Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

48. Hòn ngọc Phương Đông, tình yêu của tôi. (*)

(*Lời bài hát Hòn ngọc Phương Đông)

Lý Huân Nhiên được đón tiếp nồng nhiệt khi đến Hồng Kông . Người đến đón cậu là một thanh niên hoạt bát có đôi mắt to má lúm đồng tiền tay cầm tấm bảng lớn, cậu ta cười rộ lên cũng ngang ngửa Lý Huân Nhiên, tính cách nhiệt tình giống như thời tiết ở Hồng Kông .

Sau đó, Lý Huân Nhiên không hiểu cậu ta đang nói cái gì .

Hai người ngượng ngùng mắt to trừng mắt nhỏ, mấy cảnh sát ở phía sau lần lượt lấy hành lý đi ra, nhìn thấy tấm bảng, nhìn Lý Huân Nhiên, cuối cùng nhìn thanh niên đứng đối diện Lý Huân Nhiên. May mà có anh cảnh sát gốc Quảng Đông làm thông dịch viên. Thanh niên mắt to này họ Lương, theo cách gọi ở Hồng Kông là Sếp Lương. Được điều động đến tổ phá án tạm thời nên rất hào hứng, luyện tập phát âm suốt mấy ngày chỉ để đến sân bay biểu diễn.

Cảnh quan Lý nhìn vẻ mặt thất vọng của Sếp Lương , trong lòng thầm cảm thấy có lỗi.

Họ đi theo Sếp Lương rời khỏi sân bay lên một chiếc xe buýt nhỏ. Viên cảnh sát lái xe buýt nói tiếng phổ thông khá trôi chảy tuy rằng có khẩu âm nhưng không quá nặng. Vốn dĩ do anh ta đi vào đón họ nhưng Sếp Lương hăng hái muốn tự mình đi.

Hầu hết cảnh sát đại lục đều mặc thường phục, lên xe bắt đầu thay quần áo uống nước. Lý Huân Nhiên nhìn thấy Sếp Lương chớp mắt nhìn mình, trong lòng cảm thấy thân thiết, đôi mắt to hai mí này, mỗi ngày tắm rửa cậu đều nhìn thấy.

Sếp Lương và Cảnh quan Lý vừa gặp mà như đã quen lâu, không biết tại sao lại thấy thân thiết. Tiếng Quảng Đông gà mờ của Cảnh quan Lý cùng tiếng phổ thông không hiểu gì của Sếp Lương cộng thêm vốn tiếng Anh chữ được chữ không của cả hai trao đổi rôm rả.

Một đám người trong xe nhìn hai người họ nhắm mắt há miệng cười to ngã trái ngã phải, cứ như vậy đoàn xe mang theo tiếng ha hả đi theo họ đến đồn cảnh sát.

Qua ngày hôm sau Viện trưởng Lăng tâm thần vẫn không yên. Cũng không muốn về nhà đối diện sự trống rỗng. Cả hai thường rất bận không phải lúc nào họ cũng ở nhà cùng nhau. Nhưng khi Lý Huân Nhiên bay đến Hồng Kông, bên người bất thình lình khoảng không, mùi hương, âm thanh, dấu vết sử dụng vật dụng trong nhà, tất cả những thứ có thể mang lại cảm giác an toàn cho Viện trưởng Lăng đều đột nhiên biến mất .

Viên trưởng Lăng đặc biệt mang theo cốc của Lý Huân Nhiên đến văn phòng dùng. Đây là cái cốc Lý Huân Nhiên thích nhất, trên đó có hình hoạt hình một chú sư tử bún lèo. Khi Viện trưởng Lăng cầm nó, anh cảm thấy bình tĩnh.

Anh cầm điện thoại đổi màn hình. Màn hình khóa là hình chụp Lý Huân Nhiên đang ăn vụng trong nhà bếp, màn hình chính là hình chụp cận cảnh nửa bên mặt của Lý Huân Nhiên đang cười to trong ánh mặt trời. Viện trưởng Lăng thích nhìn cậu cười, cậu cười, Viện trưởng Lăng sẽ không thấy sợ hãi .

Đột nhiên hiện lên tin nhắn: Anh nói xem cái gì còn khó hơn tiếng Quảng Đông.

Lăng Viễn trả lời :?

Lý Huân Nhiên gửi emoji gương mặt cười to: Tiếng phổ thông kiểu Quảng Đông !

Lăng Viễn đổ đầy nước nóng vào cốc rồi đậy nắp lại, cầm trong tay ấm áp: Tới nơi nhớ hòa thuận với đồng nghiệp.

Lý Huân Nhiên gửi dấu V.

Một lúc sau Lý Huân Nhiên lại gửi một tin nhắn khác: Lão Lăng, hiếm khi em đến Hồng Kông, anh có cái gì ....muốn em mang về không?

Đúng lúc Viện trưởng Lăng có việc phải xử lý. Anh cầm điện thoại nghĩ thầm, đợi lát nữa trả lời em ấy sao, dù gì cũng không vội.

Anh đang soạn thảo kế hoạch về trách nhiệm giải trình thăm khám bệnh của bác sĩ. Kế hoạch một khi triển khai người anh đắc tội sẽ càng ngày càng nhiều. Anh cho rằng chính mình làm đúng cho nên sẽ không để ý. Lăng Hoan chạy đến: " Anh, Chủ nhiệm Lý ngất rồi . "

Viện trưởng Lăng sửng sốt:"Ngất sao? "

Lăng Hoan thở dài: " Chủ nhiệm Lý ở trong sảnh khám bệnh giống như bị điên kéo lấy người ta hỏi họ đang cười cái gì, có cái gì mà cười, không ai giữ anh ấy lại được. Phát điên xong trực tiếp ngã trên mặt đất."

"Cậu ấy thế nào rồi? "

" Không có gì chỉ là bị kích động quá độ nhất thời dẫn đến thiếu oxy não. Mấy bác sĩ nam đưa anh ấy về phòng nghỉ nằm rồi. Anh à, bây giờ bệnh viện đã truyền ầm lên chuyện của Hứa Nam ......"

Viện trưởng Lăng gõ lên bản kế hoạch, không nói chuyện.

"Anh đi gặp cậu ấy. "

Lý Duệ nằm cuộn mình trên giường trong phòng nghỉ, chán nản lại đáng thương, như thể bị ném ở đó. Lăng Viễn nhẹ nhàng bước vào, kéo cái ghế đẩu ngồi xuống.

Lý Duệ ôm đầu, từ chối nói chuyện với Lăng Viễn.

Lăng Viễn cứ như vậy nhìn anh ta. Lý Duệ quay lưng về phía anh, vai khẽ run .

Anh ta đang khóc.

Lăng Viễn im lặng, anh thật sự cũng không biết phải nói gì. Lý Duệ lau mặt vẫn đưa lưng về phía anh, giọng bóp nghẹt khó chịu nói: "Đây có tính là tôi đã hại Hứa Nam rồi không. "

Lăng Viễn mấp máy môi .

"Thật ra tôi cũng có nghi ngờ. Lúc đi tìm cha tôi, tôi đã tự hỏi mình, tại sao công lý phải làm theo cách này. "

"Hứa Nam ..."

Lý Duệ càng cuộn người lại: "Viện trưởng, tôi tính từ chức. "

"Từ chức?"

" Tôi định đưa Hứa Nam rời khỏi nơi này. "

"Rời khởi nơi này, sau đó thì sao? "

Lý Duệ không nói .

Lăng Viễn nói: "Từ chức hay không từ chức, cậu phải suy nghĩ cẩn thận. Gần đây cậu cũng mệt rồi, ngủ một lát trước đi... "

Anh không giỏi an ủi người khác nên chỉ biết vỗ vai Lý Duệ.

Cả bệnh viện lưu truyền tiết mục" Chủ nhiệm Khoa Phụ sản và vợ của Chủ nhiệm Khoa Ngoại tổng hợp", người nhà bệnh nhân buồn chán truyền một lần cải biên một lần, truyền đến truyền đi cuối cùng bệnh nhân bắt đầu tẩy chay bác sĩ nam Khoa Phụ sản, rất có tư thế khởi nghĩa vũ trang. Chuyện này cũng là do họ quá nhàm chán không có việc gì để làm thôi.

Tần Thiếu Bạch mắng: "Chủ nhiệm Khoa Phụ sản là tôi! Tôi đã làm gì hả? Hả? Nói cho rõ, tôi đã làm gì nào?"

Người đàn ông lần trước đánh Vương Uyên là người làm ầm ĩ nhất: " Tôi nói bác sĩ nam làm ở Khoa Phụ sản là thứ lưu manh! Các anh nói xem, các anh bằng lòng để vợ mình mở hai chân cho người khác nhìn không? Ông đây đánh chết hắn!"

Bác sĩ nam Khoa Phụ sản hoảng sợ, thật sự từng có mấy người nhà muốn xông tới đánh họ. Tần Thiếu Bạch đứng ở trước mặt che chở cho họ: "Mấy người muốn làm gì? Còn muốn đánh người nữa sao? Anh, chính là anh đó, vợ anh khó sinh chết đi sống lại đứa nhỏ thiếu chút nữa không giữ được, là ai tới cứu hả? Con anh sinh ra có còn nhớ là do bác sĩ nam mổ cho vợ anh không? "

Lăng Viễn véo sống mũi.

Bạc Cận Ngôn ngồi trong văn phòng, ngón tay chống đầu. Giản Dao thận trọng giữ im lặng, hạ thấp độ tồn tại của mình. Bạc Cận Ngôn mặt không chút cảm xúc, đột nhiên hỏi: "Lý Huân Nhiên đã đến Hồng Kông chưa? "

Giản Dao nhanh chóng trả lời: "Đến rồi, tối hôm qua đã đến. "

Bạc Cận Ngôn lại trở về sự im lặng .

Khi anh im lặng , Giản Dao cảm thấy anh như một hành tinh. Nó lạnh lùng chỉ vận hành theo quỹ đạo chính xác của vũ trụ. Cách xa ngàn dặm không thể với tới.

"Anh không quan tâm đến cách giải quyết vấn đề, anh quan tâm đến kết quả cuối cùng. " Bạc Cận Ngôn nói: " Kết quả, rất quan trọng " .

Giản Dao đã quen sự quái lạ của anh: " Đúng vậy, quan trọng. "

Lý Huân Nhiên...... Đã đến Hồng Kông. Tiếp theo ... chính là mình.

"Giáo sư Bạc, tại sao chúng ta không đi cùng đại đội? Khi nào chúng ta đi? "

Bạc Cận Ngôn quay lại nhìn Giản Dao. Anh nhìn cô chăm chú: "Cười một cái với anh được không? "

Giản Dao ngơ ngác: " Hả? "

Bạc Cận Ngôn nói:"Cười một cái. "

Giản Dao cố gắng mỉm cười không tạp niệm.

"Ngốc. "

Hắn nhìn thấy cậu.

Từ khi cậu xuống máy bay hắn đã nhìn thấy.

Kéo vali, trò chuyện với viên cảnh sát đến đón, giương mắt nhìn, lên xe.

Hắn tò mò về cậu.

Phải nghiên cứu thế nào đây.

Giải phẫu? Phẫu thuật cắt da, lớp mỡ, cơ thể.

Không tốt.

Biến cậu thành tiêu bản xinh đẹp?

Vẫn không tốt.

Món đồ chơi tốt như vậy, đáng tiếc chỉ có một.....Không, còn có một cái nữa.

Hắn thấp giọng bật cười lên.

Sáng sớm Sếp Lương đến căn hộ sắp xếp cho cảnh sát đại lục định đánh thức Lý Huân Nhiên đưa cậu đi ăn bún chả cá. Cậu gõ cửa hồi lâu phòng Lý Huân Nhiên cũng không có phản ứng. Ra ngoài rồi? Gọi vào điện thoại, trong phòng vang lên tiếng nhạc chuông. Sếp Lương cả kinh, nhấc chân đá văng cánh cửa bằng gỗ, đồ của Lý Huân Nhiên được sắp xếp gọn gàng trong phòng, ví, điện thoại di động, giấy tờ, vali đều còn cả. Chỉ là không có ai trong phòng.

Da đầu Sếp Lương nổ tung .

Cùng lúc đó, xe vận chuyển rác của chung cư từ từ rời đi. Người đàn ông lái xe đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, nở một nụ cười hiền lành.

Chào mừng đến với ... Hồng Kông.

-----o0o-----

Chuẩn bị màn ngược thân Cảnh quan Lý ngược tâm Viện trưởng Lăng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net