Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

55. Chưa từng gặp. Lâu rồi không gặp

Giản Dao đến phòng nước lấy hai cốc cà phê đem về. Thức đêm liên tục mấy ngày, cô cảm thấy có lẽ cô và Lăng Viễn đã đến cực hạn.

Cô dùng chân mở cửa, nhìn thấy Lăng Viễn đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Giọng anh rất trầm, màn đêm ngoài cửa sổ như mực trong cọ rửa bị gió thổi tản ra. Lăng Viễn bị vây trong màu mực, không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Giản Dao đợi Lăng Viễn kết thúc cuộc gọi: "Viện trưởng, anh uống cà phê không?"

Lăng Viễn gượng cười: "Cảm ơn."

Giản Dao lo lắng nhìn Lăng Viễn, hai mảnh đen đen treo trên mắt anh. Thức khuya nhiều, máu lưu thông kém. Lăng Viễn thở dài: "Sau khi Giáo sư Bạc đến Hồng Kông ... anh ấy có nói gì không?"

Giản Dao lắc đầu: "Anh ấy ... ít nói."

Lăng Viễn khịt mũi cười cười: "Anh ấy nói. Một ngày sau khi anh ấy đến Hồng Kông đã yêu cầu điều tra sở thú đó, nhưng đã... không còn nữa."

Giản Dao sững sờ nhìn Lăng Viễn, cảm thấy khí lạnh từ dưới đất bốc lên. Cô nhớ Giáo sư Bạc một mình ngồi trong đêm, giống như một hành tinh.

"Tôi ở đây nói lảm nhảm nửa ngày." Lăng Viễn tự giễu cười để an ủi Giản Dao:"Có phải kém xa Giáo sư Bạc?

Giản Dao cười khó khăn: "Giáo sư Bạc cũng không thể giúp người khác phẫu thuật."

Sở thú đó đã ngừng hoạt động hai tháng. Nhưng tiền điện nước vẫn được thanh toán đầy đủ, chắc có ký túc xá cho nhân viên nên có cả truyền hình cáp. Vẫn còn ít động vật chưa sơ tán được một số người chăm sóc. Chăm sóc cũng không để tâm, luôn có tiếng động vật than khóc. Những người dân gần đó đã quen, phàn nàn cũng vô ích nên họ đã từ bỏ, các cơ quan chính phủ cũng không quản.

Quả thật là một chỗ tốt.

Lăng Viễn và Giản Dao ngồi hai bên bàn, mỗi người cầm một tách cà phê nóng. Lăng Viễn nghe thấy tiếng còi cảnh sát ngoài cửa sổ, âm thanh dần dần đi xa. Giản Dao dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được chuyện lần này nháo lớn rồi. Cả hai bên cảnh sát đều có người của Tạ Hàm, Giản Dao không rét mà run.

Lăng Viễn nói: "Cô và Huân Nhiên lớn lên cùng nhau?"

Giản Dao kéo lại dòng suy nghĩ của mình: "Đúng vậy ... Chúng tôi sống gần nhau, tôi thường đến nhà anh ấy ăn cơm."

Lăng Viễn cười: "Khi còn bé em ấy như thế nào?"

Giản Dao trầm mặc. Cô cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu: "Anh và anh ấy, là loại quan hệ đó sao?"

Lăng Viễn nhoẻn miệng: "Làm sao cô biết?"

"Chuyện đó còn có thể không nhìn ra sao. Mấy chuyện tình yêu này không thể gạt được phụ nữ đâu."

Lăng Viễn thẳng thắn: "Tôi yêu em ấy."

Giản Dao sửng sốt, nâng cốc uống một ngụm cà phê. Cô thở hắt ra: "Huân Nhiên ... Huân Nhiên thật ra rất kiêu ngạo. Khi còn đi học, không thích nói chuyện với người khác cho lắm."

"Tôi tưởng là ... em ấy thuộc tuýp người cởi mở."

"Ý anh là anh ấy tỏa nắng? Anh ấy quả thực rất tỏa nắng, rất chú ý lời nói cử chỉ, dì rất nghiêm khắc với anh ấy về mặt này. Nhưng mà anh ấy .... rất kiêu ngạo. Lúc học tiểu học còn có con gái đặt thư tình trong bàn của anh ấy. Anh ta không thèm liếc nhìn. "

Lăng Viễn cụp mắt xuống mỉm cười. Ước gì anh biết cậu sớm, anh muốn nhìn thấy Lý Huân Nhiên lúc nhỏ trông như thế nào, chắc là rất dễ nhận ra, đôi mắt to tròn long lanh.

Giản Dao từ tốn kể cho Lăng Viễn nghe chuyện lúc nhỏ của Lý Huân Nhiên. Trẻ nhỏ mà, luôn nghịch ngợm gây chuyện, có chút kiêu ngạo của bé trai. Lăng Viễn lắng nghe. Đêm rất dài, anh có thể nghe được rất nhiều.

Giản Dao nói chuyện một lúc lâu. Cô ấy nhớ tới cái gì thì nói cái đó, trước đây cô cũng chưa từng nói nhiều như vậy, nhưng bây giờ cô ấy rất muốn tìm một người để nói chuyện. Cô ngăn bản thân nghĩ về Bạc Cận Ngôn đang sống chết chưa rõ, hoặc là tình trạng Lý Huân Nhiên phát điên không rõ lý do.

Lăng Viễn nhìn cô gái này, đôi mắt đỏ hoe nói càng lúc càng nhanh, anh đành ngắt lời cô, cố gắng trấn an cô: "Cô có tin vào công lý không?"

Giản Dao mím miệng không nói gì.

Lăng Viễn lại hỏi cô: "Cô ...có từng sợ Giáo sư Bạc?"

Giản Dao liếc nhìn anh.

"Có phải cô đã từng sợ anh ấy, cảm thấy anh ấy là kẻ điên, muốn chạy trốn."

"Anh hỏi cái này làm gì."

"Tôi vẫn luôn muốn biết, Huân Nhiên em ấy...có từng sợ tôi hay không."

Giản Dao thì thào: "Sao lại có thể."

Lăng Viễn đột nhiên nở nụ cười: "Thật ra tôi cũng rất muốn gặp Tạ Hàm."

Giản Dao uống cà phê trong im lặng, Lăng Viễn lẩm bẩm: "Tôi có lẽ nên gặp hắn. Cả ba chúng tôi nên gặp nhau."

Trong đồn cảnh sát náo loạn. Lăng Viễn và Giản Dao co ro trong văn phòng cũ được dùng làm kho chứa đồ, giống như một hòn đảo đơn độc trong dòng nước chảy xiết. Đóng cửa và yên lặng chờ đợi.

Giản Dao bắt đầu run rẩy.

"Hôm nay ... anh có thể bắt được Tạ Hàm không?"

Lăng Viễn không biết phải trả lời như thế nào.

Tạ Hàm nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

Bạc Cận Ngôn cũng nghe thấy.

Hai người bọn họ đồng thời cười ra tiếng.

Tạ Hàm dừng lại hỏi Bạc Cận Ngôn:"Anh đang cười cái gì?"

Bạc Cận Ngôn gần như ngã quỵ, hé mắt, ánh mắt vẫn rất sắc bén: "Người ta luôn phàn nàn nói trong phim đánh đến khi thi thể đầy đất rồi cảnh sát mới xuất hiện".

Tạ Hàm nhướng mày: "Ồ."

Bạc Cận Ngôn cố gắng không nhắm mắt lại, trước mắt anh biến thành màu đen, miệng như bị đốt cháy. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, tiếng còi cảnh sát cũng không làm anh nôn nóng. Như thể nó là một chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

"Sự cô đơn của anh bị phá hủy." Bạc Cận Ngôn đồng tình nói: "Anh nói chuyện không ngừng với tôi, vừa muốn giết tôi lại vừa cảm thấy khó có được một người nghe anh nói chuyện, trở thành thi thể sẽ không còn thú vị nữa."

Tạ Hàm tát anh một cái, vẻ mặt không vui: "Tôi thế này rất tốt."

Bạc Cận Ngôn phì cười.

"Anh đã bị tôi bắt hai lần, đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi." Tạ Hàm nói:"Thật ra anh đã thua hai lần."

"Làm anh thất vọng rồi."

"Người phụ nữ đó là một gánh nặng. Và cả cậu cảnh sát kia cũng vậy. Tại sao các anh lại không hiểu." Tạ Hàm rất khó chịu, hắn không buồn phiền vì tiếng xe cảnh sát mà là tức giận sự chìm đắm của Bạc Cận Ngôn và Lăng Viễn: "Bọn họ trói buộc các anh, kéo chân các anh. Thành tựu của các anh không nên chỉ có một chút như vậy. Tôi muốn giúp các anh, nhưng các anh không chịu hiểu. "

Bạc Cận Ngôn bật cười: "Không phải là anh không hiểu. Anh sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của gia đình và bạn bè".

Tạ Hàm đá mạnh vào người Bạc Cận Ngôn. Hắn giống như một đứa trẻ, ngây thơ khờ dại vui buồn thất thường làm theo ý mình. Bạc Cận Ngôn ngả ra sau gần như bị lật.

"Các anh cũng chỉ mới hiểu thôi."

Bạc Cận Ngôn cắn răng, mỉm cười: "Đáng tiếc anh vĩnh viễn không có cơ hội."

"Ah." Tạ Hàm đột nhiên vui vẻ trở lại: "Trong tay tôi có con tin. Tôi muốn đàm phán với cảnh sát, tôi muốn gặp Lăng Viễn."

"Gặp anh ấy có thể nói cái gì."

"Anh xem, anh sắp bị tôi đánh chết rồi, người phụ nữ nhỏ bé đó của anh không làm được gì cả. Về phần tên cảnh sát cỏn con kia, tôi muốn chứng minh cho Lăng Viễn thấy tên cảnh sát đó là gánh nặng, là liên lụy, sẽ kéo anh ta vào chỗ chết. "Tạ Hàm vui vẻ phấn chấn:" Chỉ cần tôi có thể chứng minh, có phải tôi đã thắng rồi không. "

Bạc Cận Ngôn nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Lăng Viễn nhận cuộc gọi của Cục trưởng Lý. Lý Huân Nhiên phải trở lại Thâm Quyến trong đêm để bay. Lăng Viễn không hỏi tại sao lại gấp như vậy, Cục trưởng Lý nói: "Chú đưa Huân Nhiên về nhà rồi quay lại đón cháu."

Lăng Viễn nói: "Cháu sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này." Dừng lại một lúc:"Cháu đi ...đưa tiễn hai người? Cháu đã sắp xếp ở bệnh viện trực thuộc, hai người vừa đến có thể nhập viện ngay."

"Cháu cần phải ở lại đồn cảnh sát đợi lệnh. Hơn nữa Dao Dao không thể đi, nó là con gái phải có người đi theo cùng."

"Dạ."

"Tiểu Lăng..."

"Dạ?"

"Cảm ơn cháu."

Lăng Viễn hơi cúi đầu: "Không có gì ạ."

Khi màn đêm càng lúc càng tối, Giản Dao đứng ngồi không yên. Lý Huân Nhiên sắp trở về đại lục, cô cảm thấy thanh thản hơn một chút. Nhưng Cục trưởng Lý đi rồi, cô có chút sợ hãi. Dù sao cô và Lăng Viễn không thân lắm, mặc dù Lăng Viễn là một người tốt nhưng suy cho cùng thì ...

Sếp Lương vội vàng chạy vào, trên trán đầy mồ hôi, nói tiếng Anh kiểu Hồng Kông: "Lăng Viễn anh mau đi nhanh đi, Tạ Hàm muốn gặp anh!"

Lăng Viễn và Giản Dao đồng thời đứng lên: "Cái gì?"

Sếp Lăng nói: "Chúng tôi đã bao vây sở thú nhưng không vào được tầng hầm, trong tay Tạ Hàm không chỉ có một mình Bạc Cận Ngôn. Chuyên gia đàm phán hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, hắn yêu cầu gặp anh. Tin tốt là Bạc Cận Ngôn vẫn còn sống. "

Giản Dao che miệng bật ra tiếng khóc nức nở.

Lăng Viễn hơi nắm chặt tay: "Được. Đúng lúc tôi cũng muốn gặp hắn."

Trời đã rạng sáng. Sáng sớm ở Hồng Kông khá lạnh, không khí trở nên lạnh lẽo. Lăng Viễn và Giản Dao ngồi trong xe của Sếp Lương, Sếp Lương giải thích tình hình với họ. Hiện cảnh sát nghi ngờ có bom trong sở thú nên không dám manh động. Xung quanh có quán ăn, khu dân cư, nếu nổ thật hậu quả không thể chịu nổi.

Lăng Viễn hai tay nắm đầu gối, chiếc còng buông thỏng, đung đưa.

Lăng Viễn đi xuống tầng hầm một mình. Tầng hầm rất rộng rãi, thậm chí có một chút hương thơm. Lăng Viễn đi qua hành lang dài, bóng đèn vàng treo nơi bóng tối trống rỗng. Lăng Viễn cảm thấy như vậy còn có một chút ấm áp. Cuối hành lang là một căn phòng rộng lớn, giống như thông tin mà Bạc Cận Ngôn đã đưa cho anh, một căn bếp sạch sẽ và ngăn nắp. Một người đàn ông cao lớn đeo tạp dề quay lưng về phía anh, dùng dao cắt gì đó trên bàn bên kia, cắt từng nhát từng nhát.

"Sắp xong rồi, chờ một chút."

Giọng nói ôn hòa của hắn vang lên trong yên tĩnh.

Cánh cửa bên kia mở toang, lối đi nhỏ hẹp, đối diện là cái lồng sắt lớn. Bạc Cận Ngôn cúi đầu, không có phản ứng.

Tiếng thức ăn xì xèo, miếng thịt được chiên trong bơ, dậy mùi thơm của rượu vang đỏ.

Tạ Hàm xoay người lại, trên tay bưng một cái đĩa. Trong nháy mắt đó Lăng Viễn quả thực rất sốc, anh nhìn thấy chính mình đang đứng ở đầu bàn bên kia, mỉm cười.

"Cuối cùng thì anh cũng đến. Chúng ta đã lâu không gặp, Lăng Viễn."

-----o0o-----

Tuần sau là gặp lại chữ hoàn rồi *chấm nước mắt*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net