Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ thống thu thập tình yêu

Editor: Trầm Lăng

Thế giới thứ nhất: Hắc điểu

Chương 2: Hắc điểu 02

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ấn lên bả vai của anh, cách một lớp vải lanh, dù không cố ý cảm nhận nhưng nhiệt độ từ lòng bàn tay ấy vẫn nghịch ngợm len lỏi trêu trọc trái tim trong ngực Phục Tô. Ngón giọng mềm mại thì thầm bên tai như thân mật lắm, Phục Tô thiếu chút nữa đã mềm nhũn nửa người trên.

[ Phạm quy rồi ư ư ư, rù quyến quớ anh hông chịu nổi! Tại sao anh có thể kiểm soát được bản thân ngủ cùng phòng gã nhiều ngày vậy mà lại không đè gã ra ịch ịch nhỉ?]

Hệ thống: [ Ngài có phải Sở Khanh đâu? ]

[ Nhảm nhí. Thấy sắc nảy lòng tham là chuyện thường ngày ở huyện. ]

Phục Tô ngửa đầu đối diện với Hạ Cảnh, thấy được sự lo lắng và mỏi mệt bên trong đôi mắt màu hổ phách nhạt của đối phương, tim khẽ run lên, vừa ngấy vừa tơi. Chớp nhoáng anh đã ổn định lại, quay đầu tiếp tục chơi game: Không về đâu.

Ngữ khí bình tĩnh mà lãnh đạm đó làm Hạ Cảnh hơi hơi nhíu mày lại.

Hạ Cảnh là một người con lai hai dòng máu Trung – Đức, tóc gã ngắn màu nâu đậm nhưng hai mắt lại nhạt màu hơn rất nhiều, gương mặt như tượng tạc với nét trầm lặng, không thể soi mói. Bình thường, gã chính là một cậu chàng phóng khoáng và sáng sủa, cả người lúc nào cũng bắn ra ánh sáng chói mắt, hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Mà đôi mắt dường như luôn cháy rực lên một vẻ rực rỡ lấp lánh ấy, nay lại đượm nỗi u buồn nồng đậm.

Phục Tô. Gã khẽ thở dài, rất cẩn thận hỏi han: Cậu đang giận tôi ư?

Phục Tô lười nhìn gã, trả lời có vẻ không để tâm lắm: Tức với chả giận cái gì?

Bởi vì Hạ Cảnh như không chắc chắn lắm: Tôi thắng cậu trong trận bóng ngày hôm qua chăng?

Phục Tô: [ Cái tên đầu gỗ này, anh muốn đánh gã một trận quá. ]

Hệ thống: [ Có thể lắm, biết đâu anh càng bắt nạt gã, gã lại càng bại lộ bản tính mình sớm thì sao.]

[ Nhưng anh tiếc á. ] Phục Tô nghĩ nghĩ: [ Ít nhất thì trước khi gã đi trả thù xã hội, anh phải ngủ gã một lần đã. ]

Anh bày ra vẻ không kiên nhẫn: Không có việc gì đâu, cậu mau về phòng đi.

Hạ Cảnh trở nên trầm mặc, không làm phiền anh nữa, gã đứng như bức tượng điêu khắc im lìm nhìn Phục Tô đi đánh boss.

Không khí quái lạ làm mấy người ngồi đối diện cảm thấy không được tự nhiên lắm, rốt cục có một người ra mặt giảng hòa: Nếu đã đến rồi thì chơi cùng nhau vài ván đi, thế nào, Hạ Cảnh?

Phục Tô nâng mắt: Bọn mày đừng mời chào linh tinh, cậu ta không chơi đâu, đừng làm phiền người ta.

Mấy người thấy sắc mặt Phục Tô không dễ nhìn lắm bèn thôi suy nghĩ đứng ra khuyên giải, tự mình chơi game.

Hạ Cảnh lại đứng trong chốc lát, ánh mắt đảo qua mấy người đang chơi thâu đêm với Phục Tô, cặp mắt nhạt màu nhìn lướt qua từng gương mặt, xẹt qua một tia ám sắc, rời đi rất nhanh. Rồi gã nhẹ giọng mở miệng lần thứ hai: Vậy đến khi cậu chơi đủ rồi, nhớ về phòng đấy. Tôi để cửa cho cậu.

Phục Tô không đáp lại gã.

Chờ Hạ Cảnh đi rồi, mấy người đối diện mới bùng nổ: Mày cãi nhau với Hạ Cảnh hả bro? Chuyện khi nào? Không phải hôm qua vẫn còn dính nhau như cặp song sinh từ trong trứng hả?

Phục Tô dùng một đại chiêu đánh chết boss, miễn cưỡng trả lời: Không sao đâu, tiếp tục chơi.

Đúng là chẳng sao cả —— chỉ là sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, vô tình gặp được Hạ Cảnh đang đưa một nữ sinh về ký túc xá mà thôi.

Nữ sinh đó anh cũng quen, tên là Nhan Diệp, mới mấy hôm trước còn cống hiến cho anh 50 điểm giá trị tình yêu. Cũng chẳng biết mày mò thế nào lại cùng đi cùng về với Hạ Cảnh Liên tưởng đến hình tượng ấm áp ngây ngô mà tính cách lại nam nữ thông ăn* của Hạ Cảnh, một khi gã đã ra tay thì hiếm có ai không mắc câu.

*Nam nữ thông ăn: sex được với cả nam và nữ, bisexual.

Phục Tô chậc một tiếng, bỗng hơi khó chịu.

Cũng không phải khó chịu Hạ Cảnh đi trêu chọc Nhan Diệp vừa tỏ tình với anh, mà là ——

Đờ mờ tại sao cưng lại không đến thả thính anh hả???

Chẳng lẽ anh lớn lên không xinh đẹp như Nhan Diệp, hay là không dịu dàng ngọt ngào như cô ấy hả.

Chẳng chóng thì chầy sẽ làm cưng không xuống giường được. Phục Tô chống cằm tính toán.

Đối diện lại có người do dự khuyên anh: Tuy rằng Hạ Cảnh chỉ là con riêng nhà họ Hạ nhưng không ai biết chính xác được chuyện tương lai, Phục Tô à, mày đừng cãi nhau với nó nữa. Dù sao Hạ gia cộng dồn mấy nhà chúng ta vào cũng không dám đắc tội với họ đâu.

Mấy người bọn họ đều là phú nhị đại* của thành phố A luôn bị nói là đám hoàn khố** trong giới, bởi vì trên đầu họ đều đã có người thừa kế chính thống cho nên phần lớn đều sống vô tư đến vô tâm, cũng chẳng cần phải tính kế tranh giành làm gì, ngay cả Phục Tô cũng thế. Anh có một người anh trai lớn hơn anh khoảng bảy tám tuổi, rất ít khi gặp mặt, tình cảm không sâu, anh của anh phụ trách tiếp quản công ty quan tâm thân thích, anh bèn phụ trách sắm vai một đứa em trai nghe lời ngoan ngoãn không gây chuyện, công khai bừa bãi tiêu xài phung phí những ngày tháng trên đại học.

*Phú nhị đại: giàu đời hai (bố nó giàu => nó giàu)

**Hoàn khố: Quần lụa mịn. Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con em nhà giàu sang. ◇Đỗ Phủ 杜甫: Hoàn khố bất ngạ tử, Nho quan đa ngộ thân 紈褲不餓死, 儒冠多誤身 (Phụng tặng Vi Tả Thừa 奉贈韋左丞) (Con nhà mặc) khố lụa không chết đói, Mũ nhà nho hay làm lụy thân.

Mà Hạ Cảnh lại khác.

Mẹ của gã là người nước Đức, trước khi gia chủ Hạ gia kết hôn với người vợ đương nhiệm đã châu thai ám kết*, sau đó bố Hạ Cảnh lại cưới người khác, bà bèn ảm đạm rời đi, một mình nuôi nấng Hạ Cảnh trưởng thành. Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, năm Hạ Cảnh mười tuổi, mẹ gã bị bệnh chết, Hạ Cảnh bị đưa về Hạ gia.

*Châu thai ám kết: có bầu trước khi cưới (?)

Có rất nhiều tin tức mà Phục Tô không biết hết được, nói chung là những ngày Hạ Cảnh sống ở Hạ gia không được tốt lắm, bởi vì ở Hạ gia còn có một đích trưởng công tử* xấp xỉ tuổi với gã, cũng rất ưu tú.

*Đích trưởng công tử: thiếu gia nhà giàu con cả của vợ chính.

Nhưng mà mấy việc đó không nằm trong phạm vi cần quan tâm của Phục Tô.

Biết rồi. Anh thuận miệng đáp một câu có lệ.

Chuyện này cứ bị bỏ qua như thế.

Chơi đến năm giờ, mấy người chơi cùng đã lục tục về phòng ngủ, Phục Tô cảm thấy mình dỗi Hạ Cảnh một đêm là đủ rồi, hôm nay thế nào cũng phải làm lành cái đã, cho nên khoác balo lên vai, đi về phía trường học.

Quán net này cách cụm trường đại học không xa, đi bộ cũng chỉ mất mười phút.

Anh ngáp một cái, hỏi hệ thống: [ Giá trị ô nhiễm linh hồn của Hạ Cảnh là bao nhiêu rồi, Hi Hi? ]

Hệ thống trầm mặc một chút: [ Ngài gọi em là cái gì cơ? ]

[ Thì đó. Ai bảo cưng lúc nào cũng hi hi với anh, đây là nickname anh đặt cho cưng đó, thích không? ]

[ Xấu tính. ]

Phục Tô nhìn nhìn: [ 20%. Nhưng mà anh cảm thấy gã có biến hóa gì đâu nhỉ? Vẫn rất cute phô mai que mà? Luôn khiến mọi người muốn yêu mến gã. Có phải cưng và cái tên chủ thần gì đó kia muốn lừa anh không? ]

[ Không tin thì thôi. Đánh nhau không. ]

Phục Tô nhún vai, không để bụng.

Cuối mùa thu sớm đầu đông, mới sáng sớm trên đường vẫn tối om như hũ nút, đèn đường được bật suốt đêm ngẫu nhiên chớp cháy.

Trên đường không người. An tĩnh đến lạ.

Khi Phục Tô quành qua một khúc cua, đột nhiên bước chân hơi hơi dừng một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước như chẳng có việc gì xảy ra cả. Khóe miệng khẽ cong lên khi lướt qua những bóng râm, mang theo chút thú vị và vui vẻ.

Lại tới rồi.

Sự quen thuộc ấy, ánh mắt dính nị mà chăm chú ấy. Nó dán chặt vào lưng của anh đầy gắt gao, anh đi đến chỗ nào, nó đi theo tới chỗ đó.

Anh đi dọc theo mép đường, gió cuối thu thổi qua buốt ruột gan nhưng không thể thổi bay được ánh mắt cháy bỏng sau lưng anh.

Nhiệt tình quá, anh sắp bị hòa tan mất rồi.

Phục Tô thấp giọng thì thầm: Theo anh như vậy lâu, thật đúng là hơi tò mò đây là chú mèo hoang phương nào đấy.

Khi đến một khúc cua khác, anh nghiêng người trốn nhanh vào một cái ngõ nhỏ, lưng kề sát lên mặt tường sần sùi, nín thở chờ đợi.

Lẹt, lẹt quẹt Thanh âm mỏng manh từ xa lại gần như tan vào trong gió, tiết tấu tựa nhịp điệu, mỗi một bước như dẫm lên thần kinh của người ta.

Như hơi gấp gáp, lại như đã dự liệu từ trước.

Gần Phục Tô hơi đè khí xuống, ngay khi anh định nhảy ra bắt lấy chú mèo hoang chọc người đó thì di động trong túi áo lại vang lên từng tiếng chuông vồn vã.

Anh bị dọa giật nảy lên, đến khi lắng tai nghe, tiếng bước chân đã không còn.

Vận khí thật kém Anh than thở lấy điện thoại di động ra.

Trên đó là tin nhắn được gửi từ một số lạ.

—— Phục Tô thật là thông minh, thiếu chút nữa đã bị em lừa rồi. Biết sao đây, càng yêu em. Rất yêu em.

Phục Tô:

Thính nè! Tên biến thái này lại dám thính anh! Mi dám quấy rầy anh như vậy, có bản lĩnh thì mi lộ mặt đi?

Anh xoa xoa cái mũi, mắng câu thiểu năng trí tuệ, sau đó xóa tin ngắn.

Trong thùng rác đã có mấy trăm tin nhắn như này rồi, tuy được gửi từ những dãy số khác nhau nhưng Phục Tô vừa thấy đã biết do cùng một người.

Rảnh ghê.

Về trường học, anh đeo balo đi đến cổng ký túc xá.

Đi đến cửa ký túc xá, quả nhiên cửa vẫn được hé mở.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng tối mịt, Phục Tô không muốn quấy rầy đến Hạ Cảnh cho nên chân tay khẽ khàng sờ soạng đến bên giường, trong nháy mắt khi ngồi xuống, giọng nói của Hạ Cảnh vang lên: —— Phục Tô. Cậu đừng giận tôi nữa, có được không?

Phục Tô sửng sốt: Cậu còn chưa ngủ à.

Hạ Cảnh vặn đèn bàn lên, ngồi dậy từ trên giường.

Dưới ánh đèn ái muội mông lung, nụ cười của gã vẫn rất xán lạn chói lọi, dường như không một cảm xúc âm u nào có thể lây nhiễm đến gã, nhưng mặt gã lại thoáng vẻ u buồn, đôi mắt hai mí cụp xuống, ngũ quan xinh đẹp thâm thúy trông thật bơ phờ.

Dáng vẻ như này, Phục Tô vừa nhìn đã mềm lòng —— và chỗ khó nói lại cứng lên rồi.

Hạ Cảnh cào cào tóc, cố gắng tự kiểm điểm bản thân: Sau này tôi tôi sẽ chuyền bóng cho cậu.

Phục Tô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đi qua nhẹ nhàng xoa đầu gã một chặp: Ngu ngốc. Đã bảo là không vì việc đó rồi mà.

Mắt Hạ Cảnh sáng rực lên, đầu chẳng biết vô ý hay cố ý mà cọ cọ lòng bàn tay của anh, lại không nhịn được lộ ra một nụ cười ấm áp.

Phục Tô tâm dương khó nhịn, lại gần hơn chút, đầu ngón tay ấm nóng vuốt ve cằm Hạ Cảnh.

Cặp mắt phong lưu bạc tình thoáng híp lại, biếng nhác mà mê người, rút đi vẻ tùy ý vui thì cười giận thì mắng thường ngày, lộ ra bản chất lạnh lùng như sương cao cao tại thượng.

Nhưng mà á, Tiểu Cảnh cậu có muốn kể một chút quan hệ của cậu với Nhan Diệp là thế nào không?

Dù sao thấy hai người cậu thân thiết như vậy, tôi bỗng thấy hơi ghen tị đó.

Hết chương 2

Lăng: Bộ này dễ edit hơn hẳn mấy bộ kia, vèo cái xong. Mấy bộ kia edit muốn xỉu ngang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ