Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54

Chúng ta chồng chồng có đôi

Sau khi cảm xúc bình tĩnh lại, Tần Vị Ký cầm ô che bên cạnh tôi. Đoàn phim quá nhiều người ra vào, anh lo rằng bị chụp ảnh nên lén nắm tay tôi ở nơi không ai thấy.

Lâu rồi tôi chưa thả lỏng như vậy, chỉ muốn ngồi đây với anh ấy, không làm gì, không nói gì, cho dù đám đông xung quanh có ồn ào đến đâu trong mắt tôi chỉ có một mình Tần Vị Ký.

Lòng bàn tay tôi ra một tầng mồ hôi mỏng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi, "Anh Tạ! Bắt đầu thôi!"

Tần Vị Ký nhìn tôi, bàn tay chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng nói, "Đi thôi, quay xong anh đến chào hỏi đạo diễn Vương."

"Không cần đâu anh Tần."

"Anh muốn đi." Anh hạ thấp giọng, cười nói, "Chúng ta chồng chồng có đôi."

Khuôn mặt đỏ bừng của tôi dưới ánh trăng càng trở nên dụ hoặc, "Em quay xong trời cũng gần sáng, anh về khách sạn trước đi."

"Anh ở đây đợi em."

Tôi lưu luyến ánh mắt của anh cách đó không xa, thoáng qua cũng thấy ánh mắt ấy đang nhìn tôi, vừa nghĩ đến là thâm tình tác quái, lạnh lẽo thành ấm áp, thật khiến người ta căng thẳng.

Người xung quanh không biết, chỉ mình tôi biết.

Bí ẩn mà dạt dào. 

"Anh Tạ cẩn trọng một chút, sao lại cười hả hê như thế." Tiểu Trần không nhìn nổi liếc tôi một cái.

Nụ cười của tôi càng tươi, cúi đầu nói nhỏ, "Có thể thì em cũng gọi bạn trai đến dỗ mình đi?"

Tiểu Trần trừng tôi, "Anh nghĩ em giống anh lúc nào cũng dỗi người khác chắc, kì quặc lại còn làm màu như anh cẩn thận có ngày anh Tần không cần nữa đâu đó."

"Em ghen tị rồi."

"Em không hề."

"Chắc chắn có."

"Em nói là không rồi mà."

Đạo diễn Vương đi tới nói tổ đạo cụ đeo dây cáp lên người tôi, "Tiểu Tạ, cố gắng chịu đựng một chút quay xong cảnh này đêm nay, ngày mai sẽ đổi cảnh."

Tối nay là cảnh chiến đấu với Lý Đồng.

Tôi lén lút nhìn Tần Vị Ký đang ngồi cách đây không xa. Nếu Lý Đồng phối hợp thì chỉ vài tiếng là hoàn thành, nhưng nếu không thì ít nhất cũng phải khổ cực đến rạng sáng. Tôi chịu đựng được, nhưng không muốn Tần Vị Ký cứ phải ngồi đó đợi tôi như vậy.

"Lời này ông vẫn nên nói với Lý Đồng thì hơn."

Có vẻ đạo diễn Vương nhận ra tâm trạng tôi khá tốt, ôn hòa nói, "Tiểu Tạ, tôi biết trong người cậu không được khỏe. Lý Đồng này đối diễn với ai đều phối hợp không tệ, vừa là cảnh với cậu thì cậu ta lại không thoải mái. Cậu bớt kích động cậu ta đi, đóng phim mới là quan trọng đúng không?"

Tôi không đáp lại lời ông ấy, cúi đầu xuống không biết phải nghĩ gì. Đạo diễn Vương không có được câu trả lời liền có chút không vui, cau mày rời đi.

Hôm nay tôi vào vai Phó Thanh Vân sau khi hắc hóa, gió thổi đến khiến bộ trang phục đen tuyền phác họa rõ dáng người của tôi, dưới ánh trăng càng trở nên lạnh người. Những lời đạo diễn Vương nói tôi không để trong lòng nữa, buồn bã tích tụ mấy ngày chậm rãi tản ra, ý cười từ khóe mắt dần lan đến chân mày.

"Anh Tạ, chặt chưa?"

Nhân viên tổ đạo cụ giúp tôi buộc chắc dây cáp, đai đeo quấn quanh hông, tôi lắc đầu cười.

Không biết từ khi nào mà Lý Đồng đã đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi hai lần sau đó hạ giọng chọc ngoáy: "Anh Tạ, vòng eo của anh nhỏ quá, trên giường chắc dẻo dai lắm đúng không?"

Tôi ngước lên thấy Lý Đồng đang mỉm cười khiêu khích.

Ỷ lại việc trong tổ không ai dám động đến mình, dạo này Lý Đồng không ngừng khiêu khíc tôi. Tôi cúi đầu không nhìn cậu ta, tâm tư đã sớm chạy đến nơi Tần Vị Ký mất rồi. Lần đầu tiên tôi nghĩ đến việc dụ dỗ cái tên ngốc trước mặt này để nhanh chóng quay xong.

Tôi giương mắt lên nhìn cậu ta với một nụ cười trên môi, cậu ta ngẩn người, "Hôm nay hợp tác với tôi để diễn xong được không?"

Tôi đại khái chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, Lý Đồng im lặng một lúc lâu mới cười lạnh nói, "Lời này của anh Tạ ý muốn nói có ngày nào tôi không hợp tác với anh sao?"

Tôi mìm môi, gượng cười lần nữa, "Tôi nói thật, bạn trai tôi đến rồi, rất vội."

Lý Đồng nhíu mày liếc mắt nhìn tôi, nhìn về Tần Vị Ký đang đeo khẩu trang ngồi trên ghế của toi ở phía sau, hừ một tiếng, "Là người đàn ông kia? Dáng người không tệ, người mẫu tìm ở đâu vậy?"

Tôi không quay đàu lại, ý cười trong đáy mắt dần biến mất, "Có thể phối hợp không?"

Lý Đồng nghiêng đầu, "Anh Tạ lên tiếng đương nhiên tôi sẽ phối hợp. Xem ra anh vội lắm rồi, lần sau không cần gọi bạn trai đến đây, tôi giúp anh là được."

Cậu ta lại gần, tôi nhẹ nhàng đẩy ra, nhỏ giọng, "Không dùng đến cậu, bạn trai tôi rất lợi hại."

Lý Đồng trừng mắt nhìn tôi, cắn răng, "Mẹ nó anh thật là lẳng lơ..."

Tôi cong môi, nhíu mày, "Quá khen." 

Tôi mất hai giờ để quay một động tác đã làm đến hơn một trăm lần, nhưng cảnh này vẫn chưa xong.

Dây cáp khiến eo tôi hơi đau, vừa mới hạ xuống mặt đất đau đến mức trán lấm tấm mồ hôi.

Tiểu Trần đưa cho tôi một chai nước, tay lau mồ hôi cho tôi, "Lý Đồng rõ ràng cố ý, lúc thì đùa giỡn lúc thì cười cợt, muốn dằn vặt đến khi nào chứ?"

Sắc mặt của đạo diễn Vương ngày càng không tốt, so với thường ngày Lý Đồng còn mất dạy đến mức muốn mạng người.

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện là Lý Đồng đang cười khiêu khích.

Trong lòng tôi đm tổ tông nhà cậu ta tám trăm lần.

Khi quay lại nhìn về phía Tần Vị Ký tôi mới phát hiện ghế tựa trống không, người đã biến mất.

Trái tim tôi nhói lên, nói nhỏ, "Anh Tần đâu?"

Tiểu Trần cũng quay đầu nhìn, nghi ngờ nói, "Vừa mới lúc trước vẫn ở đây mà, có khi nào về khách sạn trước không?"

Đúng là muộn quá rồi.

Tâm trạng quay phim sau đó càng lúc càng không tốt, dù Lý Đồng không còn gây rắc rối nữa, tôi cảm thấy thể lực giảm sút, eo đau liên hồi, nhất là khi gió lạnh thổi qua, toàn thân khó chịu.

"Tiểu Tạ, làm sao thế?"

Đạo diễn Vương tức giận, ngữ khí không tốt, tôi mím môi. Vừa nãy Lý Đồng làm loạn như vậy không khiến ông ta phát hỏa, quả nhiên là ai cũng sẽ tìm đến quả hồng nát mà bóp.

Càng nóng ruột càng không có tâm trạng.

"Xin lỗi đạo diễn Vương, trước tiên nghỉ một chút đã..."

"Anh Tạ, nghỉ ngơi không quan trọng đâu, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người." Lý Đồng cao giọng, nhân viên công tác đều nhìn về phía tôi.

Tiểu Trần có chút tức giận, "Là ai mới luôn luôn làm chậm trễ thời gian trong lòng cậu không rõ sao?"

Lý Đồng cười nói, "Tôi biết tôi cản trở, thế nên đây không phải là đang bù đắp thời gian cho mọi người sao. Cả đêm nay nhất định tôi sẽ kiên trì hoàn thành cảnh quay."

Con mẹ nó ai mà rảnh cùng cậu suốt đêm.

Tôi thầm mắng cậu ta trong lòng, uống một hớp nước sau đó đưa cho Tiểu Trần, "Tiếp tục đi."

Tôi vừa dứt lời đột nhiên cảm thấy bên tai truyền đến một giọng nói ấm áp: "Em cố cái gì?"

Tôi ngẩn người, vừa quay đầu lại đã chạm phải đôi mắt của Tần Vị Ký. Anh khoác áo khoác lên người tôi, lấy một túi giữ ấm đặt vào trong lòng bàn tay tôi.

Trong lòng tôi căng thẳng, anh ấy không đeo khẩu trang mà lại đến đây.

"Vị Ký?" Đạo diễn Vương đứng lên, kinh ngạc đi tới, "Cậu đến khi nào vậy? Sao không nói gì mà đã đến rồi?"

Tần Vị Ký không nhìn ông ta, đưa tay chậm rãi kéo khóa áo lên cho tôi sau đó mới lạnh nhạt nhói, "Tôi có việc đến Hoành Điếm, tiện thể ghé qua xem một chút."

Không đợi đạo diễn Vương lên tiếng, Tần Vị Ký lạnh lùng nhìn Lý Đồng cách đó không xa, nhàn nhạt nói, "Tôi chưa từng thấy diễn viên này."

Đạo diễn Vương lúng túng, há mồm không biết nói thế nào.

Tiểu Trần bặm môi nhỏ giọng, "Diễn viên cái gì, vô lại thì có..."

Tôi huých nhẹ nàng một cái, bảo nàng im lặng.

"Anh Tần, cậu ấy là người mới." 

Tần Vị Ký mím nôi, thoạt nhiền có vẻ không vui, "Người mới của công ty nào?"

Đạo diễn vương nhanh chóng đi tới giải vậy, vẫy tay với Lý Đồng, "Tiểu Đồng, mau đến đây chào hỏi anh Tần."

Lý Đồng mím môi, mặt không tình nguyện đi tới liếc mắt nhìn Tần Vị Ký, "Chào anh Tần."

Tần Vị Ký không nói gì, Lý Đồng nhíu mày nhìn tôi, tôi nhếch miệng cười với cậu ta khiến sắc mặt cậu ta càng kém.

"Tiểu Đồng là diễn viên của Universal, kỹ năng diễn xuất tương đối mới lạ." Đạo diễn Vương liếc nhìn Lý Đồng, "Có thời gian rảnh hãy xem nhiều phim của anh Tần, rất đáng để người mới như cậu học tập."

Tần Vị Ký hơi nghiêng đầu nhìn Lý Đồng, anh thanh lạnh nhạt truyền ra trong gió rét, "Không biết đóng phim cũng không sao, nhưng nếu không biết làm người thì đạo diễn Vương phải dạy dỗ cẩn thận."

Đạo diễn Vương cười gượng gạo, Lý Đồng cắn răng không nói gì.

"Dao Dao."

Nghe thấy Tần Vị Ký gọi mình, tôi ngẩn ra một lát mới phản ứng được, đáp lại một tiếng, "Hửm?"

"Trước đây đã nói với em, nếu trong tổ có người mới thiếu hụt kỹ năng diễn xuất em nhất định phải giúp đỡ. Ngày đó em từ chối đạo diễn Từ không phải là vì có ân tình với đạo diễn Vương sao? Những chuyện đạo diễn Vương không chú ý em phải thay ông ấy quản lý, biết chưa?"

Tôi cúi đầu, hiểu chuyện ít lời, "Em biết rồi anh Tần."

"Tiểu Tạ giúp tôi rất nhiều, có diễn viên giỏi như cậu ấy thật sự không cần phải cố gắng hết sức cũng có thể cho ra hiệu quả tốt."

Tần Vị Ký cười, "Da mặt em ấy mỏng, ngại đắc tội người khác, đạo diễn Vương còn phải dạy bảo em ấy nhiều."

"Đó là chuyện đương nhiên."

Lý Đồng nhăn mặt nhìn tôi, ánh mắt kia phảng phất nói, anh mà da mặt mỏng?

Tôi nghiêng đầu, cười cười, da mặt tôi mỏng đấy.

"Thật ngại quá, làm gián đoạn quá trình quay phim của ông rồi. Tôi có thể thay Dao Dao xin ông nghỉ một ngày không? Eo của em ấy hẳn là bị thương rồi, tôi muốn đưa em ấy đi bệnh viện kiểm tra, nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng ngày mai sẽ đưa em ấy về."

Đạo diễn Vương cau mày, có chút lo lắng nhìn tôi, "Eo bị thương?"

Tôi cười yếu ớt, "Không có chuyện gì đâu, đạo diễn Vương yên tâm đi sẽ không làm chậm trễ quay phim."

"Mấy ngày nay cậu đều không nghỉ ngơi để đuổi tiến độ, thư giãn mấy ngày đi."

"Cảm ơn đạo diễn Vương."

Khi Tần Vị Ký đang giúp tôi tháo phụ kiệg đạo diễn Vương từ bên ngoài đi vào, "Vị Ký, cậu ở lại Hoành Điếm bao lâu?"

"Sáng mai sẽ đi, tôi đáp chuyến bay sớm."

Lòng tôi chùng xuống, không quay lại nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.

"Gấp như vậy? Tôi còn đang định mời cậu lát nữa đi ăn cơm."

Tần Vị Ký cười, "Tôi sẽ quay lại, lần sau đến tôi mời ông ăn cơm."

Đạo diễn Vương nghe lời này xong liền nhìn tôi, sau đó cười nói, "Cũng được cũng được."

Đạo diễn Vương ngập ngừng một lát, sau đó xấu hổ nói, "Hôm nay khiến cậu chê cười rồi, Lý Đồng là người của Phó tổng Universal, ngày thường không hòa hợp với Tiểu Tạ, nhưng tôi cũng sẽ tận lực bảo ban cậu ta."

Tôi nhìn đạo diễn Vương, trong lòng cười nhạt, một lão cáo già chính mình không dám động Lý Đồng, lại còn muốn dùng anh Tần giúp ông ta đối phó.

"Tôi tin ông sẽ dạy dỗ tốt một người mới, giao Dao Dao cho ông tôi rất yên tâm."

Đạo diễn Vương sửng sốt, sau đó cố nén lại nụ cười, "Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ coi Tiểu Tạ như bảo bối."

Chờ đạo diễn vương rời đi, tôi chưa kịp thu lại ánh mắt lạnh lùng thì Tần Vị Ký đã xoa đầu tôi.

Chạm vào cái nhìn của anh trong gương, ánh mắt tôi chậm rãi nhu hòa.

Cũng may, tâm anh tựa lòng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net