Chương 3: Hạ gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, hiếm được ngày nắng to.

Hạ Dương cùng Hứa Thừa Yến trở về nhà chính Hạ gia một chuyến.

6 năm trước, ba Hạ bị tai nạn giao thông, đến nay vẫn chưa tốt lên, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ý thức cũng không tỉnh táo.

Sau khi Hạ Dương tiếp quản Hạ gia, liền sắp xếp ba Hạ ở nhà chính an dưỡng, hai tháng trở về thăm một lần.

Vị trí nhà chính Hạ gia có chút hẻo lánh, là ở vùng ngoại thành.

Khi Hứa Thừa Yến đi vào cửa lớn, liền nhìn thấy chú chó to với bộ lông màu đen trắng nổi bật đang nằm lăn lộn trên bãi cỏ phơi nắng.

Hứa Thừa Yến gọi một tiếng: "Kỳ Kỳ!"

Vốn dĩ đang nằm phơi nắng, nghe được âm thanh, lập tức là lỗ tai dựng lên, nháy mắt liền đứng dậy nhìn qua, ngay sau đó liền nhanh chóng hướng Hứa Thừa Yến nhào tới.

Hứa Thừa Yến thoáng ngồi xổm xuống, ôm lấy chú chó.

Nhưng bởi vì thân hình chú chó thật sự là quá lớn, Hứa Thừa Yến vẫn là bị dụi đến ngã xuống bãi cỏ.

Mà chú chó nhào vào trong lòng Hứa Thừa Yến, cái đầu cứ nhiệt tình dụi dụi vào lòng ngực cậu.

Hứa Thừa Yến thật vất vả mới có thể ngồi thẳng dậy, sờ sờ đầu chú chó: "Có phải mày lại mập lên không a?"

Chú chó ngây ngốc, chỉ hướng Hứa Thừa Yến gâu gâu vài tiếng, sau đó lại tiếp tục dụi đầu vào lòng ngực Hứa Thừa Yến.

Kỳ Kỳ là giống chó Alaska trượt tuyết mà Hạ Dương nuôi, vẫn luôn để nó ở nhà chính Hạ gia.

Chẳng qua điều kỳ quái là Kỳ Kỳ đối với chủ nhân Hạ Dương của nó không thân thiết, đối với quản gia, người hầu trong nhà chính cũng không thân thiết, ngược lại lại thân thiết với Hứa Thừa Yến nhất.

Gióing như bây giờ, Kỳ Kỳ đã hoàn toàn dính lấy Hứa Thừa Yến, không có ý định buông ra.

Hạ Dương tiếp tục tiến vào trong nhà, hướng quản gia hỏi: "Ba tôi đâu?"

Quản gia liền nói: "Lão gia ở trong phòng tĩnh dưỡng."

Hạ Dương gật gật đầu, bước lên lầu.

Trong vườn, Hứa Thừa Yến bồi Kỳ Kỳ chơi bắt đĩa bay một hồi, liền thấy có chút mệt.

Sức lực giống Alaska quả thực quá tốt, thật giống như vĩnh viễn không bao giờ biết mệt, tràn ngập nhiệt tình.

Nhưng Hứa Thừa Yến lại không có sức lực, thật sự mệt đến mức không động đậy nổi.

Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút, Kỳ Kỳ lại ngậm đĩa bay chạy tới, đem đĩa bay đặt vào tầm tay, lại hướng đối phương vẫy vẫy đuôi.

Hứa Thừa Yến duỗi tay xoa đầu Kỳ Kỳ, thấp giọng nói: "Tao không còn sức, đợi bớt mệt lại chơi cùng mày."

Kỳ Kỳ giống như nghe hiểu một chút, cũng không quấn lấy Hứa Thừa Yến đòi chơi cùng nữa, chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi dưới đất, đem đầu đặt trên đùi Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến giúp Kỳ Kỳ vuốt lại lông, lại bởi vì ở dưới trời nắng lâu như vậy, còn cùng Kỳ Kỳ chơi trò chơi, hiện tại trên người ra chút mồ hôi.

Vì thế Hứa Thừa Yến đứng dậy, hướng trong nhà đi đến, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bất quá đang lúc Hứa Thừa Yến đi lên lầu, từ phòng bếp dưới lầu nghe được âm thanh ----

" Hạ thiếu đang ở trong phòng trên lầu 3, các cô đừng đi lên quấy rầy."

"Có chuyện gì thì chờ Hạ thiếu đi xuống rồi nói."

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua phòng bếp bên kia, liền nhìn thấy quản gia đang dặn dò mấy người hầu.

Hứa Thừa Yến thu hồi tầm mắt, cùng Kỳ Kỳ trở về phòng.

Phòng ngủ của cậu là ở lầu 2, mà phòng của Hạ Dương là phòng ngủ chính ở lầu 3.

Phòng của Hạ Dương có chút thần bí, trừ lúc phải quét dọn sạch sẽ, ngày thường không cho phép bất kỳ ai đi vào.

Mỗi lần Hạ Dương về nhà chính, đều sẽ một mình ở phòng ngủ chính kia cả một buổi trưa, sau đó mới xuống lầu 2 tìm cậu.

Lúc vừa mới quen, Hứa Thừa Yến cũng tò mò rốt cuộc phòng ngủ chính lầu 3 có cái gì, vì cái gì mà ở đó suốt buổi trưa.

Sau đó nhiều lần đến đây, ngẫu nhiên cũng nghe được người hầu trong nhà có nhắc tới một chút, liền biết gian phòng ngủ kia có liên quan đến một người.

Mà về chuyện "Người kia", Hứa Thừa Yến cũng có biết một ít.

Người đó là tiểu thiếu gia nhà bên, cucng là người trước kia Hạ Dương thích.

Tiểu thiếu gia cùng Hạ Dương từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đơn thuần là thanh mai trúc mã, cũng là hai nhà môn đăng hộ đối.

Chỉ là sau khi trong nhà tiểu thiếu gia xảy ra chuyện, sự việc cũng chuyển biến xấu, tiểu thiếu gia không thể không ra nước ngoài cậy nhờ thân thích, tránh đi đầu sóng ngọn gió.

Mà Hạ Dương cũng tiểu thiếu gia cũng tách ra từ đây.

Hứa Thừa Yến ngồi một mình trong phòng, nghĩ đến việc giữa tiểu thiếu gia cùng Hạ Dương, nhất thời có chút thất thần.

Đột nhiên, Hứa Thừa Yến liền cảm giác được trên cánh tay một trận lông xù xù, cúi đầu phát hiện là Kỳ Kỳ đang cọ cọ tay mình, còn chui vào trong lòng ngực dụi dụi.

Động vật đối với cảm xúc của con người thực nhạy cảm, Kỳ Kỳ nhận ra được, liền dùng cái đầu lông xù của mình dụi tới dụi lui trong lòng Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến nhìn thấy một bộ dáng ngốc ngốc của Kỳ Kỳ, tâm tình nhẹ đi một chút, duỗi tay xoa đầu Kỳ Kỳ, nhẹ giọng nói: "Tao không sao cả."

Còn không phải chỉ là mối tình đầu sao? Thật bình thường a.

Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, mặc kệ là mối tình đầu hay là người yêu cũ gì đó đều thật bình thường, ngươi tình ta nguyện yêu đương lại không có gì, huống chi lúc đó Hạ Dương cùng tiểu thiếu gia vẫn chưa ở bên nhau.

Những việc này đều là hồi ức quá khứ của Hạ Dương, mà chuyện đã phát sinh không có biện pháp thay đổi.

Cậu không để tâm quá khứ của Hạ Dương, chỉ cần hiện tại Hạ Dương luôn ở bên cạnh cậu là tốt rồi.

Hồi ức vĩnh viễn là hồi ức, chỉ có thể sống ở trong trí nhớ.

Cậu không để tâm.

Cũng chỉ là có một chút khổ sở.

Chỉ một chút mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1x1