Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

39. Khi anh soi gương, anh đang nhìn ai?

Lăng Viễn đêm qua không ngủ được nhiều, vì vậy anh gọi điện đánh thức Vi Thiên Thư hỏi cách nấu món gà hầm măng. Không có măng núi thay bằng măng thường, hương vị chắc cũng không tệ. Lý Huân Nhiên gần đây hầu như ăn chay, còn phải thức khuya cần phải bồi bổ.

Lý Huân Nhiên nhìn bọng mắt lờ mờ của Lăng Viễn:"Anh không ngủ làm mấy cái này chi vậy? Hôm nay còn phải bận rộn cả ngày, anh định uống trà cho tỉnh hay uống cà phê cho tỉnh đây?

Lăng Viễn mím môi cười: "Không cần mấy thứ đó, chỉ cần nhìn em liền có tinh thần."

Lý Huân Nhiên vỗ vào tay anh một cái: "Anh ăn sáng chưa? Vào đội em ăn một chút rồi hãy đến bệnh viện." Cậu dẫn Lăng Viễn vào, Giản Dao hoảng loạn chạy ra đứng trước mặt hai người họ, vẻ mặt xấu hổ, nhưng kiên quyết chào hỏi hai người: "Đã lâu không gặp."

Lý Huân Nhiên lúc đầu không phản ứng kịp, vẫn tiếp tục đi vào trong: "À à vào rồi nói chuyện sau, Dao Dao ăn sáng chưa?"

Giản Dao càng thêm xấu hổ, nhưng vẫn đứng im, nhìn thẳng vào Lăng Viễn: "Viện trưởng Lăng nghe tên anh đã lâu, chân nhân quả thật đẹp trai."

Lăng Viễn nở một nụ cười trang trọng: "Chúng ta đã gặp mặt."

Giản Dao không đổi sắc mặt nói: "Càng đẹp trai hơn!"

Lý Huân Nhiên liếc nhìn Giản Dao rồi dừng lại. Lăng Viễn chào hỏi cô ấy. Giản Dao thật ra không có nhiều điều để nói với anh, cô chỉ nói những lời vô nghĩa, nhưng Lăng Viễn không có chút mất kiên nhẫn, vô cùng hòa nhã lịch sự.

Cuối cùng Giản Dao không thể nói mấy lời vô nghĩa tiếp được nữa, nhìn xuống đất. Lăng Viễn cảm thấy cô gái nhỏ đáng thương nên ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba. Tòa nhà của Cục cảnh sát rất lớn, vừa cao vừa rộng, Lăng Viễn ngắm chính xác vị trí của Bạc Cận Ngôn.

Bạc Cận Ngôn cầm cốc cà phê, chào anh từ phía xa.

Lý Huân Nhiên cười lắc đầu.

Nhạy bén, thông minh, biết cách che dấu.

Bạc Cận Ngôn yêu cầu Giản Dao chạy xuống cầu thang ngăn họ lại, anh ấy cần một vị trí cao để đánh giá tất cả phản ứng của Lăng Viễn.

Thật là một đối tượng nghiên cứu tốt.

Giản Dao cuối cùng cũng chào hỏi xong, giống như trút được gánh nặng, quay lưng bỏ chạy. Lý Huân Nhiên cười nói: "Đừng để ý, Giáo sư Bạc không có ác ý, anh ấy khi có hứng thú sẽ nghiên cứu người. Anh ấy không nghiên cứu người thường nhiều lắm, anh có thể coi đây ... là sự tán thưởng của anh ấy đối với anh." .

Tất nhiên Lăng Viễn sẽ không nói rằng anh để ý. Nhưng bọn họ gặp mặt cũng không để lại ấn tượng tốt về nhau, tại sao đột nhiên lại muốn nghiên cứu mình? Lăng Viễn nói: "Trước tiên tìm một chỗ để uống canh gà cho ấm bụng. Mấy ngày nữa anh có ca mổ rất lớn, nguồn gan của mẹ con Phùng Miểu đã đến rồi. Nếu em còn muốn uống sẽ không biết phải chờ bao lâu đâu ".

Lý Huân Nhiên dẫn anh đến căn-tin ngồi. Căn-tin đang bán đồ ăn sáng, mùi thơm phiêu đãng trong không khí. Lý Huân Nhiên vừa ôm bình giữ nhiệt vừa uống canh, xì xụp ăn không ngóc đầu lên. Lăng Viễn cười nhìn cậu: "Giáo sư Bạc có từng nghiên cứu em chưa?"

Lý Huân Nhiên phồng má, tròn xoe mắt nhìn Lăng Viễn. Lăng Viễn yêu phong thái trong sáng đáng yêu này của cậu chết đi được.

"Hình như có."

"Anh ta đã nói gì?"

"Chưa nói gì, tự nhiên rót cho em một cốc nước."

Lăng Viễn nói: "Có thể là anh ta chưa nghiên cứu kỹ em."

Lý Huân Nhiên không quan tâm: "Cứ nghiên cứu đi, xem em là cốc nước được rồi, làm nước rất tốt, có người có thể nhìn thấu nước sao? Không phải, tất cả đều xuyên qua nước nhìn những thứ khác."

Lăng Viễn sửng sốt, trở nên thích thú: "Em thật là..."

Lăng Viễn cầm bình rỗng trực tiếp đi đến bệnh viện, Lý Huân Nhiên nói: "Em cần loại thuốc khử trùng mạnh nhất trong bệnh viện của anh."

Lăng Viễn nói: "Để làm gì."

Lý Huân Nhiên nói: "Ngâm quần áo."

Lăng Viễn xoa lông đầu cậu: "Chờ anh xong việc của mẹ con Phùng Miểu."

Giáo sư Bạc vẫn trầm ngâm, Giản Dao ngượng ngùng không muốn làm hỏng bầu không khí, nhưng cô ấy thật sự rất đói, Giáo sư Bạc chắc cũng đói rồi, bụng của anh ấy đã kêu vài lần. Nhưng mà Giáo sư Bạc vẫn bình tĩnh đứng im.

"Anh nhìn ra cái gì rồi?"

Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô: "Rất nhiều."

Giản Dao nói: "Có gì liên quan đến vụ án không?"

"Không quá nhiều."

Giản Dao lập tức hỏi: "Chuyện phiếm không liên quan đến vụ án thì sao?"

Giáo sư Bạc lạnh nhạt: "Rất nhiều."

"Nói thử?"

"Anh không có hứng thú."

Giáo sư Bạc đứng dậy, đi quanh bàn, di chuyển một chiếc ghế để Giản Dao ngồi xuống. Anh kéo rèm cửa, đột nhiên có ánh hoàng hôn trong phòng. Giản Dao không thoải mái muốn đứng dậy, Bạc Cận Ngôn đứng sau lưng cô, dùng hai tay ấn vai cô. Anh đổi cách nói kỳ dị, tốc độ ổn định, điều này làm suy nghĩ của Giản Dao trôi đi, khiến cô ấy đắm chìm trong cảm giác thoải mái.

Giản Dao tin tưởng anh, vì vậy cô nhanh chóng rơi vào trạng thái uể oải không tỉnh táo. Giáo sư Bạc chạm vào mái tóc dài của cô thì thầm: "Nếu gặp một bản thân khác, em sẽ cảm thấy thế nào?"

"Một....bản thân khác?"

"Không phải là ngoại hình. Là lối suy nghĩ, tính cách, cách nhìn thế giới, kho kiến ​​thức, trí thông minh và thậm chí cả những khuyết điểm đều giống em như đúc, em sẽ vui vẻ hay tức giận, hay sẽ đau khổ? "

"......Không.....biết......"

"Em sẽ chủ động đi tìm hắn không?"

"Có lẽ là... Quan sát trước."

Quan sát.

Chính xác như vậy.

"Nếu hai người rõ ràng là cùng một loại người, nhưng hắn sống tốt hơn em rất nhiều. Hắn có những thứ em chưa từng có, chẳng hạn như địa vị, danh tiếng, và ... người yêu, em có cảm giác gì?"

"......Ghen tỵ......"

"Ghen tỵ đến điên cuồng?"

Giản Dao chìm vào im lặng kéo dài.

"......Phản bội."

Giọng cô ấy lạnh đi, giống như một cái máy, cô ấy nhấn mạnh: "Phản bội."

Giáo sư Bạc ngừng một lúc.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến góc độ này.

Làm sao một người có chỉ số IQ cao, cuồng kiểm soát, gần như chìm trong bóng tối lại có thể có người yêu.

Đây là một loại phản bội.

"Còn gì nữa không."

"Tò mò."

Giáo sư Bạc búng tay, Giản Dao chớp mắt:"Ừm ... vừa rồi anh làm gì vậy?"

Giáo sư Bạc nói: "Anh mời em ăn cơm."

Giản Dao có linh cảm anh đang tìm kiếm một "Cái bóng", một kẻ biến thái, một thiên tài tội phạm. Giản Dao rất tức giận: "Thôi miên cũng bỏ đi, chẳng lẽ em là biến thái? Anh nghiên cứu em làm gì?"

Bạc Cận Ngôn nhìn thẳng cô: "Các kiểu hành vi và lối suy nghĩ của con người có thể được phân loại. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng bản thân rất phức tạp, nhưng những thứ nghĩ trong lòng chỉ là chút thủ đoạn."

"Đúng vậy, em là người nằm trong số hầu hết đó, em là người đại diện."

Giáo sư Bạc nói: "Anh mời em ăn cơm, em đừng tức giận."

Lăng Viễn rời Cục cảnh sát, chạy thẳng đến bệnh viện. Anh cảm thấy không ổn, cái cảm giác này đã diễn ra trong mấy ngày liền. Nhưng có lẽ là do quá căng thẳng, anh nghĩ tên cuồng theo dỗi chắc sẽ không có hứng thú với một người đàn ôn gần bốn mươi đâu.

Vào bệnh viện, anh thay đồng phục bác sĩ, mở cửa văn phòng bác sĩ chủ nhiệm: "Chủ nhiệm Vi, anh có thể rời đi sau vài ngày nữa được không, à không, chỉ một ngày có được không?"

Vi Thiên Thư nhướng mày: "Luyến tiếc tôi."

Lăng Viễn nói: "Nguồn gan của mẹ con Phùng Miểu đã đến. Họ đang ở trong tình trạng rất tốt. Tôi cần hai người."

Lý Duệ nhìn Vi Thiên Thư. Vi Thiên Thư giơ hai tay: "Đương nhiên có thể."

Tại siêu thị trước bệnh viện, một người đàn ông đeo kính râm đang trả tiền. Hắn rất cao, hạc trong bầy gà. Kính râm không thể ngăn cản được khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của hắn, hắn cười với nhân viên thu ngân, đó là một loại lịch lãm của quý ông kiểu truyền thống, hiếm gặp nhưng lại rất quen thuộc. Nhân viên thu ngân là một cô gái nhỏ, mặt cô đỏ bừng: "Xin chào ... một trăm hai mươi xu."

Sau khi người đàn ông rời đi, mấy cô gái nhỏ tranh luận xem hắn và Viện trưởng Lăng ai đẹp trai hơn.

"Anh ấy cho tôi cảm giác giống như Viện trưởng Lăng vậy, thật kỳ lạ."

"Chắc là nam thần đều cho người khác có cùng cảm giác, á ah người nào tốt hơn đây?"

Khi anh nhìn vào gương, ai, đang nhìn anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net