Chương 28: Bác sĩ đến rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, Lục Úc Niên không ngờ rằng Cố Trạch Ngư vẫn muốn chạy trốn. Tiểu Alpha của anh sợ đến mức hai mắt đờ đẫn, hơi hé miệng, hồi lâu không có phản ứng, Lục Úc Niên cúi đầu, ngậm đôi môi hồng nhuận vào miệng, dùng lưỡi liếm vòng tròn như liếm kem suốt mấy lần.

Alpha do dự hồi lâu, sau đó trượt xuống khỏi đùi Lục Úc Niên, lại bị Lục Úc Niên nắm cổ áo ném lên giường. Cố Trạch Ngư khoanh tay, đôi mắt mở to và nói với giọng run rẩy: "Lục Úc Niên, xin hãy bình tĩnh và suy nghĩ lại? Em... em sợ... Anh sẽ hối hận.".

Một Omega chỉ có thể bị đánh dấu bởi một Alpha trong cuộc đời mình. Sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn, Omega sẽ vĩnh viễn đầu hàng Alpha của mình. Cố Trạch Ngư khó có thể tưởng tượng Lục Úc Niênlại nghe lời cậu, cậu luôn cảm thấy nhất định là sau khi Lục Úc Niên bị mất đi sức mạnh đã tức giận đến mức bất tỉnh mới đưa ra yêu cầu buồn cười như vậy.

Lục Úc Niệm cau mày, giơ tay nhẹ nhàng vỗ mông Cố Trạch Ngư, sau đó lật cậu qua eo, để Cố Trạch Ngư nằm trên người mình.

"Nếu như cái miệng này không biết nói chuyện thì nên làm việc khác tốt hơn." Anh một tay ôm lấy cổ Alpha, lòng bàn tay thô ráp chạm vào tuyến thể mỏng manh, nhưng Cố Trạch Ngư lại hết lòng tin tưởng Omega của mình. Thậm chí, cậu còn lắc đầu, giống như một con mèo dễ thương trong tay Lục Úc Niên.

Omega không thể nhịn được nữa nên ấn vào gáy Cố Trạch Ngư kéo đầu Cố Trạch Ngư xuống. Lưỡi của hắn cạy răng của Alpha ra, pheromone rượu Rum nồng nặc quét vào miệng Cố Trạch Ngư. Toàn thân Cố Trạch Ngư mềm nhũn vì bị anh hôn, cậu áp chặt vào cơ thể của Lục Úc Niên. Cả căn phòng tràn ngập âm thanh nụ hôn của hai người.

Sau khi nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, Lục Úc Niên đột nhiên nâng cằm Cố Trạch Ngư lên, nghiêm túc nói: "Sẽ không đột nhiên nửa chừng lại đổi người đi."

Hai má Cố Trạch Vũ đỏ bừng, khóe miệng còn sót lại một giọt nước bọt của Lục Úc Niên, nhìn omega của mình với ánh mắt bối rối, cảm nhận được sự lo lắng của Lục Úc Niên, cậu lắc đầu nói: "Không đâu, không đâu."

Lục Vân Niệm đưa tay vuốt ve mông Cố Trạch Ngư, vỗ vỗ hai lần coi như khen thưởng, ngồi thẳng dậy, để Cố Trạch Ngư ngồi trên người anh. Anh hơi nghiêng đầu, lộ ra vị trí tuyến thể, nói: "Cắn đi!"

Những lời nói trần trụi như vậy khiến nhiệt độ cơ thể của Cố Trạch Ngư tăng lên, toàn thân nóng như khoai lang nướng. Môi chạm vào làn da hơi mát của Lục Úc Niên, Omega vốn đã chuẩn bị sẵn sàng không khỏi run lên.

"Mau lên, đừng chờ lâu." Lục Úc Niên sợ xảy ra chuyện gì, liền vòng tay ôm lấy Cố Trạch Ngư, giữ hai người ở gần nhau: "Nó giống như dấu ấn tạm thời, nhưng nó tồn tại lâu hơn. Anh có thể đau, nhưng dù thế nào đi nữa cũng đừng dừng lại."

Cố Trạch Ngư nghe thấy tiếng đau liền ngẩng đầu lên, vô thức lùi lại nhưng lại bị Lục Úc Niên ôm chặt. Omega mê hoặc nói vào tai cậu: "Đây là lần đầu tiên, về sau sẽ rất thoải mái."

Trong mắt Cố Trạch Ngư lộ ra vẻ không nhịn được, Lục Vân Niệm biết cậu sợ mình sẽ bị thương, vì thế dỗ dành nói: "Bảo bối, giúp anh đi, anh muốn nhanh chóng cảm thấy tốt hơn."

Sự tỉnh táo của hai người đã bị biến thành cát bụi bởi những lời nói như hổ và sói. Thời kỳ nhạy cảm của Alpha bị kích thích bởi lượng lớn pheromone của Omega, đôi mắt của Cố Trạch Ngư chuyển sang màu đỏ, không phải màu nâu bình thường cũng không phải màu xanh lam bình thường.

Cậu đột nhiên cúi đầu, răng nanh đâm vào da thịt Omega, trong lúc bị xâm lấn, đầu răng đột nhiên nhảy lên, xâm nhập vào mạch máu, nhanh chóng bị pheromone ấm áp bao bọc. Hương vị pheromone của Cố Trạch Ngư bắt đầu dần trở nên mặn, nhưng mùi sữa đậm đà vẫn chiếm ưu thế.

Khi pheromone dâng trào tràn vào, Lục Úc Niên rõ ràng đang đau đớn, hai mắt đờ đẫn, nhưng anh vẫn cắn chặt răng hàm để tránh phát ra tiếng rên đau đớn. Anh chịu đựng nỗi đau khi đánh dấu vì sợ Cố Trạch Ngư sẽ chấm dứt việc đánh dấu do phản ứng của anh.

Mồ hôi trên người Lục Úc Niên không ngừng nhỏ xuống. Đôi mắt của Alpha đỏ hoe và ôm chặt lấy anh trong vòng tay. Dấu ấn vĩnh viễn tồn tại rất lâu, trên các tuyến trên cơ thể anh. Sau gáy anh sau khi nhận được dấu hiệu của Cá, lễ chiếm hữu tình yêu kết thúc.

Lục Úc Niên nằm trên giường hài lòng ôm Cố Trạch Ngư, tay không ngừng sờ lên gáy cổ ấn ký, yêu cầu Alpha miêu tả cho hắn biết đó là loại hoa văn gì. Cố Trạch Ngư rúc vào trong ngực anh, trên mặt nheo mắt một chút, vẻ mặt thỏa mãn, khoa tay múa chân vui vẻ.

"Anh có nhìn thấy "Côn" nhỏ không? Nó có màu xanh nhạt, với cái đuôi dài như vậy nè..." Cố Trạch Ngư nắm lấy ngón tay của Lục Úc Niên, mở ngón cái và ngón trỏ để so sánh chiều dài, đột nhiên chủ đề thay đổi, cậu nghĩ đến điều gì đó: "Nhắc mới nhớ, tại sao Cố Lỗ Lỗ không phải là một "Côn" nhỏ?"

*"Côn" ở đây nói đến hình dạng là một con thú thời cổ đại

Lục Úc Niên kéo chăn đắp lên cổ Cố Trạch Ngư, chỉ để lộ ra đôi mắt cậu, nghe cậu miêu tả sống động, ngón tay di chuyển theo vòng tròn dọc theo các vết bên cạnh. Nghe Cố Trạch Ngư hỏi, anh cúi đầu hôn lên trán cậu nói: "Có lẽ là bởi vì nó chỉ có một nửa huyết mạch là Côn, hơn nữa bây giờ nó còn quá nhỏ đi, chỉ có thể duy trì hình dạng con người. Nói thật, nếu anh thật sự sinh ra một "Côn" trong phòng sinh thì một gia đình ba người của chúng ta có lẽ đã bị bắt rồi."

"Một gia đình ba người..." Cố Trạch Ngư thích từ này, lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó cao giọng nói: "Nhưng nếu em không trưởng thành, sức mạnh của anh giao cho Hải Dữ rồi, ai đến bảo vệ gia đình ba người chúng ta chứ."

*Ừmmm thiệt ra tui vẫn không biết nhận diện tên của bé Alpha cá sao nữa, tui lại để ở đây lần nữa, ai biết thì tui để tui chỉnh sửa tên của bé cá lại nha, tên của bé: "海屿"

Lục Úc Niên thoải mái duỗi người, sau khi bị đánh dấu còn có chút mệt mỏi, bịt miệng Cố Trạch Ngư, nhàn nhã nói: "Đi ngủ đi. Nếu trời sập, sẽ có người Hải Tộc gánh vác."

Bùi Tú Nhiên một mình đi đến bãi biển, chiếc áo sơ mi trắng bị gió biển thổi bay, khí chất lạnh lùng tựa như tượng thần phương Tây. Hải Mộc Nhĩ đích thân đến chào hỏi, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi tên Hải Dữ bám đuôi kia. Hắn giẫm trên cơn sóng đến, nhưng không dám đứng trên cao để nói chuyện với Bùi Tú Nhiên. Hắn chậm rãi đi dọc theo bãi biển, nhưng nghe thấy Bùi Tú Nhiên lạnh lùng nói.

"Anh đe dọa bằng cách làm hại bạn tôi không phải quá hèn hạ sao?" Đôi mắt lạnh lùng của Alpha nhìn hắn, không còn chút nhiệt tình nào trong quá khứ.

Hải Mộc Nhĩ vốn muốn tranh luận, nhưng khi hắn hơi mở miệng, mới nhớ ra giữa hắn và Bùi Tú Nhiên không chỉ có một hiểu lầm, hắn khinh thường nhún vai, dang hai tay ra, khí chất khiến người ta kinh hãi nói: "Lục Úc Niên và ta là hai vị tướng quân khác nhau, hắn rơi vào tay ta, ta để ngươi chữa trị cho hắn, đó là sự tử tế và chính nghĩa tột cùng."

Bùi Tú Nhiên lạnh lùng trả lời: "Dẫn tôi đi xem cậu ấy."

Hải Mộc Nhĩ dùng đầu lưỡi ấn nhẹ vào quai hàm, buộc bản thân phải lộ ra vẻ đau đớn, trịnh trọng nói: "Bước vào cung điện Hải tộc, chính là lãnh thổ của ta, hy vọng ngươi sẽ nghe lời. Dù sao, mạng sống của bạn bè ngươi hiện tại đều nằm trong tay ta."

"Đời này, ngoài việc đe dọa tôi ra, anh không còn chiêu trò nào khác." Gió biển cuốn lên gấu áo của Hải Mộc Nhĩ, lộ ra vòng eo trắng nõn, vết sẹo dài một tấc ở bụng dưới hiện rõ. Bùi Tú Nhiên không nhìn hắn nữa mà nhảy xuống biển, Hải Mộc Nhĩ thở dài một hơi rồi cũng nhảy xuống.

Lục Úc Niên ngủ ngon giấc với Cố Trạch Ngư trong vòng tay, Alpha dù đã có được cảm giác an toàn hoàn toàn nhưng cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi trong lúc ngủ. Sau khi bị đánh thức, anh bất lực xoa tóc Cố Trạch Ngư, ôm cậu chặt hơn rồi chìm vào giấc ngủ bình yên.

______________________

Sau 1 đống ngày thì tui đã edit tiếp rồi đây. Nhưng mà vốn định edit xong vào hôm qua nhưng vì Wattpad bị chặn mạng phải dùng VPN rất là bất tiện và app dịch thì hết được dùng free nên hôm nay dịch xong để đăng 🤣🤣🤣. Quá là nhiều kiếp nạn đi mà, hồi trước dịch nhanh lắm mà giờ tốc độ giảm đi rồi mong mọi người thông cảm nhé 💕💕💕. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net