21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảng tên nhân vật:
东山纪之 (Đông Sơn Kỷ Chi – thụ) –> Higashiyama Noriyuki
千叶 (Thiên Hiệp, có đôi khi type thành Thiên Diệp 千叶 – cha thụ) –> Chiba
(Cẩm Chức Nhất Trung – công)
锦织正彦 (Cẩm Chức Chính Ngạn – cha công) –> Nishikori Masahiko
山口翔 (Sơn Khẩu Tường) –> Yamaguchi Sho
麻美 (Ma Mĩ) –> Asami
川濑 (Xuyên Lại) –> Kawase
中野 (Trung Dã) –> Nakano
_____

Không mấy ngày Đông liền xuất viện, cùng Xuyên Lại đồ án vừa mới triển khai, y không có thời gian nghỉ ngơi cũng không cho rằng chính mình yêu cầu quá nhiều nghỉ ngơi, dù sao trong nhà cũng có Trung Dã bình thường nhiễm bệnh có Dã chăm sóc là được, không cần lại nằm viện. Hơn nữa Cẩm còn phân thân chiếu cố lấy lòng Tiểu Tường, thân là người phụ trách chuyên án, xí họa bộ bộ trưởng kiêm tổng giám đốc đặc trợ, hắn cũng có nghĩa vụ khiêng lên càng nhiều trách nhiệm.

Về đến nhà, Cẩm vừa vặn nhìn đến Trung Dã chuẩn bị rời đi, thế là ngăn lại hắn hỏi: "Đông tình hình còn tốt chứ hả ?!"

Trung Dã cười khổ một tiếng: "Không chuyển biến xấu thì là tốt, vừa rồi mới giúp y đổi thuốc tốt, miệng vết thương của y khép lại phi thường chậm,  tật xấu loét dạ dày lại tái phát ".

Cẩm nhíu mày: "Ta xem y ăn vẫn còn bình thường mà ."

" Y loét nguyên nhân chính là áp lực cùng bận rộn, bình thường làm việc rồi nghỉ ngơi chính là những yêu cầu cơ bản nhất ."

"Ta đi xem y " Cẩm nghĩ chính mình đi nói hắn một chút có lẽ có thể đổi được.

"Đừng đi, ta vừa mới cho y uống thuốc ngủ ( an thần liều nhẹ )."

"Y đồng ý uống ?!" Cẩm kinh ngạc một chút .

"Ta sẽ ngốc đến nói cho hắn đó là thuốc ngủ sao?!" Trung Dã liếc Cẩm một cái, cái mũi hừ hết giận: "Tiểu Tường cũng nên xuất viện đi!"

" Tường em ấy hẳn là tối nay đi."

"Ta nghĩ cậu ta căn bản nghĩ không đi, hạng nhất phòng bệnh một người, mọi chuyện có người hầu hạ đến hoàn hảo." Trung Dã trào phúng(khinh miệt) nói: " Thạch cao không được trắng xoá sạch ta mới cảm thấy kỳ quái ý ."

Biết Trung Dã là nói móc tiểu Tường, Cẩm bĩu môi: "Tiểu hài tử ( Bé nhỏ) khó tránh khỏi tính thích hưởng thụ. Huống hồ em ấy chí có một mình ở, không ai chăm sóc chiếu cố cũng rất đáng thương."

Trung Dã hai mắt vừa nhắm, căn bản lười nói tiếp, xua xua tay nói: "Tùy ngươi đi! Ngươi chạy nhanh đến với tiểu tử kia, Đông cũng sẽ sớm được giải thoát."

Cẩm nghe xong đôi mắt trừng, có chút buồn bực: "Như thế nào tùy thời có người nhắc nhở ta Đông rồi sẽ phải rời khỏi, đó là như vậy, ta cũng không có khả năng vì y thay đổi sự lựa chọn của ta !"

" Vậy may quá, không thể có chuyện nào tốt hơn thế nữa." Trung Dã lười nhác nhìn Cẩm liếc mắt một cái: "Đông sớm nên có chính mình cuộc sống tự do sinh hoạt, đến lúc đó ngươi chịu buông tay y liền tốt đẹp ".

Nói xong cũng không để ý tới Cẩm liền tự đi rồi, Trung Dã trong miệng còn một mặt lẩm bẩm tự nói: "Lấy đá thô so với đá quý rồi trân trọng như bảo vật, không biết là ánh mắt nhận thức kiểu gì!"

Cẩm quả thực phải cho Dã tức chết, nhưng lúc này tìm Trung Dã lý luận cũng chứng minh Tiểu Tường em ấy từ trong miệng người là cục đá được coi là bảo bối thôi.

Chính mình chịu nhục còn chưa tính, nghĩ đến tiểu nhân tình bị ủy khuất, Cẩm trong lòng càng thêm phẫn nộ, nghĩ tới nghĩ lui bọn họ coi khinh chán ghét Tiểu Tường đều là bởi vì Đông, này một trận lửa giận  liền như thế đương nhiên chuyển tới trên người Đông , Cẩm lười suy nghĩ lại cứ vậy liền đi tìm đông phát tiết.

Đông trên lưng vết thương đã kết vảy nhưng còn không có hoàn toàn nằm lại ngứa lại khó chịu, thế là khi về đến nhà vẫn là giống bệnh viện lấy cái gối đầu sườn nằm bò ngủ, hắn nửa người trên hầu như đều băng vải quấn cho nên trên người không áo ngủ, phần lộ ra là đoạn băng bó đến vai lưng trắng nõn cùng cánh tay thon dài có chút yếu ớt cảm giác.

Kia dáng nằm so với ở bệnh viện khi lại càng tiều tụy, tái nhợt sắc mặt . Đến biểu tình cần an toàn hơi hơi cuộn tròn người tướng ngủ
đặc biệt khiến người ta muốn trìu mến, ngẫm lại chính mình tiểu miêu luôn là kiêu căng ngạo mạn, nhậm tính kiêu ngạo, cũng khó trách khiến Ma Mỹ, Trung Dã không thích.

Đó là bọn họ không thấy được người này nhìn có vẻ như cao thanh thuần khiết vô cùng, khi người ở dưới thân mình lại dâm đãng vô sỉ hạ tiện dáng vẻ...

Tưởng tượng đến cảnh cùng Đông làm tình, Cẩm toàn thân xương cốt đều giống muốn thiêu đốt lên, cơ hồ bị cấm dục tận hai cái cuối tuần thân thể đã muốn bạo phát - cần người làm tình , nói cái gì nữa. Cuối cùng cũng nhịn không được, căn bản không nghĩ nhẫn nhịn , hắn cúi đầu, trước tiên gặm bóng loáng bả vai Đông,dùng sức lớn làm Đông đau đến kêu rên một hơi.

Kia thanh âm tuy rằng chứa đầy thống khổ lại mê người đến cực điểm, Cẩm thấy chính mình giống như thùng dầu bị bậc lửa đốt giống nhau,nào còn có lý trí gì, hắn xốc chăn, Đông bởi vì nằm nghiêng, eo hợp với mông tạo đường cong càng là hoàn mỹ không tỳ vết, Cẩm ba bước gộp thành hai bước vội vã cởi quần Đông, thoáng bôi trơn hạ thân rồi hắn liền nằm nghiêng tư thế, cong lên một chân liền đem chính mình lửa nóng va chạm đi vào thân thể kia.

"...Ngô..." Đông đau đến kêu lên một tiếng, mở mắt nhìn là Cẩm, chỉ nhịn, nhắm mắt lại nỗ lực thả lỏng chính mình, điều chỉnh hô hấp.

Thân thể hắn đối với loại hoan ái mười phần mẫn cảm đã thành thói quen, chỉ chốc lát sau đã bị Cẩm luận động xuyên xỏ mà phập phồng, cho dù tại ý thức ở ngoài, thân thể cũng sẽ cố tình lấy lòng - lấy lòng Cẩm, làm cho Cẩm dục hoả khó nhịn. Cẩm rốt cuộc băn khoăn y thương thế, mặt bên làm một lần, rồi lại làm y nằm bò tận hứng một lần, thân thể tuyệt dịu quả thực là cực lạc chi cảnh (mỹ cảnh tiên giới phiêu bồng) Tiểu Tường cũng so ra kém y !

Cẩm rời đi Đông thân thể, ngoài ý muốn thoáng nhìn hạ thân giữa chân y , trải qua sự tình hoan ái nhiệt liệt như thế mà y ở chính mình dưới thân uyển chuyển rên rỉ, động tình ý loạn, kết quả Đông thế nhưng chỉ bán cương. Lại nhìn Đông xúc cảm cũng không có nửa điểm là đã thoả mãn; khó nhịn mà phát tiết ra. Gần như không.

Vỗ vỗ gương mặt y , Cẩm khiến Đông miễn cưỡng mở mắt, trong mắt nhìn đến mệt mỏi quyện lười, mê ly lại hoàn toàn tìm không thấy ái vị tình dục, ở kia thanh triệt (tỉnh táo) đáy mắt, phảng phất vừa rồi hỗn loạn ái muội hết thảy chỉ là chính Cẩm vẽ ra một hồi mộng xuân.

____
Edit chỉ để cho bluyenphuong đọc, văn chủ yếu dễ hiểu. Người qua đường thì chỉ nên là người qua đường, miễn bàn luận ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy