Chương 58 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor+ Beta: Cass Panda

----------o0o----------

58. Chào cảm ơn (*)

(*Cúi chào sau khi kết thúc vỡ diễn)

Lý Huân Nhiên cảm thấy mình đã có một giấc mơ dài không thoải mái.

Trong giấc mơ đó, Lý Huân Nhiên cứ đi mãi không ngừng. Trời đất đen kịt, kéo dài nơi phương xa. Cậu không biết phải đi đến đâu, trong lòng tràn đầy lo sợ bất an. Cậu muốn hét lên, nhưng hét không được. Một bản nhạc không biết đến từ đâu, giai điệu rất hay, chắc chắn cậu đã nghe ở đâu rồi nhưng không nhớ ra được. Bản nhạc này giống như một sợi tơ mềm mại, lan tỏa, cuốn lấy mắt của cậu, tai của cậu, và miệng của cậu.

Thỉnh thoảng cậu sẽ tỉnh khỏi giấc mơ, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy như ... bị bóng đè. Cậu không thể kiểm soát được cơ thể của mình, chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt, không thể nhìn rõ bóng hình.

Cậu cảm thấy buồn ngủ.

Vào một khoảnh khắc nào đó, cậu khẽ mở mắt từ giấc ngủ sâu, nhìn thấy vô số khuôn mặt đang đứng trước mặt mình. Cậu cau mày, rất khó chịu. Cho đến khi cậu nhìn thấy một khuôn mặt nào đó.

Người này! Hắn lừa cậu ra khỏi căn hộ!

Lý Huân Nhiên muốn hét lên: Hắn là nội gián!

Cậu gỡ những sợi chỉ trên miệng, sợi chỉ ăn sâu vào da thịt, máu tươi đầm đìa. Sự tức giận giúp cậu chống đỡ, cậu lao về phía người đó.

Vô liêm sỉ!

Lý Huân Nhiên miệng cắn đầy máu. Cậu giống như một con sư tử điên cuồng, tức giận đốt cháy lý trí của cậu, mang lại chút sức lực mạnh mẽ ngắn ngủi.

Sau đó cậu ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Nước khử trùng, mùi thuốc đông y, còn có mùi thuốc lá thoang thoảng. Có chút kỳ lạ lại có chút gần gũi. Dường như cậu luôn chìm vào giấc ngủ yên bình trong loại hương vị an tâm này.

...Là ai thế nhỉ?

Huân Nhiên.

Huân Nhiên.

Huân Nhiên, em xem anh là ai.

Anh là......

Khoảnh khắc Lý Huân Nhiên chìm vào giấc ngủ say, cậu chợt nhớ ra, giọng nói trầm ấm dịu dàng này, giọng nói như thuốc lá mây khói lượn lờ——

Lăng Viễn.

Là Lăng Viễn nha!

Lý Huân Nhiên dường như có chút phấn khích. Cậu muốn nhìn anh nhưng cậu không thể mở mắt ra.

Cậu lại chìm vào giấc mơ dài.

Cậu bước thật chậm, lướt qua từng giấc mơ của mình.

Cậu nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ. Bà Lý đội gió đạp xe chở cậu đến trường giữa trời đông, mái tóc uốn của bà Lý giương nanh múa vuốt trong gió. Cậu ôm eo mẹ, lắc lư từ bên này sang bên kia theo mẹ. Đến cổng trường tiểu học, khuôn mặt bà Lý đỏ bừng vì lạnh, thậm chí hai mắt bà cũng đỏ hoe. Ba không có ở nhà, mẹ rất kiên cường.

Lên trung học Lý Huân Nhiên bắt đầu cao lên, mấy nữ sinh càng ngày càng chú ý đến cậu. Chỉ cần cậu đến sân chơi bóng rổ, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái ở bên cạnh theo dõi. Bề dọc càng ngày càng phát triển mà bề ngang chẳng thêm được tí nào, bà Lý sợ cậu thành cây sào di động. Thời điểm đó đang thịnh hành mỹ nam hoa, kiểu mỹ nam cao gầy, Lý Huân Nhiên chiếm vị trí đầu bảng. Nam sinh luôn lấy việc này chế giễu cậu. Lý Huân Nhiên rất bình tĩnh. Cậu luôn cảm thấy việc được người khác ái mộ có gì mà không tốt.

Lý Huân Nhiên gầy nhất là khi học trong học viện cảnh sát. Cũng may vóc dáng cậu đủ cao, mặc đồng phục rất có sức sống. Cậu đi đến đâu cũng lôi kéo ánh nhìn của các cô gái, các chàng trai giả vờ như không biết bởi vì cho dù có muốn đánh cũng đánh không lại cậu. Người gầy như que củi ấy vậy mà thật có thể đánh người, ra tay gọn gàng dứt khoát.

Lý Huân Nhiên là một người không phức tạp, cậu lên kế hoạch cho bản thân rất đơn giản, trở thành cảnh sát, trở thành một cảnh sát tốt, dốc lòng không xao nhãng. Gia đình thúc giục tìm bạn gái nên có đôi khi cậu nghĩ Giản Dao cũng là một lựa chọn tốt lắm. Nhưng Giản Dao nói rõ không thích cậu. Cậu cảm thấy tiếc nhưng không có khó chịu. Cục trưởng Lý dạy cậu thủ ngữ câu "Anh yêu em", nói với vẻ đắc ý: Con để ý ai liền khoa tay múa chân, đối phương nếu hiểu được hoặc là có tâm đi tìm hiểu ý nghĩa, vậy việc tất thành.

Sau đó bà Lý không nhịn được nữa, vui tươi hớn hở: Hồi đó ba con cảm thấy lừa được mẹ vào tròng là dựa vào động tác này. Thật ra mẹ đã đi hỏi thử, ba con làm không chính xác. Làm ngược rồi.

Lý Huân Nhiên cười: Anh yêu em nói ngược lại cũng đúng mà, em, tình yêu của anh.

Bà Lý tự hào: Đúng vậy.

Lý Huân Nhiên bước đi loạng choạng tiến về phía trước. Cậu sắp xếp lại những ký ức của mình, từng đoạn ngắn, mỗi một đoạn hồi ức. Tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn vẫn không dừng lại, nó tóm lấy cậu, kéo về nơi hư vô vô định.

Sau đó, cậu bắt đầu gặp gỡ một người đàn ông.

Một loạt hình ảnh ùn ùn kéo đến, mỗi bức hình đều là của cùng một người đàn ông. Có vênh váo hung hăng, có mỉm cười dịu dàng, có mặc áo bác sĩ, có đeo tạp dề. Anh nói, anh cười, anh dang tay ôm lấy. Khi Lý Huân Nhiên vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của người đàn ông cao lớn trong bức hình, đột nhiên xuyên qua khoảng không.

Trộn lẫn giữa mùi thuốc đông y có mùi hương thuốc thoang thoảng.

Mùi hương làm bạn với cậu trong giấc ngủ yên hàng đêm.

Lăng Viễn ...

Lý Huân Nhiên cảm thấy tiếng nhạc văng vẳng bên tai đột nhiên khiến cậu vô cùng khó chịu. Cậu nghe thấy có người nói chuyện, nhưng cậu không thể nghe rõ, tai và mắt bị chặn lại bởi giai điệu và khi giọng nói truyền vào, chỉ còn lại một dấu vết nhỏ. Cậu vô cùng khó chịu.

Cậu muốn tỉnh dậy.

Chú sư tử bị nhốt trong lồng đang cắn xé, gầm rú, đâm vào tất cả gông cùm xiềng xích.

Chú sư tử muốn tỉnh lại.

Âm nhạc tăng tốc, nó cuốn lấy cậu chặt hơn. Lý Huân Nhiên cố gắng hết sức ra lệnh cho chính mình tỉnh lại, cậu muốn mở mắt, cậu muốn thấy anh!

Cậu chợt nhận ra tiếng nhạc nhét vào tai đã nhỏ hơn một chút. Cậu mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói the thé của một người phụ nữ : Viện trưởng Lăng bị nhiễm vi rút rồi! Phải làm sao bây giờ?

Lý Huân Nhiên hơi bối rối.

Nhiễm vi rút.

Là có ý gì?

Cậu liều mạng chạy, đụng vỡ tất cả hình ảnh của Lăng Viễn trong giấc mơ, cậu cảm thấy Lăng Viễn đang ở một nơi rất xa đợi cậu, cậu phải đến đó.

Nhưng cậu bị chặn lại.

Tại sao vậy?

Lý Huân Nhiên cáu kỉnh, cậu muốn nhìn thấy Lăng Viễn.

Tiếng nhạc lại nổi to lên. Một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Huân Nhiên, khẽ lẩm bẩm. Giọng nói lúc đầu rất yếu, lúc đầu cậu không thể nghe rõ nó đang nói cái gì. Sau đó giọng nói dần lớn hơn. Càng ngày càng lớn, cậu nghe thấy có người ở trong đầu cậu khẽ gọi:

Free

Lý Huân Nhiên ngẩn người nghe những lời lẩm bẩm lặp đi lặp lại của người này, người này là ...

Chính cậu.

Free.

Bà Lý không đỡ nổi Lý Huân Nhiên, chủ yếu dựa vào sự trợ giúp của Lý Duệ. Lý Duệ cảm thấy cơ bắp toàn thân của Lý Huân Nhiên căng thẳng, run rẩy, âm thầm giãy dụa. Lý Duệ nói khẽ: "Cảnh quan Lý, cứu Viện trưởng Lăng đi."

Cậu cứu anh ấy đi.

Cách đó không xa có một người đang đứng.

Lý Huân Nhiên biết người đó là ai.

Tình yêu, của em.

Sau khi Lý Huân Nhiên kết thúc thủ ngữ, cậu đột ngột ngất đi. Lăng Viễn gấp đến độ nổi điên, Lý Duệ vội vàng gọi điện cho trạm y tá: "Mau gọi cho Khoa tâm thần!" Sau đó quay lại lớn tiếng nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp Cảnh quan Lý. Nhưng nếu anh muốn biết cậu ấy thế nào, tốt nhất là đừng chết, tự mình đi ra ngoài xem!"

Lần này Lý Huân Nhiên hoàn toàn không nằm mơ.

Khi tỉnh lại lần nữa, cậu thấy ánh mặt trời đã lâu không thấy,còn có ba mẹ hốc hác. Cục trưởng Lý tóc hoa râm, tấm lưng gầy hơi còng. Bà Lý nắm tay cậu, run rẩy kích động: "Nhiên Nhiên, con xem mẹ là ai?"

Lý Huân Nhiên bị chọc cười, cậu nở nụ cười cứng ngắc. Đã lâu rồi không cười, có chút không quen. Cục trưởng Lý bưng một cốc nước đến, đút cho cậu từng muỗng. Lý Huân Nhiên nhấp vài ngụm rồi liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Kéo rèm cửa, cậu có thể cảm nhận được sức nóng của ánh mặt trời tràn đầy sinh lực.

Lý Huân Nhiên hơi cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn xé rách. Lý Huân Nhiên vui vẻ, mình đã tỉnh rồi!

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, bà Lý vừa định nói thì cửa phòng mở ra. Một giọng nói từ bên ngoài truyền vào: "Cô à cháu đến muộn. Chắc cô đói rồi nhỉ? Hôm nay Huân Nhiên..."

Lăng Viễn xách bình giữ nhiệt, kinh ngạc nhìn người trên giường.

Người trên giường, đôi mắt to tròn xinh đẹp đang nhìn anh một cách dịu dàng.

"Gầy."

Cậu nói giọng khàn khàn.

Lăng Viễn hữu kinh vô hiểm, chờ đợi đợt thuốc đặc trị đầu tiên. Lý Duệ cảm thấy Lăng Viễn giữ được cái mạng đều là nhờ có anh ta, may mà anh ta thông minh đưa Lý Huân Nhiên đến, kích thích ý chí sống sót của Lăng Viễn. Lăng Viễn thấy Lý Duệ dần dần có thể nói cười nên cũng không phản bác lại.

Viện trưởng hữu kinh vô hiểm, bệnh viện trực thuộc cũng hữu kinh vô hiểm. Phó viện trưởng Kim đưa ra quyết định kịp thời, bệnh viện trực thuộc phản ứng nhanh chóng thích hợp từ đầu đợt bùng phát, giảm tổn thất đến mức nhỏ nhất. Sóng gió qua đi, mọi thứ bắt đầu hoạt động trở lại. Viện trưởng Lăng bệnh nặng mới khỏi nên Lý Duệ giúp anh xử lý công việc, Lăng Viễn hướng dẫn Lý Duệ cách lên giọng với Cục Y tế của Bộ Y tế, cách quanh co với bên buôn bán thiết bị dược phẩm. Lý Duệ tiến bộ thần tốc, gần đây cũng không chống đối với Lăng Viễn nhiều.

Lăng Viễn buổi sáng tới đưa cơm, đi qua trước cửa bảo vệ, TV đang chiếu lại bộ phim truyền hình Hồng Kông, nam chính bên trong lại nói: Người một nhà quan trọng nhất là quây quần bên nhau.

Sau khi ngất xỉu trong khu vực cách ly, Lý Huân Nhiên vẫn luôn ngủ say. Lăng Viễn đã trải qua mấy lần sinh tử, bây giờ anh đã nghĩ thoáng. Lý Huân Nhiên dù không tỉnh cũng không sao, miễn cậu còn sống là được. Vì vậy, tinh thần của anh rất tốt, mỗi ngày anh đều đi làm, tan làm, nấu cơm, đưa cơm, trong lòng soạn sẵn một bài phát biểu, đợi một ngày nào đó Lý Huân Nhiên tỉnh lại, anh sẽ nói cho tiểu vương bát đản biết hành vi của cậu đáng giận cỡ nào, khiến anh tức giận cỡ nào, anh sửa đổi nhiều lần, dẫn chứng phong phú, khí thế hùng hồn.

Bây giờ anh nhìn thấy đôi mắt to tròn đó mở ra, ánh mặt trời chuyển động trong đôi mắt ấy. Cậu đang cười, ánh mắt cong cong. Dùng cách nói của vị đồng nghiệp từ Thượng Hải đó, thật linh thật linh nha.

Hi, Căn Nhà Cũ.

Xin chào, Sư Tử Nhỏ.

Viện trưởng Lăng, lại một lần nữa quên lời.

Lý Huân Nhiên hồi phục rất nhanh. Không có ai nhắc tới Tạ Hàm, Tạ Hàm đã rời đi rồi. Lý Huân Nhiên nằm được hai ngày đã ồn ào đòi xuất viện. Viện trưởng Lăng không nghe theo cậu, khăng khăng phải quan sát một khoảng thời gian. Các nhân viên y tế trong bệnh viện trực thuộc rốt cuộc lại nhìn thấy một Viện trưởng Lăng bước chân mang theo gió vội đến vội đi. Bệnh viện trực thuộc vẫn là bệnh viện trực thuộc, chẳng sợ đã trải qua dịch bệnh sốt xuất huyết siêu vi, cũng không có cảm xúc văn học nghệ thuật "Hoa hồng từ đống tro tàn". Dù sao đây là nơi trải qua sinh tử, nói cái gì cũng đều là đạo đức giả. Nhưng Viện trưởng Lăng hôm nay rất khác lạ. Anh cầm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất trên hành lang, trịnh trọng chụp một bức ảnh. Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp hiếm có, ánh mặt trời trong suốt, cơn gió trong lành.

Viện trưởng Lăng chụp một bức ảnh bầu trời trong xanh hiếm có đăng lên Weibo. Anh không có tag ai chỉ viết một câu ở đầu bức ảnh:

"Huân Nhiên, em xem, trời nắng đẹp."

~~~HOÀN~~~

Lại hoàn thêm một bộ *Tung bông* Là bộ đầu tiên trong Thanh Hòa Nhuận Hạ tứ bộ khúc *Tung bông*. Đã up Tập 5 end *Tung bông* Tâm sự một chút, tôi đã từng nghĩ các CP Lâu Thành diễn sinh thì có gì mà xem, Lận Tĩnh và Đàm Triệu ít nhất còn chung phim, nhưng rồi nghiệp quật các bạn ạ, đôi diễn sinh nào cũng thơm hết. Sau 6 năm tôi mới edit truyện Lâu Thành mong rằng Thanh Hòa Nhuận Hạ và các tác giả khác cũng sẽ quay lại vào ngày nào đó. Chỉ cần vì Lâu Thành và CP diễn sinh của họ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net