Chương 31: Anh không hiểu được đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Guiga

----

Lúc Hứa Thư Minh đẩy cửa đi vào, Chung Văn Thiên đang vùi đầu vào đống tài liệu tiếng Anh. Ngoài tài liệu, bên cạnh hắn còn đặt một cái máy tính bảng để kiểm tra đối chiếu các điều khoản trong hợp đồng. Vì quá tập trung nên Hứa Thư Minh gõ cửa cũng không nghe thấy.

Khi Hứa Thư Minh đi v nhìn thấy trạng thái của rắn thì tự giác thả nhẹ bước chân. Đến khi Hứa Thư Minh đem cà phê đến trước mặt Chung Văn Thiên, hắn mới phát hiện trong phòng đã có thêm một người.

"Mới tới à?" Chung Văn Thiên ngả người ra ghế, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, vẻ mặt thoải mái như mới nhặt về một cái mạng, "Vẫn hương vị em pha tốt nhất, hôm nay tôi uống của người khác pha cảm thấy không giống ngay. —— có bí quyết gì mà tôi không biết à?"

Hứa Thư Minh cầm áo khoác Chung Văn Thiên tiện tay để trên ghế sô pha treo lên móc, nghe vậy, quay lại nhìn hắn cười cười, nói: 

"Khẩu vị mỗi người mỗi khác, tôi thấy Chung tổng đây tương đối nhạy về mùi vị cà phê, vị không thể quá chua, nên chọn hạt cà phê Jamaica sấy khô một nửa, vì mùi thơm của cà phê quá đậm nên chỉ có thể mượn dùng cả phòng giải khát dưới lầu.

Pha cà phê bằng phin. Không chỉ về cà phê, sữa cũng quan trọng, sữa không nên đánh quá bông, cần ổn định nhiệt độ ở 65° khi đánh, nếu không khi rót cà phê vào vị cà phê sẽ không được ngon..." 

Giọng anh không nặng không nhẹ, trong phòng làm việc yên tĩnh, từng câu từng chữ như dòng suối mát chảy vào tai.

Chung Văn Thiên nghe anh nói xong quá trình pha chế cà phê, thầm nghĩ bảo sao người khác đi mua cà phê đề không hợp khẩu vị. Đó là đương nhiên, cà phê ở quán phê theo khẩu vị chung, còn Hứa Thư Minh pha hoàn toàn dựa theo khẩu vị của hắn, kết quả đương nhiên khác biệt.

Nói đi cũng nói lại, hắn thật sự tò mò Hứa Thư Minh còn có tài này, trước kia cậu ở cùng một chỗ với hắn, sao chưa lần nào vì hắn tit mỉ pha một tách?

Nhưng mà, thái độ của Hứa Thư Minh với chuyện tình trong quá khứ tránh còn không kịp, ý nghĩ này hắn chỉ nghĩ trong lòng cũng không hỏi thành lời.

"...Nếu Chung tổng không còn gì dặn dò, tôi về trước." Hứa Thư Minh nói.

Chung Văn Thiên nghe anh nhắc mới phát hiện mình vừa thất thần, nhìn Hứa Thư Minh còn đang chờ hắn dặn dò, chỉ chỉ qua phòng họp bên cạnh nói:

"Chờ một chút, một lúc nữa tôi muốn mở cuộc họp. Em vào trong sắp xếp một chút, sắp xếp chỗ ngồi, rồi liên lạc với quản lý bên Mỹ để họ biết, à, ... Một lúc nửa sẽ gọi Dương Vũ Đào đến chủ trì."

Hứa Thư Minh nhanh nhẹn nhận lệnh, quay người rời đi. Lúc anh rời đi không thấy được vẻ ảo não chợt thoáng qua trên mặt Chung Văn Thiên, cũng không phát hiện được Chung Văn Thiên vừa mới thất thần.

Anh vào phòng họp ngay cạnh, cầm điện thoại liên lạc với người cần tham gia cuộc họp, báo thời gian và địa điểm, vừa xem xét các thứ cần thiết qua hết một lượt, xong xuôi mới trở lại văn phòng của Chung Văn Thiên.

Chung Văn Thiên đã trở lại trạng thái làm việc, lúc này ánh chiều chiếu qua, anh nhìn Chung Văn Thiên chăm chú làm việc, rón rén tìm điều khiển từ xa đóng rèm lại.

Lúc buông điều khiển, anh liếc nhìn Chung Văn Thiên, Chung Văn Thiên vẫn không chú ý đến sự tồn tại của anh, chỉ là hàng chân mày nhăn lại, khác hẳn so với thái độ hiền hòa thường ngày.

Anh nhìn đồng hồ trên tay, thấy chỉ còn cách thời gian cuộc họp một chút, buông điều khiển từ xa, vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, Chung Văn Thiên đột nhiên lên tiếng:

"Thư Minh."

Hứa Thư Minh dừng chân, nghi hoặc quay lại nhìn Chung Văn Thiên. Chung Văn Thiên lúc này mới ngẩng đầu, nét mặt thư thái, ánh mắt sáng lên nhìn anh:

"Vừa rồi quên nói, bây giờ em và tôi trong một bộ phận, tôi là quản lý của em, chúng ta là quan hệ lợi ích chung, —— sau này có việc, cứ thẳng thắng nói cho tôi nghe."

Hứa Thư Minh cuối mặt, anh đứng cạnh sô pha hơi cúi đầu, từ Chung Văn Thiên nhìn qua chỉ thấy cái cổ thon gầy của anh, đuôi tóc mềm mại che gáy, nhẹ nhàng xinh đẹp.

Nhng Chung Văn Thiên lại nhìn thấy từ anh thái độ cứng rắn, dường như sự ngoan ngoãn vâng lời trước đó chỉ là giả.

"Tôi biết rồi, Chung tổng." Một lúc lâu sau, Hứa Thư Minh mới chậm rãi trả lời.

Anh nói câu này rất chậm, từng chữ từng chữ, dường như tốn rất nhiều sức.

Nhưng Chung Văn Thiên hiểu được cậu đang giãy dụa, hắn nhìn Hứa Thư Minh chân thành nói: "Em giải quyết quá cực đoan, không dành cho mình một đường lui. Điều này thật sự không tốt, Thư Minh à."

Không tốt. Hứa Thư Minh cười khẽ, nụ cười chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất không dấu vết, nếu không phải Chung Văn Thiên nhìn chằm chằm vào cậu, hắn chắc chắn không phát hiện được.

"Anh không hiểu được đâu."

Hứa Thư Minh nói xong, cũng không cho Chung Văn Thiên cơ hội mở miệng, đi thẳng ra cửa, nhanh tay đẩy cửa đi không quay đầu lại.

Chung Văn Thiên không nhúc nhích nhìn chằm chằm cánh cửa một lần nữa đóng lại, một lúc sau vẫn không nói gì, rồi bỗng hắn cúi đầu chớp mắt, lắc đầu nở một nụ cười.

Nụ cười rất nhẹ, thậm chí còn mang theo vẻ thích thú hờ hững, như là nhìn thấy một con vật nhỏ đáng yêu xù lông với mình, thế nhưng khi hắn từ bỏ vuốt ve thì nó lại dịu xuống.

Này giống như một con vật vô hại đột nhiên dựng gai lên toàn thân, đâm ngón tay bạn bị thương.

Vết thương bị đâm có hơi đau một chút, nhưng đồng thời con vật nhỏ cáu gắt thật sự rất thú vị .

----

5/12/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net