Chương 49: Giấm nhỏ di tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc nhẫn có hình dáng hoa sóng kia, lúc này hiện lên vô cùng lấp lánh. Sư Diệc Quang bị ánh bạc loé lên, hắn có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

Hắn nghiêng đầu nhìn Vương Dần Nhất, Vương Dần Nhất mặt vẫn đầy vẻ tự hào.

Bị người ta đá thì có gì đáng tự hào chứ, thật không hiểu mạch não của thằng ấu trĩ ngu ngốc này.

Nhưng Sư Diệc Quang vẫn lửa giận ngút trời, vào lúc hắn không biết gì, Đỗ Nhược Ngu và Vương Dần Nhất qua lại với nhau như thế nào? Hơn nữa lại còn thân thiết như vậy!

Còn nữa, đứa nhỏ đang treo ở móng vuốt cắn rất là đau đó, không ai để ý đến sao? Hắn lại không biết làm gì với đứa nhỏ, chỉ có thể giả vờ nh không thèm để ý đến, nhưng hổ ở tuổi này răng đã dài hơn, thật sự cắn xuống, đâu có phép hắn giả vờ ung dung được.

Cho nên, dù sao thì, Sư tổng vẫn rất tức giận, vô cùng tức giận.

Sư Diệc Quang lại gào vào mặt Vương Dần Nhất, nói: "Ai cho cậu đến gần em ấy? Sao cậu lại biến hình? Có phải muốn lấy lòng em ấy không?"

Vương Dần Nhất cảm thấy sư tử này thần kinh rồi, hắn cũng lười để ý, trực tiếp đi tới. Sư tử lại gầm: "Muốn làm gì?"

Cố ý gầm to hơn phải không? Vương Dần Nhất cũng gầm với hắn: "Tôi bế con trai tôi về!"

Vương Dần Nhất đi tới cạnh Sư Diệc Quang, cúi đầu nhẹ nhàng cắn gáy hổ con, bảo thằng bé há miệng ra.

Vương Chiêu Anh cuối cùng cũng nhả ra, bị ba ngậm mang đi.

Đỗ Nhược Ngu vẫn luôn ôm cổ Sư Diệc Quang, lúc này cảm thấy Sư tổng bình tĩnh hơn thì cậu mới buông lỏng cánh tay.

Vương Dần Nhất đặt Chiêu Chiêu xuống cạnh chân của mình, đứa nhỏ vẫn hơi bị doạ, nằm trên đất không đứng lên.

Vương Dần Nhất nhìn hổ con cũng có chút căm tức, hoàn toàn trách Sư Diệc Quang vừa đến đã gầm to, doạ con trai hắn sợ.

Hổ đến giờ vẫn không biết Sư Diệc Quang điên loạn cái gì, nói: "Tôi cảm thấy thư ký Đỗ rất tốt, cậu quản cái gì mà quản, công ty các cậu quản lý cả cuộc sống riêng của người ta nữa à?"

Vương Dần Nhất quan sát trên dưới Sư Diệc Quang, đoán suy nghĩ của Sư Diệc Quang: "Đồ đàn ông nhạt nhẽo lạnh lùng cậu có phải vô cùng hâm mộ và ghen tị với tôi không? Tôi đã kết hôn một lần rồi, lần này còn chút động theo đuổi hạnh phúc tương lại nữa, có phải cậu cảm thấy cô đơn không?"

Lời này của hắn đã kích động Sư Diệc Quang, sư tử xông đến giương nanh múa vuốt đánh về phía hổ.

Đỗ Nhược Ngu bị hắn lôi đi suýt thì ngã xuống đất, vội vàng ôm chặt sư tử.

"Nói xằng nói bậy cái gì! Tôi phải quản lý cậu ấy chứ, cậu ấy là ----"

Đỗ Nhược Ngu đưa tay bịt miệng hắn lại.

Miệng sư tử quá lớn, Sư Diệc Quang lại đang gầm to, suýt thì cắn vào tay cậu.

Không thể để lộ, thứ nhất dù sao thì Vương Dần Nhất cũng là người ngoài, để hắn biết quan hệ của bọn họ sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức; thứ hai nếu như nói cho Vương Dần Nhất chuyện này, đoán chừng hắn sẽ lại cảm thấy mất mặt hơn, hắn vừa mới bị từ chối, vẫn phải giữ lại cho hắn mấy phần mặt mũi.

Đỗ Nhược Ngu ôm sư tử, vừa ngăn cản hắn, vừa đưa mắt ra hiệu với Vương Dần Nhất.

Van cầu anh, đi nhanh đi.

Chỉ cần Vương Dần Nhất đừng kích thích Sư Diệc Quang thì cậu có thể từ từ trấn an sư tử.

Vương Dần Nhất rất không tán thành nhìn Đỗ Nhược Ngu, nhưng hắn cũng cảm thấy trạng thái của sư tử hiện giờ rất điên khùng, hơn nữa Chiêu Chiêu vẫn còn ở đây, hắn cũng muốn đưa con về sớm một chút.

Lúc này Vương Dần Nhất mới nói: "Cậu đừng có mà gầm nữa. Ba con tôi về." Hắn nói xong thì biến trở lại.

Đỗ Nhược Ngu vội vàng quay lưng lại.

Vương Dần Nhất đúng là muốn biến lúc nào thì biến như lời hắn nói.

Không chỉ có hổ lớn biến thân một cách tự nhiên, đến cả hổ con được hổ ba dỗ dành cũng đã biến thành bé trai. Vương Dần Nhất nhặt quần áo bên cạnh mặc vào, mặc đồ cho con trai, rồi mới nói với Đỗ Nhược Ngu: "Mình đi thôi. Thư ký Đỗ, mặc dù chúng ta không phát triển thành quan hệ đặc biệt, nhưng tôi thật sự rất thích cậu, Chiêu Chiêu cũng rất muốn tiếp tục làm bạn với cậu."

Vương Anh Chiêu vẫn còn đang sợ hãi, kéo ống quần ba nhìn Đỗ Nhược Ngu.

Không chờ Đỗ Nhược Ngu đáp lại, Sư Diệc Quang đã lớn tiếp quát: "Biến nhanh!"

Tối nay Vương Dần Nhất bị hắn gầm đến tai ù luôn rồi, lúc này hắn lại muốn lên cơn, nhưng thấy vẻ mặt Đỗ Nhược Ngu khẩn thiết thỉnh cầu thì hắn nhịn, bế con trai, thở phì phò ra khỏi phòng vip.

Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng thở hắt ra.

Cậu lại đóng chặt cửa, sau đó đi tới bên cạnh Sư Diệc Quang.

Sau khi Vương Dần Nhất rời đi, sư tử không nói gì nữa, yên lặng giận dỗi ngồi bẹp xuống đất.

Đỗ Nhược Ngu lại ôm lấy sư tử, nhượng bộ nói: "Sư tổng, anh đừng giận nữa."

Sư tử được cậu ôm, vẫn cả người cứng ngắc, nhưng nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống nhiều, Đỗ Nhược Ngu vùi mặt vào lông bờm hắn, nói: "Thật sự không có gì đâu. Tôi đã nói rõ với ngài Vương rồi."

Cậu kể đầu đuôi tất cả những gì xảy ra cho Sư Diệc Quang nghe, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của sư tử.

Nhưng Sư Diệc Quang vừa rồi gầm to quá mức, giờ khôi phục vẻ lạnh lùng, hơi ngóc đầu, lông bờm bù xù, không động đậy.

"Cho nên mọi chuyện là như vậy, nên coi như là có chút hiểu lầm thôi." Đỗ Nhược Ngu lại nói.

Sư Diệc Quang không có phản ứng.

"Nhưng thật ra không phải tôi cố ý giấu anh, tôi cũng không ngờ lại như vậy."

Sư Diệc Quang vẫn không động.

"Nếu như tôi thật sự muốn giấu anh, cũng sẽ không tới đây ăn cơm, còn tiêu phí bằng thẻ hội viên của anh nữa."

Đỗ Nhược Ngu thấy tai của Sư Diệc Quang hơi động đậy, nhưng hắn vẫn không để ý đến cậu.

Đỗ Nhược Ngu vò đầu bứt tai, nghĩ xem nên nói gì nữa, chỉ có thể nói: "Thật ra thì tôi chủ yếu giao thiệp với trẻ con thôi. Tôi và ngài Vương thật sự không giao lưu nhiều lắm."

Sư tử tiếp tục không nói lời nào.

Đỗ Nhược Ngu lời nên nói thì cũng đã nói rồi, chỉ có thể yên tĩnh ôm sư tử, dựa vào người hắn, sư tử không từ chối cũng không trả lời.

Một lát sau, Đỗ Nhược Ngu nhỏ giọng nói: "Ừm... Sư tổng, tôi muốn về nhà rồi, hay là chúng ta về nhà trước được không?"

Mặc dù vẫn luôn đóng cửa, nhưng thời gian kéo dài quá lâu, sợ rằng người của nhà hàng sẽ tới kiểm tra, Sư Diệc Quang vẫn duy trì hình thái sư tử, quá nguy hiểm.

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy lời mình vừa nói ra này, thân thể run lrrn, cậu nghĩ là Sư Diệc Quang muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn không đứng.

Đỗ Nhược Ngu hơi lo lắng, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu dè dặt hỏi: "Sư tổng... Anh không thể biến đổi trở lại được à?"

Thân thể sư tử nhất thời căng thẳng. Sư Diệc Quang nghiêng đầu gầm lên với cậu: "Để tôi bình tĩnh một lúc!"

Vậy là... Thật sự không biến trở lại được.

Đỗ Nhược Ngu vừa lo lắng vừa buồn cười. Hổ nhà người ta có thể tuỳ ý biến thân, nhưng Sư Diệc Quang một khi gặp phải áp lực lớn là không làm sao có thể biến đổi trở lại được.

Vậy phải làm sao bây giờ, một con sư tử nghênh ngang ra cửa sẽ doạ chết mọi người, chỉ có thể chờ Sư Diệc Quang tự biến trở lại thôi.

Đỗ Nhược Ngu nhắm mắt lại, nói: "Sư tổng, xin lỗi anh..."

Vì đã tạo áp lực cho anh.

Vì Sư Diệc Quang không đẩy cậu ra, Đỗ Nhược Ngu vẫn ôm sư tử, thật ấm áp, cậu yên tĩnh chờ đợi.

Vào lúc Đỗ Nhược Ngu bắt đầu nghĩ có nên gọi cho Hàn Dung hoặc gọi cho luật sư Lâm không, Sư Diệc Quang cuối cùng cũng giật giật, Đỗ Nhược Ngu buông hắn ra, ngước nhìn hắn.

Sư tử đẩy cậu ra bằng mũi, sau đó biến trở lại.

Sư Diệc Quang im lặng mặc quần áo chỉn chu, kéo Đỗ Nhược Ngu ra ngoài.

Đỗ Nhược Ngu bị hắn kéo ra bãi đậu xe, rồi bị nhét vào trong xe. Cậu muốn nói là xe của mình cũng đang đỗ bên cạnh, nhưng nhìn sắc mặt Sư Diệc Quang cậu không lên tiếng nữa.

Sư Diệc Quang âm thầm lái xe, lại khởi động kĩ năng bão tuyết của mình. Đỗ Nhược Ngu ngồi bên cạnh, chỉ cảm thấy lạnh cóng, lạnh đến mức cậu không dám nói lời nào.

Vừa về đến nhà, Đỗ Nhược Ngu đã bị bế lên.

Giảng đạo lý, loại chuyện này Đỗ Nhược Ngu đã trải qua rất nhiều lần, dù sao cậu cũng là một người đàn ông với thể trọng bình thường, nhưng lần nào Sư Diệc Quang cũng dễ dàng bế cậu lên, hình như không tốn nhiều công sức lắm.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, có thể đây là sức lực của sư tử.

Nhưng mỗi lần bị hắn bế như vậy, chứng tỏ tâm trạng của Sư Diệc Quang không tốt.

Quả nhiên Sư Diệc Quang ôm cậu lên phòng ngủ chính ở tầng hai, ấn cậu lên giường như trước đây.

Lần này Sư Diệc Quang đứng ở mép giường nhìn xuống cậu.

Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn lại, thấy đôi mắt sâu thẳm của tổng tài.

Tổng tài mặt không cảm xúc, cụp mắt, nhìn bình thản, nhưng lại toả ra không khí rất kinh khủng.

Loại khí này Đỗ Nhược Ngu cũng không xa lạ gì. Lần trước cậu tìm đường chết, cầm bạc hà mèo phun sương tới trêu chọc Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang cũng giống y hết bây giờ.

Dáng vẻ muốn ăn sạch cậu.

Đỗ Nhược Ngu không dám lên tiếng, chỉ dám nhìn tổng tài, tổng tài cũng lạnh lẽo nhìn cậu.

Thật yên tĩnh, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.

Rất lâu sau, Sư Diệc Quang mới thở dài.

Hắn thở dài, đưa tay lên đỡ trán, thu hồi vẻ mặt u ám, biến thành vẻ mặt rất mệt mỏi.

Tim của Đỗ Nhược Ngu giống như bị đâm một cái, phản ứng của tổng tài không giống như cậu nghĩ.

Đỗ Nhược Ngu còn tưởng rằng khi trở về Sư Diệc Quang sẽ lớn tiếng mắng cậu, ai ngờ hắn lại thở dài.

"Tại sao lúc mới bắt đầu không nói với tôi?" Sư Diệc Quang bình tĩnh nói.

Đỗ Nhược Ngu ấp úng: "Tôi không dám, sợ anh tức giận."

Quan hệ của Sư Diệc Quang và hổ không tốt, rõ ràng đã từng nói không cho phép tiếp xúc với hổ, mặc dù không phải Đỗ Nhược Ngu chủ động gặp, nhưng quả thật cậu và Vương Dần Nhất cũng đã quen thuộc hơn.

Đỗ Nhược Ngu rất xoắn xuýt, rốt cuộc làm sao mới có thể giải quyết vấn đề này, Sư Diệc Quang không nói lời nào như vậy, còn khó chịu hơn là hắn mắng cậu.

Cậu không biết thật ra tổng tài cũng rất xoắn xuýt.

Sư Diệc Quang suy tính nửa ngày chỉ có thể hỏi một câu như vậy.

Vì những thứ khác Đỗ Nhược Ngu đã xử lý rất tốt.

Thậm chí nếu như không phải hắn cố ý tới quán ăn đó ăn cơm, hệ thống hội viên tự động thông báo lịch sử Sư Diệc Quang tiêu xài thì Sư Diệc Quang sẽ không nhận ra được gì, cậu có thể giải quyết việc này trong yên lặng.

Vương Dần Nhất có hảo cảm với cậu, cậu lại bắt chẹt rất tốt.

Sư Diệc Quang thu lại mặt mũi, vươn tay lấy chiếc nhẫn trên cổ Đỗ Nhược Ngu, ngắm nhìn.

Bảo sao ngày đó cậu nói gì cũng phải tìm ra được chiếc nhẫn, là để chuẩn bị cho ngày này đi.

Nghĩ đến đây, Sư Diệc Quang lại càng tức giận hơn.

Hắn giận vì sao Vương Dần Nhất lại nhìn trúng Đỗ Nhược Ngu như vậy, hắn còn giận vì sao Đỗ Nhược Ngu lại có thể bình tĩnh xử lý vấn đề này như vậy. Loại quan tâm lo lắng này cũng khiến cho hắn tức giận.

Nếu như bọn họ không kết hôn, có phải Đỗ Nhược Ngu sẽ chấp nhận sự theo đuổi của Vương Dần Nhất không?

Giả thiết này khiến cho Sư Diệc Quang tức giận muốn điên rồi.

Đồng thời hắn cũng giận chính bản thân mình.

Sư Diệc Quang kéo chiếc nhẫn của Đỗ Nhược Ngu, dây chuyền siết cổ Đỗ Ngược Ngu hơi đau.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ ngợi, thử hỏi dò Sư Diệc Quang: "Sư tổng, anh vẫn còn tức giận à?"

Sư Diệc Quang mím môi mỏng, không nói gì.

Mặc dù bình thường Đỗ Nhược Ngu rất nghe lời, nhưng thật ra phương pháp của cậu rất nhiều, cũng rất gan.

Lúc này, cậu quyết tâm, hỏi một câu hỏi nguồn gốc.

"Tại sao anh lại tức giận như vậy?"

Câu hỏi vừa buột ra, giống như mở chốt điện của Sư Diệc Quang. Sư Diệc Quang tức giận đẩy cậu ngã xuống giường, hung tợn hỏi cậu: "Cậu nói xem tại sao."

Đỗ Nhược Ngu nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của tổng tài, đột nhiên cậu cười, nói: "Là vì tôi khiến anh cảm thấy mất mặt? Hay là muốn độc chiếm theo thói quen?"

Động vật họ mèo không thích người khác cướp đồ của mình, không thích người khác xông vào địa bàn của mình.

Như vậy thì không phải nói rõ mình đã được Sư Diệc Quang nhét vào lãnh địa của hắn rồi sao?

Sư Diệc Quang không trả lời, mà tháo kính mắt của cậu ra, lựa chọn cúi đầu chặn miệng của cậu lại.

Đầu óc của Đỗ Nhược Ngu trống không một lúc, ngoan ngoãn phối hợp lại.

Từ cạn đến sâu, bọn họ hôn đến nóng như lửa. Sư Diệc Quang mút môi lưỡi của cậu như muốn người dưới thân mình ngạt thở.

Đỗ Nhược Ngu cố gắng hô hấp qua khe hở, không nỡ để hắn rời đi.

Đỗ Nhược Ngu khó kiểm soát bản thân, nắm lấy vai áo của Sư Diệc Quang, loại vải đắt tiền cũng đã bị nhăn lại.

Bọn họ dính chặt lấy nhau. Đỗ Nhược Ngu có thể cảm nhận được thân thể tổng tài nóng như lửa.

Rất lâu sau, dường như mọi ưu tư đã được phát tiết qua nụ hôn này, Sư Diệc Quang ôm Đỗ Nhược Ngu lật mình lại, mình nằm xuống phía dưới, để Đỗ Nhược Ngu nằm trên người hắn.

Sau đó hắn đẩy Đỗ Nhược Ngu ra.

Lần này đến lượt Đỗ Nhược Ngu cụp mắt, hai người đối mặt với nhau, trong mắt Sư Diệc Quang hiện ra vẻ lúng túng.

Đỗ Nhược Ngu cười chạm vào mắt hắn, nói: "Không sao. Sư tổng, nếu như hiện tại anh chưa nghĩ ra thì có thể từ từ suy nghĩ."

Cậu là một người kiên nhẫn. Cậu có thể chờ.

Thái độ của Sư Diệc Quang khiến cậu dấy lên hi vọng. Nếu có hi vọng rồi thì chờ đợi thêm một chút cũng có sao đâu?

Cậu có thể chờ đến khi trong lòng Sư Diệc Quang có một đáp án rõ ràng.

Nói xong, cậu lại cúi đầu hôn lên khoé miệng của tổng tài một cái, xấu hổ cười cười.

Sư Diệc Quang nhìn cậu thật sâu, lại kéo cậu xuống, hai người lại hôn nhau một lần nữa.

Chỉ là cả hai đều là đàn ông, ôm chặt như vậy, hôn nhiều như vậy, cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng vọt.

Đỗ Nhược Ngu ngồi dậy khỏi ngực Sư Diệc Quang, mặt đỏ bừng. Cậu quỳ ở trên giường, một tư thế ngoan ngoãn, nhưng miệng lại nói ra lời to gan.

"Sư tổng, anh có muốn tôi giúp anh không?"


Tác giả có lời:

Nói trước một chút, không có xe đâu, chỉ có zị thui


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net