Chương 9: Sự ích kỷ của Cảnh Sáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tài xế, nhanh lên." Nguỵ Đức Mẫn thúc giục. Ông ta bỏ lại buổi hội nghị trọng đại, chỉ vì Tề Quỳnh nói đã tìm được một trong những linh hồn được xuất ra khỏi cơ thể của Nguỵ Phục, tin tức giống như quả bom, đem cả người ông ta rơi xuống vực sâu. Ông ta chỉ có Nguỵ Phục là đứa con trai duy nhất, hy vọng của ông đối Nguỵ Phục không chỉ vì Nguỵ Phục là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Nguỵ, quan trọng hơn đó chính là hy vọng mà người cha dành cho chính đứa con của mình.

Tề Quỳnh bên kia đầu dây nói, Cảnh Sáp người từng cứu Nguỵ Phục, có thể nhìn thấy được linh hồn Nguỵ Phục và trò chuyện được với anh ấy. Quan trọng hơn hết là linh hồn của Nguỵ Phục muốn gặp bọn họ.

Nếu Tề Quỳnh không có hơn 50% chắc chắn, anh ta sẽ chẳng nói chuyện kiểu này, nhưng trái lại cho dù chỉ có một lớp hy vọng, cũng muốn thử một lần.

Xe đến cửa sau bệnh viện, nơi đó đã có một lối đi riêng được chuẩn bị từ trước, vệ sĩ từng bước đứng thẳng, Tề Quỳnh ở đâu ra đến nghênh đón ông ta. Nguỵ Đức Mẫn xuống xe, bước chân vội vàng đi đến trước mặt Tề Quỳnh: "Thế nào?" Ông ta hỏi.

Tề Quỳnh đem sự tình vừa trải qua kể không sót một từ nói: "Mặc dù không dám khẳng định nhưng Cảnh tiên sinh đã cứu thiếu gia, cũng không phải sắp đặt hay gì. Lúc ấy người lái xe say rượu. thiếu gia tuy rằng bên người đã có vệ sĩ, nhưng đối phương chạy với tốc độ rất nhanh, Cảnh tiên sinh cũng là mặc kệ sinh mệnh mà lao ra cứu thiếu gia, cho nên tôi tin rằng cậu ta không phải là do ai đó cố tình sắp đặt. Hơn nữa chúng tôi cũng đã điều tra tư liệu về Cảnh tiên sinh, lý lịch đều hoàn toàn trong sạch. Mẹ cậu ta chưa kết hôn nhưng đã có thai và hạ sinh cậu ấy, lại bởi vì khi đó đã chia tay người cha, cho nên đem cậu ta ném vào cô nhi viện. Rồi sau đó người cha của cậu là đạo diễn Trịnh Liên bị ung thư, thời điểm mẹ cậu ta đi thăm bệnh, đem hết chuyện của cậu kể cho Trịnh Đạo nghe, vì thế mà Trịnh Đạo phái người đến cô nhi viện, đem cậu quay trở về. Năm nay cậu ta đã hai mươi mốt, vẫn còn là sinh viên năm 3, học hành rất chăm chỉ, sinh hoạt đều dựa vào tiền thưởng của công việc ngoài giờ. Lúc sau được Trịnh Đạo công nhận, kế thừa cả gia sản của Trịnh Đạo, chẳng may cách đây không lâu Trịnh Đạo cũng vừa qua đời."

"Này, đó là tư liệu lúc ấy cậu đã từng cho tôi xem qua, và cậu kết luận tất cả lời của Cảnh tiên sinh nói là thật, đúng không?" Âm thanh Nguỵ Đức Mẫn thuần hậu, cũng vô cùng uy nghiêm.

"Đúng vậy." Tề Quỳnh trả lời, hết sức khẳng định.

Nguỵ Đức Mẫn không nói gì nữa. Đi vào cửa phòng bệnh, bên ngoài thủ sẵn hai gã vệ sĩ, vừa định mở miệng chào Nguỵ tiên sinh đã bị Nguỵ Đức Mẫn nâng tay ngăn cản. Ông ta nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, phòng này là phòng bệnh cao cấp, có một phòng khách, một phòng tắm và một phòng sinh hoạt chung. Bên trong truyền đến âm thanh của Nguỵ Phục cùng Cảnh Sáp, nhiều nhất vẫn là âm thanh Nguỵ Phục đang nói chuyện.

"Sáp Sáp, cậu xem này, nó vàng rực luôn, nhìn qua chắc ngon lắm."

"Sáp Sáp, cậu thích ăn cái này không?"

"Còn cái này nữa, tôi cũng sẽ mua cho cậu luôn, có chịu không?"

Thì ra Nguỵ Phục là đang lấy lòng Cảnh Sáp.

Nguỵ Đức Mẫn nghe xong trong lòng có chút chua xót, đứa con trai ngốc của ông ta, bởi vì Cảnh Sáp đã cứu Nguỵ Phục, nên anh ấy đối với Cảnh Sáp có một niềm yêu thích không gì sánh bằng. Ý nghĩ của tên ngốc rất đơn giản, ai đối tốt, anh ấy cũng sẽ đối xử y như vậy.

Ơn cứu mạng thôi...

Lúc sau là giọng nói của Cảnh Sáp: "Anh Nguỵ Phục, tôi hiện tại là người bệnh, không thể ăn được những thứ đầy mỡ đó."

"Cái vừa thấy chính là khoai tây."

"Cái này có ngon không? Tôi chưa nếm thử."

"Đều tại anh, tại anh nói nhiều quá nên tôi cũng muốn ăn."

Cậu ta hoàn toàn không nghĩ đứa con trai ngốc của ông là một kẻ ngốc, và vì điều đó mà Nguỵ Đức Mẫn đối với Cảnh Sáp đã có ấn tượng rất tốt. "Ân hừ." Nguỵ Đức Mẫn làm bộ ho khan một chút, nhắc nhở bọn họ ông ta đang ở đây. Thời điểm Nguỵ Đức Mẫn đến, linh hồn Nguỵ Phục sớm đã biết, chính là Nguỵ Đức Mẫn sẽ không lập tức lên tiếng, linh hồn Nguỵ Phục cũng biết lão ba nhà mình muốn xem xét Cảnh Sáp một chút, đều tuỳ thuộc cả vào cậu.

Nguỵ Phục quay đầu lại: "Ba." Anh ta gọi một tiếng, lại tiếp tục cùng Cảnh Sáp nói chuyện.

Cảnh Sáp nhìn về phía Nguỵ Đức Mẫn có chút căng thẳng: "Nguỵ... Bác Nguỵ." Tiếng gọi bác Nguỵ, hoàn toàn là do bản năng phản ứng của cậu. Cậu khi trước hay gọi Nguỵ Đức Mẫn là bác Nguỵ đã thành thói quen.

Mà ở trong lòng Nguỵ Đức Mẫn, thì cho rằng đứa trẻ này rất có lễ phép, làm cáo già như ông ta, vẫn có thể nhìn ra đứa trẻ này tôn kính và khách khí.

"Tiểu Cảnh à, chuyện tình lúc trước cảm ơn cháu đã cứu Nguỵ Phục." Nguỵ Đức Mẫn thật lòng nói. Thời điểm Cảnh Sáp bị tai nạn xe, toàn bộ quá trình giải phẫu ông ta đều có ở đó, mãi cho đến khi bác sĩ nói cuộc phẫu thuật đã diễn ra thành công, bọn họ mới rời đi. Tuy rằng lúc sau vì bận rộn nên chưa có dịp nhìn cậu, nhưng ông ấy cũng đã cùng cậu đồng hành trong suốt quá trình phẫu thuật, điều đó cũng đủ chứng minh bọn họ đối với Cảnh Sáp rất tôn trọng và vô cùng biết ơn cậu.

"Cháu... Cháu lúc ấy cũng không nghĩ nhiều đến như vậy, bác không cần cảm ơn cháu đâu." Cảnh Sáp trả lời, trong đầu cậu có ký ức của người chủ thật sự, lúc đó chính là bản năng phản ứng, cũng không có nghĩ tới mặt khác.

Nguỵ Đức Mẫn đến ghế sô pha bên cạnh giường rồi ngồi xuống: "Tiểu Cảnh, bác cũng không phải kiểu người thích dài dòng, về cái chuyện ba hồn sáu phách của Nguỵ Phục thực chất là ra sao vậy?" Ông ta trực tiếp hỏi, trên vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh, nhưng cũng khá chú trọng đến giọng nói, Cảnh Sáp cũng chú ý nói.

Cảnh Sáp nhìn về phía linh hồn Nguỵ Phục: "Anh Nguỵ Phục, anh có muốn em nói cái gì không?"

Nguỵ Đức Mẫn sửng sốt khi nhìn thấy hành động của cậu: "Nó... Nó ở chỗ nào?" Dựa theo ánh mắt của Cảnh Sáp, là ở bên cạnh chính mình.

"Ngồi ở bên cạnh bác." Cảnh Sáp nói, "Anh ấy không thể đi quá xa Nguỵ Phục, bởi vì Trảm Long Kiếm đang ở trên người anh Nguỵ Phục, anh ấy không thể đi xa khỏi Trảm Long Kiếm."

Nguỵ Đức Mẫn hé miệng, nhưng không có nói chuyện, ông ta muốn nói rồi lại thôi, mặc cho Tề Quỳnh nhắc nhở, ông ta vẫn cảm thấy kinh ngạc không thể tin được. Ông ấy nắm hai tay lại kích động, căng thẳng... quá nhiều cảm xúc. Cuối cùng ông ta buộc phải lên tiếng nói: "Tiểu Cảnh, cháu đừng trách bác là kẻ bỉ ổi, sau đó mới trở thành người tốt. Làm sao để chứng minh những điều cháu nói là sự thật?"

Sau nửa tiếng, Nguỵ Đức Mẫn đứng lên, một lát sau người ông ta lại ngồi xuống, nếu nói đây là một âm mưu, như vậy ông ta cũng phải thừa nhận, thật sự tin lời nói của Cảnh Sáp. Bất kể cậu nói gì, hay việc cậu mượn điện thoại của Nguỵ Phục để đăng nhập vào tài khoản ngân hàng riêng, bao gồm cả mật mã và các câu hỏi bí mật, cậu đều có thể trả lời đúng hết.

Nếu có người sắp đặt như vậy, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp cuốn hết khoản tiền của Nguỵ Phục và chạy trốn rồi.

"Chủ nhân?" Tề Quỳnh nhìn Nguỵ Đức Mẫn, đừng nói đến Nguỵ Đức Mẫn khi gặp được chuyện lớn gì đều chẳng thấy sợ hãi mà thay vào đó còn vô cùng kích động, ngay cả anh ta cũng không bình tĩnh được.

Năm đó thiếu gia tỉnh lại sau cơn choáng váng, chủ nhân chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, nhưng lúc này, sau khi nghe Cảnh Sáp thuật lại trong lời nói, ông ta đứng lên vì quá phấn khích.

Nguỵ Đức Mẫn lúc đầu chẳng nói gì, sau đó cười phá lên. "Quả nhiên ông trời không tuyệt đường người. Ông trời vẫn đối tốt với Nguỵ Đức Mẫn ta đây, và vẫn dành tình cảm cho con cháu của nhà họ Nguỵ nữa chứ." Sau đó Nguỵ Đức Mẫn nhiệt tình nói với Cảnh Sáp, "Tiểu Cảnh, phụ thân của cháu Trịnh đạo cũng qua đời, hiện tại chỉ có một mình cháu, vậy cháu có bằng lòng đến chỗ bác ở không? Cháu xem, giờ chỉ có cháu mới thấy được hồn phách của Nguỵ Phục, và cũng chỉ có cháu mới nói chuyện được với nó, cho nên bác hy vọng cháu có thể đến nhà họ Nguỵ rồi ở lại đó. Đương nhiên, mặc kệ cháu muốn làm cái gì, nhà họ Nguỵ này cũng không can thiệp, nếu có cần giúp gì đó, nhà họ Nguỵ có thể giúp cháu."

Vậy có thể giúp cháu giết Nguỵ Đức Trinh được không?

Đây là câu mà Cảnh Sáp muốn hỏi, nhưng cậu chẳng nói. Cứ như vậy mà giết Nguỵ Đức Trinh, điều này rất thuận lợi cho cậu. Cậu muốn Nguỵ Đức Trinh, Dương Linh, Nguỵ Tử An đều thân bại danh liệt và cả thế giới sẽ chẳng còn tin tưởng họ nữa, thù này chỉ có mình cậu tự làm mới khiến cậu cảm thấy vui sướng được.

"Như vậy... Vậy cũng được ạ." Cảnh Sáp làm bộ khó xử rồi đồng ý. Kỳ thật, cậu rất thích dự tính này. Mượn thế lực của nhà họ Nguỵ để đề cao thân phận và tiến vào vòng vây của gia tộc họ Nguỵ.

Cậu muốn cho cả nhà Nguỵ Đức Trinh nếm thử cảm giác bị chúng bạn xa lánh và bị chính người thân ruột thịt của mình phản bội.

Linh hồn Nguỵ Phục nheo mắt lại, anh có thể nghĩ đến Cảnh Sáp mang theo tâm tình gì để tiến vào nhà họ Nguỵ, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng anh cũng rất muốn Cảnh Sáp tiến nhà họ Nguy, chu toàn bản thân và giúp đỡ anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net