũng không ngạc nhiên khi con trai tôi có thể biến thành hổ nhỉ? Cậu cũng có thể biến thành động vật à?"

Đỗ Nhược Ngu khoát tay một cái, nói: "Tôi chỉ là người bình thường thôi, nhưng tôi kết bạn với rất nhiều động vật."

Nói xong, cậu nhìn người đàn ông, đột nhiên hỏi: "Anh thật sự là ba của đứa trẻ hả?"

Người đàn ông lập tức nói: "Hay là tôi biến thân tại đây cho cậu nhé?"

Hai người cùng cười, bầu không khí thả lỏng hơn.

Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn đồng hồ, cảm thấy giờ đi làm việc vẫn còn kịp, nói với người đàn ông: "Tôi còn có việc, tôi phải đi trước đây, từ sau anh trông con cẩn thận hơn nhé."

Người đàn ông vội vàng ngăn cậu lại, nói: "Không được, tôi phải cảm tạ cậu, cậu tên là gì?" Hắn nghiêng đầu nhìn xe của Đỗ Nhược Ngu, là chiếc xe mà Sư Diệc Quang đi, hơi ngạc nhiên một chút, bổ sung, "Dù sao thì cũng phải lưu lại phương thức liên lạc."

Đỗ Nhược Ngu suýt thì thốt lên "Tôi tên là Lôi Phong*", cậu cười híp mắt, đáp lại: "Không cần, tôi có duyên với hổ con, hôm nay đi ngang qua đúng lúc gặp được thằng bé thôi."

* Lôi Phong 雷鋒:  Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.

Cậu cười vẫy vẫy tay với hổ con, nói: "Lần sau con đừng chạy lung tung nữa nhé. Bái bai."

Hổ con nâng móng vuốt, vẫn luyến tiếc cậu, cào cào trong không khí, cái mũi nhỏ co co mấy cái.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ chú cũng rất tiếc, dù sao thì cậu và hổ con cũng là đồng đội thân thiết cùng nhau tránh cảnh sát, nhưng dáng vẻ của người ba này lại rất muốn mời cậu ăn cơm, vẫn nên nhanh đi thôi.

Với sự mời ở lại mãnh liệt của hổ ba và hổ con, Đỗ Nhược Ngu vẫn rời khỏi bãi đỗ xe, đi tới nơi hẹn để xử lý công việc.

Cậu vốn đã gọi điện thoại huỷ hẹn, lúc này lại mò đến, lại bị quở trách một trận.

Đến khi xong việc, cậu mới ra khỏi nơi hẹn, lúc này cậu nhận được điện thoại của Sư Diệc Quang.

"Tại sao vẫn chưa trở lại, xảy ra chuyện gì không may hả?"

Đỗ Nhược Ngu không hiểu sao, nghe được giọng của tổng tài, nhớ lại hổ con buổi chiều, chuyện hôm nay coi như một kỳ ngộ.

Đột nhiên cậu nhớ tới, hổ con họ Vương, ba thằng bé chắc cũng họ Vương, là người nhà họ Vương cậu đang nghĩ tới đó hả?

Cậu lại nghĩ có phải hay không, chuyện nào ra chuyện ấy, không nên nhận quan hệ loạn.

Đỗ Nhược Ngu nói: "Không có gì đâu, trên đường có chút việc đến muộn, giờ đang đi về."

"Ừm." Sư Diệc Quang lạnh nhạt nói, "Về sớm một chút."

Đỗ Nhược Ngu có chút không cúp được điện thoại, vừa đi đến bãi đỗ xe, nhớ tới một chuyện buồn cười, không nhịn được hỏi Sư Diệc Quang.

"Sư tổng, hồi còn bé anh có thích bắt bướm không?"


Tác giả có lời:

Đồng chí cảnh sát ngay thẳng sau này vẫn sẽ ra sân nữa đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net