Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Charles mông lung dùng tay dụi dụi mắt sau đó dường như cảm thấy có gì đó sai sai cậu liền ngạc nhiên mở choàng mắt ra. Charles hoài nghi nhìn chằm chằm cánh tay của mình. Đó là tay của con người, sợ hãi bóp bóp thịt trên tay. Cậu xoay người muốn lay tỉnh Richard, thế nhưng gã đàn ông đang nằm bên cạnh là ai? Đó căn bản không phải là Richard. Charles đứng lên, hướng về phía người kia đá mạnh. Mỗi lần bị Charles hành hạ như vậy Richard muốn ngủ cũng không được. Hắn xoay người mở mắt ra nhìn thoáng qua Charles, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ, hắn cũng bị doạ giật nảy mình.

Trước mặt là một thiếu niên tóc đen mập mạp, vóc dáng không cao. Trên đầu là một đôi tai mèo màu đen, phía sau mông còn có cái đuôi đen dài. Thiếu niên kia có đôi mắt màu hồ phách trong vắt, thân trần đứng trước mặt hắn.

"Anh là ai?" Charles bóp mặt mình để xác định mình không phải đang nằm mơ. Sau đó chỉ vào nam nhân đang khoả thân trước mặt, hoảng sợ hỏi. "Richard đâu?!"

"Tôi là Richard đây"

"Richard!" Giọng nói của Charles hiện tại có phần bén nhọn, âm điệu kêu lên đặc biệt cao, nghe có chút chói tai. Ngược lại giọng nói của Richard cùng trước kia không kém là bao, có chút trầm thấp.

Charles có chút không dám tin tưởng, "Anh biến thành người". Hiện tại dáng vẻ của Richard đẹp trai hơn so với khi còn là chó săn, anh ta cao hơn Charles rất nhiều. Quan trọng nhất trên thân một xíu thịt thừa cũng không có, nhìn qua vô cùng rắn chắc. Việc này hoàn toàn không công bằng! Dựa vào đâu sau khi biến thành người mình vẫn còn mập a! Charles trong lòng nhịn không được oán trách một phen.

"Cậu cũng vậy. A, không, nếu như không có tai cùng cái đuôi". Richard đứng lên, hảo hảo đánh giá Charles một phen. Quả nhiên dù ở hình dạng nào cái bụng thịt kia vẫn rất đáng yêu. Richard gật đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào bụng Charles.

"Lỗ tai? Cái đuôi?" Charles sờ đầu một cái. Quả nhiên trên đầu hai đôi tai mèo vẫn yên vị. Lại sờ mông một cái. Trời ạ, ở chỗ xương cùng có mọc cái đuôi thật dài.

"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Charles cau mày hỏi.

Richard nhún nhún vai, "Không biết, chắc là có liên quan đến cái bình bị đổ hôm qua" Sau khi cái bình bị đổ chuyện kì lạ cũng từ đó xảy ra.

Điều này thật không công bằng, vì sao cùng biến thành người mà lại có khác biệt lớn như vậy chứ? Charles có chút bất mãn mà ngồi ở trên giường cụp hai tai xuống.

Richard đi dạo một vòng trong phòng phù thuỷ. Cũng không biết vì lí do gì phù thuỷ có vẻ rất thích sưu tập đồ nam. Trong tủ bày đầy quần áo nam nữ. Richard cầm một bộ trang phục kích cỡ tương đối lớn mặc vào, rất vừa người. Thế là cầm một bộ quần áo nhỏ hơn đem cho Charles.

"Đừng khoả thân, nhanh lên giường ngồi". Richard đem quần áo đưa cho Charles. Charles nhìn bộ quần áo kia bên trong là chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài quần yếm rộng rãi. Cậu chậm rãi mặc áo sơ mi lên, chịu khó nửa ngày cũng không cài được cúc áo. Cuối cùng vẫn là Charles giúp cậu cài. Quần vừa mặc đến nửa mông liền bị kẹt lại do vướng phải cái đuổi. Không thể nào kéo lên được, càng cố kéo cái đuôi sẽ càng đau. Cậu trừng mắt nhìn Richard tìm kiếm sự hỗ trợ.

"Đau". Charles giả vờ rơi nước mắt, bây giờ đang ở trong hình dáng con người. Giả vờ đáng thương nói thế nào cũng tranh thủ được cảm tình của người khác.

Thấy Charles khó chịu Richard không nói hai lời liền đi tìm một cây kéo. Hắn ở đằng sau quần cắt một cái lỗ thủng. Charles liền vui vẻ đem quần kéo lên, cái đuôi từ lỗ thủng chui ra. Chật vật trong thời gian dài khiến Charles có chút đói bụng, cậu kéo ống tay áo của Richard nói bụng rất đói.

Charles cũng không ngại ăn thịt sống nhưng thơi điểm vừa đem thịt đặt ở trên miệng liền bị Richard cướp đi. Bây giờ không thể ăn thịt sống, Richard sợ ăn vào sẽ bị tiêu chảy bèn học dáng vẻ nấu ăn thường ngày của phù thuỷ mà chạy đông chạy tây nấu cơm cho Charles ăn.

Bây giờ Richard trông không hung tợn nhưng khí tràng tồn tại quanh người hắn làm Charles có chút sợ hãi. Hình dạng hiện tại của Charles căn bản không phải đối thủ của Richard, huống hồ không nói đến móng vuốt của cậu lúc này đã biến mất. Nếu như phù thuỷ trở về thấy hình dạng của bọn họ nhất định sẽ lột da cậu. Nghĩ đến đây Charles liền uể oải, nhàm chán nằm dài trên bàn, nhịp nhịp chân nhìn Richard đang nấu cơm.

Ngày tiếp theo, Charles hoàn toàn không làm gì cả.



Mèo đen hoá người chắc giống vầy nè UwU

Chó săn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net