Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

41. Khách từ phương xa đến

Hình ảnh phục chế gương mặt của thi thể nữ cuối cùng đã có, hình ảnh được gửi đến các đồn cảnh sát khác nhau, tìm kiếm trên toàn thành phố. Hiển nhiên không có trong hộ tịch, trọng tâm đặt vào nơi lao động nhập cư. Việc điều tra cần nhiều thời gian, mấy ngày nay đội hình cảnh cũng không nhàn rỗi phải chạy đi khắp nơi.

Sau năm ngày ra thông báo hỗ trợ điều tra cuối cùng đã có manh mối.

Có một cô gái nhận ra nữ thi.

"Đây hình như là Tiểu Vi?"

Cô gái này tự xưng họ Trần là người Trần gia thôn. Chưa tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm công, khi Tiểu Vi rời thôn, người nhà cô ấy đã giao cô ấy nhờ cô chăm sóc.

Đồn cảnh sát đã gọi điện cho Đội Hình cảnh, Lý Huân Nhiên báo cho chị Bình không dùng xe cảnh sát, lái chiếc Audi trắng của mình đến chỗ cô Trần. Đây là một khu chợ bán đồ ăn vặt, mặt trước trang hoàng không tệ, mặt sau lại bẩn thỉu hỗn tạp. Huân Nhiên và chị Bình xuống xe đi vòng ra sau khách sạn nhỏ, đi trên đống bùn thải tìm thấy nhà ở tập thể. Loại nhà ở này thật chất là các nhà tôn nhỏ đặt sát nhau mà tạo thành, những người bán hàng đều sống ở đây. Hoàn cảnh chỉ tốt hơn mấy căn phòng giá rẻ qua đêm.

Phố ăn vặt đông đúc về đêm nên hầu hết các quán ăn nhỏ đều mở cửa từ trưa đến tận khuya. Lúc này, các cô gái vẫn chưa rời giường, thỉnh thoảng có người mơ màng ôm chậu rửa mặt mang giày đi lấy nước, nhìn thấy Lý Huân Nhiên có chút hoảng hốt.

Một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai đứng trong sân gạch đỏ bẩn thiểu, mỉm cười giữa đống rách nát lộn xộn.

"Xin lỗi ai là cô Trần vậy ạ?"

Cô Trần bị Lý Huân Nhiên làm cho hoảng sợ. May mắn có chị Bình ân cần khiến người ta không phải lo lắng. Cô gái mặt tròn chưa đầy hai mươi trải qua nhiều khó khăn rụt rè theo chị Bình đi ra sân, lên xe của Lý Huân Nhiên. Cô ấy rất thận trọng, nói chuyện có hơi lắp bắp. Lý Huân Nhiên đưa cô đến một quán cà phê, gọi một ly nước trái cây lớn cho cô.

Chị Bình đang trò chuyện với cô ấy. Chị Bình được mệnh danh là chuyên gia đàm phán trong đội, chị ấy muốn biết gì đều có thể moi ra từ miệng người khác. Cô Trần chẳng mấy chốc khai ra, Tiểu Vi còn có một em gái và một em trai, điều này rất bình thường trong thôn. Khi về quê thăm họ hàng vào dịp năm mới, cô gặp bố mẹ của Tiểu Vi, họ hy vọng Tiểu Vi có thể mau chóng kiếm tiền nên Tiểu Vi quyết định lên thành phố làm việc. Cha mẹ của Tiểu Vi đã nhờ cô Trần chiếu cố cô ấy. Nhưng khi họ trở lại thành phố liền tách ra.

"Tiểu Vi đi làm bảo mẫu. Cô ấy từng khóc với tôi nói chủ nhà đối xử với cô ấy không tốt. Người lớn tuổi trong nhà rất cục cằn còn đánh cô ấy. Nhưng mà cô ấy không có cách nào khác, con cái của bà ấy cũng bị tát vài lần, nghe hàng xóm nói bà lão ấy lúc trẻ nổi tiếng là mụ đàn bà chanh chua." Cô Trần nói rất bình tĩnh bởi vì cô cũng từng trải qua: "Tiểu Vi ra ngoài làm việc được mấy tháng người trong nhà đã đòi tiền, nói em trai cô ấy bị bệnh, Tiểu Vi làm sao có tiền, cô ấy mượn tôi, tôi nói thẳng không có tiền cho cô ấy mượn. Cô ấy lại khóc. Nhưng tôi thật sự không lo được."

Lý Huân Nhiên có chút khó chịu. Cô Trần nhìn thấy vẻ mặt của cậu bỗng có chút vui vẻ. Cậu vì cô mà khó chịu đã xem như là một sự an ủi.

"Nhưng hai tháng sau gặp lại Tiểu Vi, tôi hoảng sợ. Cô ấy béo lên." Cô Trần uống một ngụm lớn nước trái cây, bình thường đều là cô ấy phục vụ người khác, hôm nay cũng có người đến phục vụ cô ấy: "Chính là loại... mặt mày hồng hào béo tốt, trước đây Tiểu Vi gầy gò mặt vàng như nến, vậy mà qua hai tháng lại trẳng trẻo mập mạp. Cô ấy nói với tôi, 'Chị Trần, em đã tìm được công việc mau có tiền rồi, không cần đến nhà cụ bà chanh chua để bị đánh nữa'. Tôi hỏi cô ấy tìm được việc gì vậy? Quyến rũ đàn ông hả? Tiểu Vi khóc nói với tôi 'Chị Trần, không phải quyến rũ đàn ông, mà chị cũng đừng hỏi.'"

Lý Huân Nhiên và chị Bình nhìn nhau, chị Bình cân nhắc hỏi: "Vậy Tiểu Vi có phải..."

Cô Trần hơi cười: "Chị hỏi cô ấy có phải đi bán không? Không có. Tôi đảm bảo, cô ấy không phải loại người như vậy."

"Sau đó, chúng tôi không còn gặp lại."

Chị Bình nói:"Tiểu Vi khi còn ở nhà có từng sinh con không?"

Cô Trần nói: "Không có, Tiểu Vi mới mười bảy, sinh con gì chứ."

Manh mối từ cô Trần đã mở ra bước đột phá lớn, mọi thứ đã dễ dàng hơn. Cảnh sát nhanh chóng tìm ra phạm vi hoạt động của Trần Tiểu Vi. Ngày cô ấy xuất hiện lần cuối vừa lúc là hai tháng trước, kể từ đó không có ai nhìn thấy cô ấy nữa. Cha mẹ cũng không biết cô ấy đã đi đâu.

Đội phó Lý dẫn nhóm cảnh sát đi điều tra khắp các con đường ngõ hẻm.

Viện trưởng Lăng quyết liệt thực hiện phẫu thuật lần hai. Anh đang mặc quần áo bảo hộ, ngồi trong phòng ICU nhìn Phùng Miểu. Người phụ nữ như ngọn đèn cạn nằm trên giường hấp hối. Gan của cô ấy hoàn toàn không hoạt động, Lý Duệ lo rằng cô ấy sẽ bị nhiễm virus viêm gan B. Lăng Viễn trong lòng chua xót: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Phùng Miểu mỉm cười: "Bình An thế nào?"

Lăng Viễn nhẹ giọng: "Cậu bé sẽ sớm được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Phùng Miểu, phẫu thuật lần hai rất nguy hiểm, cô có thể sẽ không xuống được bàn mổ. Tôi không thể giấu cô."

Phùng Miểu cười rồi rơi nước mắt: "Viện trưởng Lăng, khi Bình An vừa mới sinh ra, mẹ tôi đã đem nó đi bỏ, tôi không đồng ý. Bà ấy đã bế Bình An đến bên đường, tôi đã đem nó về. Nhiều năm qua, tôi đã mong chờ một kỳ tích, quả thật có kỳ tích, kỳ tích đó là để chúng tôi gặp được anh..."

Lăng Viễn nhắm mắt, cúi đầu.

Phùng Miểu cố hết sức nắm chặt tay anh: "Viện trưởng Lăng, tôi muốn nhìn Bình An trưởng thành, thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con. Viện trưởng Lăng, tôi muốn thử."

Lăng Viễn nắm tay cô, không nói gì.

Lý Duệ đứng lặng im trên hành lang, nhìn họ.

Anh ta thở thật dài.

Nhưng không có kỳ tích nào xảy ra.

Phùng Miểu đã không vượt qua.

Lăng Viễn mặc áo phẫu thuật thất hồn lạc phách rời khỏi phòng giải phẫu, Chủ nhiệm Ngô hoảng hốt chạy tới: "Viện trưởng Lăng, có rất nhiều phóng viên đến đây, nói muốn phỏng vấn anh."

Lăng Viễn bối rối: "Tôi lại làm ra chuyện gì?"

Chủ nhiệm Ngô nói: "Ca ghép gan tách rời. Các phóng viên nghe nói Phùng Miểu đã sống sót vài ngày, hỏi điều này có phải chứng minh ca phẫu thuật đã thành công hay không?"

Phẫu thuật thành công, phẫu thuật không thành công. Hầu hết mọi người đều hỏi điều này khi rời khỏi phòng phẫu thuật. Trên thực tế, bác sĩ không có cách nào trả lời chính xác. Biến chứng, tiên lượng, tai biến. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra?

Tin tức được chiếu trên đài truyền hình địa phương. Viện trưởng Lăng nổi tiếng sắc mặt lạnh lùng nói giữa đám micro xung quanh: "Ghép gan tách rời một ca không thành công, một ca thành công."

Người ngồi trên ghế sô pha cầm ly cà phê lên, chậm rãi thưởng thức. Đó không phải là cà phê hòa tan mà là cà phê hạt, được xay mịn, nấu chín từ từ, mùi cà phê nguyên chất.

Thật thơm.

Bạc Cận Ngôn. Lăng Viễn.

Thời gian yên tĩnh thưởng thức không kéo dài bao lâu. Nhạc chuông điện thoại làm hỏng mọi thứ. Ba chữ lo lắng sáng lên trên màn hình: Lưu Mậu Nhiên.

Người nọ mặt lạnh đi, ánh mắt như đại bàng nhìn tên hiện trên di động

Ngu ngốc, tự cho là thông minh, muốn thoát khỏi khống chế lại muốn cầu xin hắn.

Loại người này là dư thừa nhất trên đời.

"Thầy, một tuần trước, có người chứng thực đã nhìn thấy Trần Tiểu Vi."

"Ở đâu?"

"... Trung tâm sinh sản."

"Của bệnh viện trực thuộc?"

"Đúng vậy."

Lý Huân Nhiên nhận được cuộc gọi của Phí Hiểu, có chút buồn bực. Tại sao lại dính liếu tới bệnh viện trực thuộc?

"Đến Trung tâm sinh sản xem một chút."

Bạc Cận Ngôn dường như trở thành một kẻ rãnh rỗi. Anh cảm thấy buồn chán trong văn phòng, Đội trưởng Lưu lo lắng cho bản thân không dám trêu chọc anh. Giản Dao thấy Cục cảnh sát đang bận rộn, cô ấy ngượng ngùng đi lang thang xung quanh, vì vậy đành phải ở lại văn phòng với Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn đứng ở cửa, chăm chú chơi đùa đẩy cánh cửa sát vách, sau đó buông tay, cửa đóng sầm vào.

Sau khi trải qua hai ba lần như vậy, Giản Dao rốt cuộc không nhịn được nữa: "Giáo sư Bạc, anh đang làm gì vậy?"

Bạc Cận Ngôn lại buông tay, chặn cửa bắt được cánh cửa.

"Anh phát hiện chặn cửa được làm bằng nam châm."

"... Ồ, phát hiện hay."

Bạc Cận Ngôn không quan tâm đến sự châm chọc của Giản Dao, anh đút tay vào túi quần, đứng rất phong cách, trầm tư suy nghĩ. Trong thời tiết lạnh như vậy anh vẫn mặc bộ vest cổ điển của Anh, kiểu Âu rất cổ, rất ngay thẳng. Giản Dao suy nghĩ ý xấu, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Bạc Cận Ngôn gặp Lý phu nhân. Dì Lý sức chiến đấu luôn mạnh mẽ, không biết dì có thể ép Bạc Cận Ngôn mặc quần bông hay không nhỉ.

"Khác cực thì hút, cùng cực thì đẩy." Bạc Cận Ngôn lầm bầm đi xung quanh.

Giản Dao được anh huấn luyện, nắm bắt được trọng điểm: "Anh là muốn giải thích tại sao mỗi lần anh gặp Viện trưởng Lăng đều thấy không hợp?"

Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô.

Ha, hóa ra anh cũng hiểu được gương mặt ưu tú cao cao tại thượng lười phản bác lại.....Khiến người ta khó ưa đó!

"Cố nhân đến rồi." Bạc Cận Ngôn vươn tay đẩy ra, cánh cửa bị gió thổi tung, đóng sầm lại khiến Giản Dao một phen giật mình.

"Cố nhân? Bạn của anh?"

"Nếu vẫn biến thái để ý tới anh, cũng có thể tính là bạn."

Giản Dao không biết phải nói tiếp thế nào.

Bạc Cận Ngôn cúi đầu nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

" Xa nhau hằng vạn dặm, người cũ lòng còn lưu(*)."

 (* Trích từ bài thơ thứ 18 "Khách Từ Phương Xa Đến" trong "Tập thơ Cổ Thi Tập Cửu Thủ" - Nguồn ninh-hoa.com)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net