Chương 11: Bị lạc trong rừng cây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sĩ thở hổn hển, lấy tay từ trong miệng rắn rút ra, nói giỡn: “Thật tốt, có bữa sáng từ trên trời rơi xuống.”

“Đừng ăn cái thứ này.” Quý Thu Bạch nói. Loại rắn hoang này vảy bọc cứng như khôi giáp, bên trong nói không chừng còn có rất nhiều kí sinh trùng, có loại kí sinh trùng còn có thể từ mắt chui vào trong cơ thể người.

“Tiểu tử nghe không hiểu tôi đang nói giỡn sao?” Bác sĩ ha ha cười, “Rắn to như vậy, ăn vào đều có cảm giác sợ hãi a.”

Quý Thu Bạch buông đuôi rắn ra đứng lên xoa xoa mồ hôi trên trán, phút chốc trong tay hắn đều là nước. Quý Thu Bạch đem mồ hôi lau lên quần mình, nói: “Mẹ ơi, chảy nhiều mồ hôi như vậy cũng chưa hết nữa, chính là tôi không có nóng!”

“Cái này không phải mồ hôi.” Tiểu Lang liếc hắn một cái giải thích: "Lực lượng của ta trong lòng ngươi nó không bị áp chế hoàn toàn, ngẫu nhiên sẽ chuyển dời đến trên người ngươi. Vừa rồi con rắn tưởng ngươi có lực lượng của ta, mới có thể sợ tới mức lùi lại, nhưng kì thật ngươi không có.”

Quý Thu Bạch hỏi: “Lực lượng của anh là cái gì?” Sẽ không phải là luôn luôn chảy nước đi? Nếu thế cũng quá túng rồi.

Tiểu Lang ngược lại không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Quý Thu Bạch.

Vừa thấy Tiểu Lang nhìn, Quý Thu Bạch có chút chột dạ. Hắn còn chưa từng thiếu ai đồ vật cũng không nợ tiền ai, duy nhất chỉ thiếu mỗi Tiểu Lang, còn là không biết từ khi nào mà thiếu.

Vì thế Quý Thu Bạch dời đề tài,  hắn quay đầu hỏi bác sĩ: “Tại sao đột nhiên rắn lớn như vậy lại đột nhiên xuất hiện? Tôi nhớ rõ Bắc Kinh rất ít có rắn hoang xuất hiện. ”

“Xác thật, rừng cây này trước đó không có rắn lớn như vậy.” Bác sĩ hoạt động cánh tay máy, nhíu mày, “Nhưng cũng có khả năng, cậu thử nghĩ xem, đại lục đã bắt đầu tổ kiến lại một lần nữa, có giống loài mới, xuất hiện cũng chẳng có gì lạ”

Bọn họ từ thân rắn đi qua, sau đó Quý Thu Bạch nghe được âm thanh nho nhỏ ở phía sau,  hắn nghi hoặc mà quay đầu, vừa thấy, rắn lớn vẫn nằm trên mặt đất nguyên bản không nhúc nhích, thế nhưng lại chống thân thể dậy, cổ cùng đầu gập thành một góc chín mươi độ, đối với bọn họ lại làm ra tư thế chuẩn bị công kích.

Mùi tanh hôi ập tới, vảy rắn dưới ánh mặt trời chiếu rọi mà phản xạ ánh sáng lóa mắt, mỗi một mảnh lân đều nhìn thấy rành mạch. Đôi mắt bị bác sĩ đâm của nó dữ tợn mà chảy máu.

Con mẹ nó thế nhưng giả chết!  Quý Thu Bạch mắng to một tiếng, không có thời gian sợ hãi, hắn híp mắt nhìn rắn lớn công kích vậy mà lại là Tiểu Lang ở giữa bọn họ. 

Quý Thu Bạch nhanh ngồi xổm xuống, nghĩ đem Tiểu Lang đẩy ra. Nhưng mà tốc độ của rắn so với tốc độ duỗi tay của Quý Thu Bạch nhanh hơn nhiều.

Tiểu Lang chỉ kịp quay đầu lại nhìn rắn, còn chưa bày ra tư thế công kích, rắn mù đã xông tới điên cuồng cắn vào bụng Tiểu Lang, Tiểu Lang kêu rên một tiếng, trốn về phía sau nhưng không né tránh được đành phải điều chỉnh tư thế tận lực tránh đi nơi yếu hại gây mất mạng, con rắn kia cắn cả người Tiểu Lang mang lên không trung.

Tuy rằng gần đây Tiểu Lang lớn rất nhanh, đã dài hơn cánh tay của Quý Thu Bạch, nhưng mà đối với cự xà thô to như cái thùng nước lớn, quả thực Tiểu Lang chính là một con kiến!

Quý Thu Bạch ngơ ngác mà nhìn Tiểu Lang bị cắn, hô như thế nào đều đã quên mất.

Hắn không biết vì sao lang hình của Tiểu Lang cũng có thể lộ ra biểu tình giống người như vậy.

Tiểu Lang nhíu máy rống to: “Quý Thu Bạch! Ngươi.....”
Tiểu Lang còn chưa nói xong,  đột nhiên ho khan một tiếng, nó bị cự xà hung hăng cắn cơ hồ thở không nổi. May mắn chính là, Tiểu Lang đã nghiêng người chặn tránh đi cái bụng yếu ớt, cho dù như vậy Tiểu Lang cũng bị cắn đến muốn phun ra máu. 

Bác sĩ một bên chạy tới một bên dùng dao phẫu thuật công kích cự xà, nhưng con rắn kia tựa hồ không cảm thấy đau, cũng chỉ muốn cho Tiểu Lang chết, tùy ý bác sĩ công kích, nó đều không buông miệng, cứ hung hăn mà cắn Tiểu Lang, lâm vào trạng thái điên cuồng, sau đó dùng sức vứt Tiểu Lang xuống đất. 

Quý Thu Bạch đột nhiên xông lên trước, che dưới thân Tiểu Lang, không kịp nghĩ Tiểu lang trực tiếp bị ném tới trên mặt đất.

Cự xà trên người nồng đậm mùi tanh ập vào mặt. Quý Thu Bạch chỉ cảm thấy sau lưng một trận đau nhức, xương sống đều sắp bị gãy hết.

“Cút ngay!” Tiểu Lang kêu, đồng thời dùng móng vuốt moi trụ cổ rắn, cưỡng bách nó mở miệng ra, Tiểu Lang nói:  “Ngươi nhanh lên đem ta…… Khụ, trả lại cho ta!”

Bác sĩ một tay đem Quý Thu Bạch túm trở về, Quý Thu Bạch bị rắn chụp tới đầu đau não trướng, vừa nhấc đầu, liền nhìn trên đầu rắn tất cả đều là máu, sau đó cuộn tròn đứng lên, tựa hồ muốn Tiểu Lang sống sờ sờ đem siết chết. 

Quý Thu Bạch trên người trào ra một đống mồ hôi lớn, hắn đứng lên, chóng mặt buồn nôn muốn phun ra nhưng hắn phải chảy đuổi theo con rắn kia.  

“Cậu ngốc ở tại đây.” Bác sĩ thở hổn hển một ngụm khí lớn, nói, “Cẩn thận nghĩ thứ ở trong lòng cậu kia rốt cuộc là gì, sau đó nhanh nhanh còn đưa cho Bạch Trạch!”

Bác sĩ nói xong, liền chạy tới bên miệng rắn, dùng sức bẻ răng nó, làm giảm bớt áp lực cho Tiểu Lang. 

“Xương ngực ta gãy rồi,” Tiểu Lang hít hà một hơi, “Ngươi bẻ cẩn thận một chút, đừng làm cho nó lại cắn đi vào.”

Bác sĩ dứt khoát nhét tay vào trong miệng rắn. Rắn kia bắt đầu cuồng táo, liều mạng dùng sức, tưởng đem Tiểu Lang cuộn trong thân thể mà siết.

Quý Thu Bạch ôm lấy đầu, cẩn thận ngẫm chính mình trong lòng rốt cuộc có cái gì, nghĩ đến đầu muốn nổ, cũng hoàn toàn không biết nơi đó có thứ gì.

“Mặc kệ.” Quý Thu Bạch đứng lên, vừa muốn qua đi giúp bác sĩ, liền thấy bác sĩ trong tay ôm Tiểu Lang, đột nhiên hướng hắn chạy tới.

Bác sĩ chạy trốn nghiêng ngả lảo đảo, rắn lớn chết cũng không hối cải ở phía sau mà đuổi theo,  bác sĩ kêu: “Chạy mau!”

Không cần hắn nói, Quý Thu Bạch liền quay đầu chạy như bay. Bác sĩ trên vai chảy thật nhiều máu, nhưng là hiện tại Quý Thu Bạch càng lo lắng cho Tiểu Lang trong lòng ngực bác sĩ.

Chân bác sĩ so với chân Quý Thu Bạch dài hơn, rất mau liền chạy tới bên người Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch vừa thấy Tiểu Lang, trong lòng ‘ lộp bộp ’ một tiếng, liền thấy Tiểu Lang cau mày, gắt gao nhắm mắt lại, trên người huyết hồng một mảnh.

Quý Thu Bạch vươn tay, đối bác sĩ kêu: “Đem nó cho tôi!”

Bác sĩ nói: “Chạy trước hãy nói!”
Quý Thu Bạch vừa quay đầu lại, liền nhìn đến rắn kia tuy rằng mắt mù, nhưng là bò sát tốc độ cực nhanh, cùng bọn họ chỉ kém khoảng cách nửa trăm mét. Quý Thu Bạch không còn cảm giác được chân mình, hắn chỉ biết có vô số lá cây cắt qua cánh tay chính mình, sau đó có cả sâu nhỏ bị hắn giẫm chết.  

Quý Thu Bạch cùng bác sĩ chạy thật lâu mới thoát khỏi con rắn kia, cố tình bác sĩ còn không cho hắn dừng lại, chỉ nói: “Chúng ta trên người có hương vị quá nặng, phải chạy ra cái rừng cây này.”

Quý Thu Bạch trên người đều dính máu cùng chất nhầy của sâu, nhưng trên người hắn lại chảy ra thật nhiều nước, lạnh băng, cơ hồ làm Quý Thu Bạch tắm rửa qua một cái.

Hai người đã thả chậm tốc độ, nhưng vẫn đi rất nhanh, Quý Thu Bạch cúi đầu nhìn Tiểu Lang, liền thấy Tiểu Lang co thành một đoàn, gắt gao nhắm mắt lại.

Bác sĩ hỏi: “Còn không cảm giác được sao?”

“Ân.” Quý Thu Bạch áy náy mà nói, “Tôi hoàn toàn không biết nên như thế nào lấy cho nó……”

Bác sĩ thở dài, hỏi Tiểu Lang: “Bạch Trạch, ngươi kiên trì được sao?”

Tiểu Lang không nói chuyện.
Bác sĩ chỉ có thể dừng lại.
Thời điểm chạy chốn vừa rồi, hắn thuận tay đem hộp cấp cứu cầm theo, bác sĩ thật cẩn thận mà đem Tiểu Lang đặt trên mặt đất. Quý Thu Bạch liền thấy Tiểu Lang trên lông mao tất cả đều là máu, máu đem lông của Tiểu Lang dính chặt lên người. 

“Tôi tới giúp anh.”

Bác sĩ từ cấp cứu rương lấy ra băng vải, nói: “Không cần. Chỉ cần cầm máu là được, Bạch Trạch  có thể tự phục hồi như cũ.”

Quý Thu Bạch cúi đầu xem Tiểu Lang, liền thấy nó vẫn luôn run run vì đau, nhưng một tiếng cũng không kêu lên.

Khẩn cấp xử lý sau, bác sĩ đối Quý Thu Bạch nói: “Cậu ôm hắn đi, mệt chết tôi.”

Quý Thu Bạch một tay nâng gáy Tiểu Lang, một tay nhẹ nhàng nâng lưng nó mà ôm lên. Nhiệt độ cơ thể Tiểu Lang rất cao, gắt gao nhắm mắt lại, như đã ngủ rồi.

Sau đó bác sĩ nhìn nhìn bốn phía, kêu: “Con mẹ nó nơi này là chỗ nào a?!”

Tiểu Lang hiện tại không thể nói chuyện, có thể trả lời hắn cũng chỉ có một mình Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch lắc đầu. Hắn vừa rồi vẫn luôn đi theo bác sĩ, cũng không biết nơi này là chỗ nào. Hơn nữa chạy trốn quá xa, bọn họ cũng không nhớ trở về theo đường cũ kiểu gì.

Lúc này mặt trời hoàn toàn nhô lên, sương mù trong rừng tiêu tán, chỉ thấy rậm rạp lá cây vây quanh bọn họ, cơ hồ làm người ta không hô hấp nổi.

Hai người bận tâm bóng dáng rắn đằng sau, không dám dừng lại, sau đó từng bước một đi vào sâu trong rừng.

Càng đi cây cối càng rậm rạp, bên trong không có dấu hiệu hoạt động qua của con người.  Quý Thu Bạch còn đang suy nghĩ Bắc Kinh từ khi nào có một khu rừng rầm rạp như vậy, hắn đột nhiên ý thức được, chính mình khả năng lớn đã không còn trên Bắc Kinh nữa.

Tiểu Lang an tĩnh mà nằm ở trong lòng ngực Quý Thu Bạch, im lặng không nhúc nhích như đã chết.

Quý Thu Bạch hiện tại là đổ mồ hôi thật sự, hắn cảm thấy sắp bị nhiệt hun chết, toàn bộ rừng rậm giống như là cái lồng hấp, còn bốc cả khói.

Quý Thu Bạch trên mặt mồ hôi chảy đột đường tới cằm, đặc biệt ngứa, nhưng là hai tay hắn đều ôm Tiểu Lang, cũng không dám tùy tiện lau. Hắn mặt bị lá cây cắt, lại bị mồ hôi chảy qua, càng thêm đau đớn khó nhịn.

Quý Thu Bạch chỉ có thể cùng bác sĩ nói chuyện dời đi lực chú ý.

“Bác sĩ,” Quý Thu Bạch kêu, “Năng lực của Tiểu Lang là cái gì a? Anh nói cho tôi nghe một chút, tôi có lẽ sẽ có thể nghĩ ra thêm nhiều điểm.”

“Tôi cũng không rõ ràng.” Bác sĩ nói chuyện cũng đã héo héo, thoạt nhìn rất mệt.

“Hai ngươi thoạt nhìn rất quen thuộc.” Quý Thu Bạch nóng đến trợn trắng mắt.

Bác sĩ thở hổn hển nói: “Không thân. Tôi thiếu hắn một ân tình.”

“A?” Quý Thu Bạch đối với quan hệ của hai người không có hứng thú, vì thế chuyển qua đề tài khác, hỏi, “Năng lực kia của hắn rốt cuộc là cái gì a?”

Bác sĩ nói: “Đều đã nói tôi không biết…… Kỳ thật biết đến cũng chẳng có vài người. Hoặc là sau khi nhìn thấy năng lực của hắn đã không còn sống sót, hoặc là căn bản không cần hắn dùng năng lực cũng bị đánh bại rồi. Tôi chưa từng thấy qua năng lực của hắn, tôi cũng không có biện pháp nói cho cậu.”

“Ân……” Quý Thu Bạch thở dài, muốn nói đến đò vật kia ở trong lòng, Quý Thu Bạch chỉ có thể nhớ tới hồi hắn tám tuổi năm ấy,  lúc sắp chết đuối, con thổ cẩu cứu hắn lên đối với ngực hắn làm gì đó, lúc đấy Quý Thu Bạch còn cảm thấy rất đau, như có cái gì chui vào bên trong, nhưng lúc tới bệnh viện rồi, trên ngực cái gì cũng không có.

Quý Thu Bạch vừa đi một bên vừa phát ngốc, đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy vật nóng hầm hập ở trên tay nhúc nhích một chút.

“Bác sĩ,” Quý Thu Bạch nhỏ giọng kêu.

“Tiểu Lang tỉnh.” Hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net