Chương 3: Chậm rãi tìm hiểu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mirabel

Beta: Aliz

Tác giả có lời muốn nói: Áng văn này không phải ngọt cũng không phải sảng, chấn thương tâm lý rất khó chữa khói.

Mirabel: Con tui chưa đủ khổ ha gì :))))

Chim sẻ ngoài sân vui vẻ mà nhảy tới nhảy lui trên cây, thi thoảng kêu vài tiếng.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khăn trải bàn, Tưởng Vân Thư gắp một đũa cải ngồng cho vào miệng, ngay sau đó động tác nhai nuốt chợt ngừng lại, suýt chút nữa đã phun ra. Anh tiếp tục ăn mỗi món một chút, rồi lại uống vài ly nước.

Rất tốt, natri nhiều đến mức nghiêm trọng rồi.

Cao huyết áp, phù nề niêm mạc khoang miệng, nhiễm trùng đường hô hấp trên, mấy cái danh từ riêng ấy cứ không thể kiểm soát mà trôi trong đầu Tưởng Vân Thư.

Nhưng người lao động vất vả không phải mình, nên anh không có tư cách bắt bẻ.

Anh chỉ ăn một lát rồi buông đũa, Bạch Đường nhìn thấy anh có đã vẻ ăn xong, liền vội vàng nhét hết chỗ cơm còn trong chén vào miệng, nhét đến phúng cả má.

"Cậu cứ ăn từ từ, tôi dọn chén đũa trước." Tưởng Vân Thư đứng lên định bọc chỗ thức ăn còn thừa rồi để vào tủ lạnh, mai lấy ra hâm lại.

Nào ngờ mới bọc được một nửa, Bạch Đường đã vội vàng đi qua, tay còn đang bưng chén nhỏ của mình, thận trọng nói: "Thưa anh, đồ ăn thừa sẽ vứt đi..."

Tưởng Vân Thư khựng lại, một lúc lâu sau mới đáp lại, vứt màng bọc đã dùng vào thùng rác: "Vậy để tôi rửa chén."

"Không, không cần đâu!" Bạch Đường như bị dọa sợ, lông mày thanh tú khẽ giật, mặt đỏ ửng hết cả lên, "Ngài cứ để tôi rửa là được."

Làm gì có chuyện để một người vừa nấu ăn vừa rửa chén được? Nhưng Bạch Đường kiên trì như vậy, Tưởng Vân Thư đành phải lùi ra.

"Thưa anh." Cậu ngoan ngoãn đứng cúi đầu trước mặt anh, tay phải vô lực bấu lấy cánh tay trái, lọn tóc đen dài dán vào má: "Nước tắm đã chuẩn bị xong, ngài đi tắm đi ạ..."

Trong đầu của Tưởng Vân Thư lại muốn hiện ra một dấu chấm hỏi, anh nhíu mày nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của Bạch Đường, im lặng một lát rồi nói: "Cảm ơn cậu, nhưng lần sau để tôi tự làm được rồi."

Phòng tắm được trang hoàng xa xỉ, ngay cả bồn tắm cũng là cỡ lớn, hơi nước nóng bay lơ lửng trên mặt nước.

Tưởng Vân Thư ngửa đầu gối lên chiếc khăn ẩm, hai cánh tay cường tráng khoác lên thành bồn tắm, khoan khoái mà thở dài một hơi, đây có thể là thời khắc anh vui sướng nhất trong mấy ngày vừa qua.

Tám múi cơ bụng này... Tưởng Vân Thư sờ, thấy vô cùng hài lòng. Lúc ở thế giới cũ tuy vóc người của anh cũng không tệ, nhưng không đẹp bằng thân thể này.

Những ca phẫu thuật kéo dài và trục trặc y tế buộc các bác sĩ phải bắt đầu chú trọng sức khỏe của bản thân hơn, khi đó bác sĩ Lâm và anh còn đi làm thẻ tập, kết quả tới lúc anh chết, bác sĩ Lâm mới đi được có ba lần, mỗi lần đi đều như đòi mạng vậy.

Tưởng Vân Thư tạt nước ấm, thả lỏng nhắm hai mắt lại. Trong quyển sách nhỏ kia nói Alpha là đại diện cho cường tráng, những phương diện khác đều xuất sắc, mà cơ thể của Omega lại nhỏ xinh, thể chất yếu ớt.

Anh bất giác nghĩ tới Bạch Đường, khái niệm chênh lệch thể hình giữa Alpha và Omega nghe thì rất trừu tượng, nhưng Bạch Đường và anh chính là ví dụ sống sờ sờ, sự tương phản khi hai người đứng cùng nhau quá khoa trương.

Cậu gầy, bắp chân chắc còn không to bằng cánh tay anh, cao mới tới xương quai xanh của anh... Ở trước mặt anh, cậu như đứa bé còn chưa dậy thì.

Hơn nữa chỉ cần để ý mấy tiếng ở chung khi nãy thì có thể thấy quan hệ giữa hai người có vẻ phức tạp, Tưởng Vân Thư không biết, và cũng không hiểu được.

Nước hơi lạnh rồi, anh đứng lên bước ra khỏi bồn tắm, trên người dính nước chảy xuống làm ướt sàn đá cẩm thạch.

Thôi quên đi, cứ chậm rãi tìm hiểu là được, không phải gấp.

Tưởng Vân Thư dọn dẹp nhà tắm sạch sẽ, rồi bỏ quần áo dơ vào máy giặt thì vừa vặn đụng trúng Bạch Đường đứng cạnh.

Anh thấy cậu đã thay một bộ quần áo ở nhà, áo sơ mi màu trắng treo lỏng lẻo trên cơ thể gầy yếu, vai áo tuột xuống cánh tay, lộ ra một mảng da thịt.

Bạch Đường cúi đầu, vùng cổ tái nhợt lộ ra, xương nhô lên rất rõ ràng, từng đốt từng đốt dần đi xuống rồi biến mất dưới lớp áo làm cho cơ thể của cậu trông càng yếu ớt hơn, cậu nhỏ giọng nói: "Thưa anh... Tôi tới dọn phòng tắm."

Xương nhô lên hơi đáng sợ, dưới làn da mỏng manh dường như chỉ có xương cốt. Thói quen nghề nghiệp của bác sĩ làm Tưởng Vân Thư muốn giúp Bạch Đường kiểm tra xem có vấn đề gì không, nhưng cuối cùng chỉ chậm rãi dời ánh mắt: "Tôi dọn xong rồi."

Đôi mắt Bạch Đường hơi mở to, như bị khiếp sợ nhưng cậu lại không nói câu nào.

Tưởng Vân Thư thuận miệng hỏi: "Cậu tắm xong rồi à?"

"Vâng thưa anh..."

Biệt thự có hai phòng tắm, nhưng phòng kia nhỏ hơn rất nhiều so với phòng anh vừa tắm xong.

Tưởng Vân Thư gật đầu, anh dừng chân, nói: "Bạch Đường, đêm nay tôi sẽ ngủ ghế sô pha, tôi không quen ngủ cùng người khác lắm, xin lỗi cậu."

Bạch Đường ngơ người, cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi không có ngủ chung với ngài."

Hửm? Tưởng Vân Thư khó hiểu, đang lúc muốn hỏi thì hai người đã tới cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy một tấm nệm gấp dưới sàn đặt cạnh cái giường duy nhất.

Tưởng Vân Thư: "... Đừng nói với tôi cậu ngủ ở đây nhé."

Anh thật sự rất bối rối, nếu không muốn chung giường thì tại sao không mua thêm cái nữa? Cũng đâu phải không đủ chỗ, mà có ngủ dưới đất thì cũng nên để Alpha ngủ chứ? Thể chất của Omega kém như vậy, lỡ như bị cảm thì sao giờ.

Bạch Đường im re, cậu rụt bả vai yên tĩnh đứng một bên.

Tưởng Vân Thư thầm thở dài, cầm lấy một cái gối đầu đi ra ngoài: "Tôi không quen ngủ cùng phòng với người khác, cậu ngủ giường đi."

"... Thưa anh!" Bạch Đường thấy anh đi ra ngoài, cuống cuồng chạy đến kéo góc áo anh. Tưởng Vân Thư không có phản ứng gì, còn chính cậu lại sợ hãi mà buông ra ngay lập tức rồi lùi về sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như giấy, run run rẩy rẩy nói hết câu: "Xin, xin lỗi ngài! Để tôi ngủ bên ngoài, ngài ngủ trên giường đi ạ..."

Tưởng Vân Thư nhìn sắc mặt của Bạch Đường, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng như ý thức được gì đó, nhưng lại vụt qua quá nhanh, giống như một nút len, anh vừa vô tình tìm được đầu sợi len thì lại lập tức không thấy nữa. 

Anh cố gắng hồi tưởng lại cảm giác đó nhưng không thể, Tưởng Vân Thư khẽ cau mày, lắc đầu, "Để tôi, cậu đi ngủ sớm một chút."

Nếu phải nói rõ thì thật ra anh không phải chủ nhân của ngôi nhà này, Bạch Đường mới là người đó, không có lý nào anh lại để chủ nhân phải đi ngủ sô pha.

Nhưng Tưởng Vân Thư không biết là buổi tối Bạch Đường vẫn không ngủ trên giường, lúc anh đang mơ mơ màng màng chuẩn bị vào giấc thì một cảm giác trơn trượt giống loài cá làm người ta run rẩy xuất hiện trên cẳng chân của anh.

Tóc gáy Tưởng Vân Thư dựng đứng, lập tức mở bừng mắt, thấy được là người thì cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất.

Ánh trăng u ám ngoài cửa sổ, Bạch Đường môi hồng răng trắng, cả người trần trụi mà ghé vào trên người hắn, rất giống một nam quỷ xinh đẹp tới lấy mạng người.

Tưởng Vân Thư sợ tới mức ngã xuống khỏi sô pha, hất Bạch Đường ra.

Cậu ngã ngồi xuống sàn, có vẻ cũng bị dọa không nhẹ, ôm đầu gối ngồi co ro bên sô pha.

Tình cảnh này quá mức quỷ dị, Tưởng Vân Thư sửng sốt hồi lâu mới vứt chăn qua cho Bạch Đường, đang muốn nổi giận lại nhớ ra bây giờ cậu là Omega của mình, muốn cái kia thì cũng... bình thường. Anh hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: "Xin lỗi cậu, sắp tới tôi cũng không có tâm trạng, cậu về phòng ngủ đi."

Lúc này Bạch Đường mới nhanh chóng bò dậy, nhỏ giọng nói "Cảm ơn anh" rồi trần truồng chạy đi, da thịt trắng đến phản quang tức khắc lưu lại trong đầu anh. 

Ngày hôm sau anh dậy sớm, sô pha to thế nào cũng chỉ là sô pha, huống chi bây giờ anh cao gần hai mét, đầu nghiêng chân rụt, ngủ mà eo đau nhức, cổ hình như còn bị sái, trong lòng lại có tâm sự, căn bản là không ngủ nổi.

Cả đêm suy nghĩ đủ thứ lung tung muốn chết, còn chuyện tối hôm qua trước khi đi ngủ nữa... Đều là mấy chuyện gì đâu không... Tưởng Vân Thư thở dài, lúc đứng lên lại có cảm giác hơi choáng, anh che cổ, khó chịu xoay người rồi lại duỗi eo, đau ghê.

Uống xong ly nước, anh nhìn lên cửa phòng trên lầu, thấy chưa mở cửa thì thả nhẹ bước chân vào phòng bếp, một lúc lâu sau mới tìm được gạo.

Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra.

Tưởng Vân Thư giương mắt, nhìn Bạch Đường đang ngái ngủ, mông lung đứng xoa mặt trước cửa phòng. Tóc rối, vểnh lên, cậu dẫm lên cái quần dài quá cỡ mà đánh một cái ngáp nhỏ, quần áo tuột hẳn qua một bên, hơn nửa bờ vai lộ ra, trạng thái là thả lỏng và ngây thơ trước nay chưa từng có, cho đến khi...

Cậu thấy được Tưởng Vân Thư đang nhìn chằm chằm mình, dường như không nghĩ tới sẽ thấy anh vào giờ này, Bạch Đường rủ đôi mắt mở to xuống, sau đó dường như sự mềm mại và không phòng bị ngay lập tức biến mất, một lớp màng bảo vệ dày nặng xuất hiện, lại biến trở về dáng vẻ thận trọng và e dè.

Mirabel: Hứa sẽ sủng hạnh em truyện này nhiều hơn nhưng mà qt khó đọc quá TT

Aliz: Ngủ cùng đi ạ!!!!!! Sao cứ thích tìm khổ thế nhờ =)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net