Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch

Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

37. Suỵt, đừng lên tiếng.

Tiếng chuông điện thoại lúc rạng sáng thật là thê lương. Lăng Viễn phản xạ có điều kiện ngồi dậy định nghe máy, chợt nhận ra tiếng chuông hình như không đúng, không phải của mình.

Lý Huân Nhiên ở bên cạnh vặn vẹo hồi lâu, duỗi tay mò tới mò lui. Mỗi tối trước khi ngủ cậu đều phải chơi điện thoại, lúc tỉnh dậy luôn cảm thấy không tìm được điện thoại. Cậu mò được điện thoại, nheo mắt, cố nhìn xem là ai gọi, khịt mũi: "Alo..."

Phí Giải nói: "Thầy ơi, có phát hiện mới."

Lý Huân Nhiên ngồi dậy: "Được, cậu chờ chút tôi lập tức đến ngay."

Cậu nhắm nửa mắt, mò tìm quần áo, sau khi mặc vào giật bắn người vì lạnh. Nhảy nhót nửa ngày mới phát hiện Lăng Viễn ngồi ngây người trên giường, rất mê mang.

Bình thường đều là Viện trưởng Lăng bị kéo khỏi mộng lúc nửa đêm, lần đầu tiên đổi thành Cảnh quan Lý.

Hai người có chút không thích ứng được.

Lý Huân Nhiên hôn Lăng Viễn, nhỏ giọng nói: "Tỉnh dậy khóa cửa phòng trộm, ăn sáng nhớ ăn đồ nóng đó."

Lăng Viễn dở khóc dở cười: "Em lái xe từ từ thôi."

Lý Huân Nhiên mặc áo khoác, thở ra khói chạy lon ton xuống lầu tìm xe. Trên đường đi có nước, dường như lại có mưa tuyết. Cảnh quan Lý cảm thấy các khớp của mình đang đóng băng, vận động một tí cho ấm người.

Lăng Viễn đứng trên lầu nhìn chiếc Audi màu trắng của Lý Huân Nhiên lưu loát chạy đi, giống như một chú cá xinh đẹp đang bơi, lao vào màn đêm không chút do dự.

Lăng Viễn cứ như vậy đứng nhìn thật lâu.

Pháp y Lâm không phải có tiếng mà không có miếng, anh ta tìm thấy manh mối trên cái xác đã phân hủy nghiêm trọng. Trên vài mảnh xương sọ được tìm thấy đều có hoa văn hình mạng nhện, theo ước tính của Pháp y Lâm, đầu nạn nhân từng bị va đập nhiều lần. Tiểu Ngô của bộ phận kỹ thuật đã giúp Pháp y Lâm lập bản đồ phục hồi 3D để mô phỏng hoàn chỉnh hộp sọ và vị trí chấn thương của nạn nhân.

Xương chẩm.

Lý Huân Nhiên nói:"Hung khí có thể có hình dáng như thế nào?"

Pháp y Lâm nói: "Hung khí có tiết diện rất lớn, đánh liên tục."

Lý Huân Nhiên lập tức hiểu ra, tư thế đánh thường dùng đánh người nhất, tư thế có thể thể hiện tỷ lệ sức mạnh : nắm lấy cổ áo đối phương, đập đầu đối phương vào tường.

"Bản thân nạn nhân cũng không lùn, quanh năm làm việc chân tay, sức lực mạnh hơn những người phụ nữ bình thường một chút. Như vậy đoán chừng đối phương là một người đàn ông rất cường tráng." Một nữ cảnh sát khác nói: " Đáng tiếc thi thể đã phân hủy quá nghiêm trọng, không thể xác định được thời gian sinh con của cô ấy. "

Pháp y Lâm nói: "Các mô và niêm mạc của thi thể đã phân hủy không có giá trị sử dụng. Hiện tại chỉ có thể dựa vào bộ xương. Đáng tiếc xương gãy vỡ quá nặng. Trước mắt chỉ có thể thấy mặt cắt của xương sạch sẽ gọn gàng. "

"Tâm lý của tên tội phạm khi phân xác rất rất ổn định." Lý Huân Nhiên nói:"Tâm lý vững vàng."

"Thủ pháp cũng lợi hại." Pháp y Lâm nói: "Các cậu từng tự cắt xương sườn chưa. Nếu lực không đều sẽ không chính xác, nếu không cắt được phải dùng lực nhiều lần, sẽ tạo ra rất nhiều dấu vết nhỏ vụn. Nhưng thi thể này hầu như không có. "

"Loại trừ máy cắt?"

"Đã loại trừ. Mặt cắt của máy phải ổn định và phẳng hơn."

"Có thể bắt đầu từ công việc liên quan." Phí Giải nói:"Người bán thịt, bác sĩ, thậm chí cả đầu bếp."

Buổi sáng Lăng Viễn đến gặp mẹ con Phùng Miểu đầu tiên. Có người quyên góp giúp họ, hơn nữa bệnh viện trực thuộc có thể miễn giảm một ít, vẫn còn hy vọng. Nguồn gan mà Lăng Viễn xin vẫn chưa có tin tức, hôm qua Phùng Miểu đã nôn ra máu, xuất hiện triệu chứng bệnh não gan.

Cô ấy không thể đợi được.

Lý Duệ biết chuyện của Lăng Viễn, anh ta tự động giải thích sự quan tâm của Lăng Viễn dành cho Phùng Miểu là để bù đắp cho trải nghiệm trong quá khứ của chính mình. Mẹ của Lăng Viễn chết vì bệnh gan, Lăng Viễn muốn cứu mẹ của Bình An.

Đứng trên lập trường lương y như từ mẫu, Lý Duệ vẫn ủng hộ sự quan tâm của Lăng Viễn với Phùng Miểu. Anh ta thức khuya trực ban đọc tài liệu của Phùng Miểu suốt một đêm, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Lăng Viễn rời khỏi phòng bệnh của Phùng Miểu, ủ rũ bước vào văn phòng của Lý Duệ.

"Chủ nhiệm Lý, cậu giải thích cho tôi chuyện ống lấy máu chân không."

Vẻ mặt của Lý Duệ thay đổi: "Tôi phải giải thích gì đây?"

"Cậu đã trợ giúp Phó viện trưởng Kim một năm, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết."

Lý Duệ khẽ cười lạnh: "Số lượng ống lấy máu truyền thống được cất giữ ở mỗi khoa là khác nhau."

"Bớt giở trò này đi, ai đưa cho tôi báo cáo lấy ống lấy máu chân không? Là cậu đưa. Số lượng này là dựa vào số ống lấy máu truyền thống được tồn trữ. Tôi đã đi hỏi, Khoa nhi đổi cách đây một tháng, các khoa khác hầu như không thay đổi, phòng khám ngoại trú vẫn dùng kim tiêm. Xin hỏi rốt cuộc sao lại thế này?"

"Đây là trách nhiệm của Phó viện trưởng Kim. Hợp đồng mua bán cuối cùng cũng do ông ấy ký."

Lăng Viễn trừng mắt nhìn Lý Duệ. Giọng anh lạnh lùng: "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi, đừng có mà lấy lệ. Tôi đang hỏi, chuyện qua tay cậu, tại sao cậu lại giả câm giả điếc, nguyên tắc của cậu đâu?"

Lý Duệ khó hiểu: "Anh đang muốn nói đến tiền hoa hồng? Anh căn bản muốn hỏi đến tiền hoa hồng. Anh chỉ cần an toàn lâm sàng, an toàn lâm sàng, anh đã nói những thứ khác đều có thể linh hoạt."

Lăng Viễn nói: "Cậu muốn nói cho tôi biết ngươi để cho cậu từ bỏ nguyên tắc của mình, là tôi?"

Lý Duệ ngược lại nở nụ cười: "Nguyên tắc? Nguyên tác của cả bệnh viện đều do anh đặt ra, tôi thật sự không thể hiểu nổi anh tức giận cái gì?"

Lăng Viễn nhìn Lý Duệ: "Phó viện trưởng Kim rốt cuộc nhận được bao nhiêu?"

Lý Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mười vạn."

Cục trưởng Trần nhanh chóng gọi điện tìm gặp Viện trưởng Lăng: "Chà, Trường Giang sóng sau xô sóng trước."

Viện trưởng Lăng cười làm lành: "Cục trưởng Trần, có người cáo trạng tôi."

Cục trưởng Trần chậm rãi không nhanh không chậm: "Chột dạ cái gì. Cậu chính là chướng mắt người cũ, không phải sóng sau xô sóng trước thì là cái gì? Lý Duệ đó làm Chủ nhiệm Khoa là được rồi. Cậu để cậu ta đi làm trợ lý cho Phó viện trưởng. Phó viện trưởng bệnh viện nào có trợ lý vậy? Cậu không phải bất mãn với Phó viện trưởng Kim sao. Phó viện trưởng Kim rốt cuộc cũng siêng năng thật thà rồi đúng không? "

Lăng Viễn cười nói: "Cục trưởng Trần, vấn đề của hệ thống y tế hiện nay không phải cứ siêng năng thật thà là giải quyết được, cũng không phải cứ siêng năng thật thà là có thể làm tốt chức Phó viện trưởng. Hơn nữa..."

Cục trưởng Trần cắt ngang lời anh: "Cậu cắt một nhóm bác sĩ già của trường Đại học Cách mạng Văn hóa khỏi phòng khám để đi làm hành chính hậu cần. Trong hệ thống có rất nhiều xôn xao cậu có biết không? Việc kiểm tra tiêu chuẩn quốc gia là lý do chính đáng, bây giờ cậu muốn động đến Phó viện trưởng này rồi." Cục trưởng Trần ý vị thâm trường nói: "Lăng Viễn à....."

Giọng của Lăng Viễn trong điện thoại có chút mờ hồ, nhưng vẫn thong dong trấn định như trước: "Phó viện trưởng Kim đã từng dạy cho tôi, đến bây giờ phối hợp làm việc với tôi cũng rất tận tâm hết sức. Chỉ là sáu tháng qua, Trung tâm cấy ghép, Trung tâm sinh sản, Trung tâm nhãn khoa liên tục được thành lập, sức lực của Phó viện trưởng Kim thật sự không thể theo kịp. Vì vậy, tôi đã để Lý Duệ giúp ông ấy, dù sao tôi cũng không thể tham dự hết mọi chuyện. "

Cục trưởng Trần cười thầm trong lòng. Lăng Viễn đứa trẻ này có dã tâm. Ông nghĩ: "Cậu ta có lẽ cảm thấy mấy lão già như những vết chai, những tế bào chết, vô dụng lại cản đường. Lăng Viễn từ khi nhậm chức đến nay lặng lẽ đổi mới, cậu ta nghĩ người khác không nhìn ra sao?" Ông ta không ngờ Lăng Viễn có thể quyết tâm động đến Phó viện trưởng, thậm chí lấy Phó viện trưởng Kim khai đao. Ông không biết có nên khen Lăng Viễn táo bạo hay không.

Hoặc là, cười nhạo anh quá cuồng vọng.

Phó viện trưởng Kim có thể dùng, Lăng Viễn đương nhiên sẽ dùng. Nhưng khi đã hết giá trị sử dụng, Lăng Viễn sẽ không giữ ông ta lại. Phó viện trưởng Kim từng là thầy của Lăng Viễn, loại hành vi lạnh lùng dứt khoát này khiến Cục trưởng Trần líu lưỡi.

Cuộc gọi ngày hôm nay khiến Cục trưởng Trần có chút hối hận. Nhưng ông bắt buộc phải gọi đến.

Viện trưởng Lăng dường như cũng hiểu được, trong giọng nói từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười, thong dong trấn định.

Đủ tàn nhẫn đủ dứt khoát, sát phạt quyết đoán.

Cục trưởng Trần cúp máy, đột nhiên mỉm cười.

Nhóc con, tôi xem cậu có thể đi được đến đâu.

Viện trưởng Lăng hẹn gặp Lưu Mậu Nhiên người phụ trách Trung tâm sinh sản để nói về công việc ở đấy. Viện trưởng Lăng phát hiện Lưu Mậu Nhiên lơ đễnh, cười nói: "Chủ nhiệm Lưu không thoải mái sao?"

Lưu Mậu Nhiên giật mình: "Không có, không có."

Mặc dù anh ta đã cố gắng bình tĩnh, nhưng ánh mắt mơ hồ, tay chân co quắp, khiến Lăng Viễn nhìn thấy khó chịu. Viện trưởng Lăng không còn cách nào khác, đành nói: "Nếu Chủ nhiệm Lưu cảm thấy không thoải mái, chúng ta đổi ngày, nhưng mà công việc vẫn phải nắm chắc, anh có thể đến văn phòng trung tâm hỏi thăm."

Lưu Mậu Nhiên cười gượng: "Thật ngại quá."

Viện trưởng Lăng không quan tâm, ra hiệu cho anh ta cứ tự nhiên rồi nhìn xuống hồ sơ.

Lưu Mậu Nhiên bước chân yếu ớt, ánh mắt nhìn thẳng, rời khỏi văn phòng của viện trưởng, đóng cửa lại, thở hổn hển.

Tin nhắn trong điện thoại đột nhiên vang lên khiến anh ta giật nảy mình. Anh ta cao gần bằng Viện trưởng Lăng , cơ thể khỏe như một con gấu, giờ phút này lại sợ hãi rụt rè.

Tin nhắn chỉ có hai từ:

Ngu xuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net